Mỗi Thế Giới Tô Một Lần

Chương 67: Big bang! Scandal bùng nổ (16)



Edit: Thiên Tình
Văn Anh không đi theo Chu Châu trở lại phòng học, cô thấy Chu Châu vào cửa, mấy diễn viên trẻ liền vây quanh hắn, vừa nhao nhao hỏi thăm tin tức của cô, vừa lặng lẽ liếc trộm cô.
Cô đứng ngoài cửa. Gần đây bận bịu bôn ba, cô ngủ mười phút cũng chẳng thấm vào đâu, vẫn cảm thấy mệt mỏi. Thế là cô từ trong túi lấy ra một điếu thuốc lá dành cho nữ giới, kẹp ở đầu ngón tay đưa tới bờ môi đỏ.
Giáo viên huấn luyện có lẽ thấy tư thái của cô quá tự nhiên, lại được đoàn phim cho phép quan sát, vì thế ngộ nhận rằng cô thật sự tới chọn diễn viên, bởi vậy không có đuổi người, mặc cho cô đứng đàng kia nuốt khói thả sương, đặc biệt lười nhác mê hoặc. Không ít nam diễn viên trong lòng khẽ động, tim đập thình thịch, thầm nghĩ cô có ngoại hình lại có khí chất, bị cô quy tắc ngầm hoàn toàn không chịu thiệt!
Chẳng trách ngoại giới loan truyền khó nghe như vậy, vẫn có không ít người tre già măng mọc, nam nữ đều có, cạnh tranh kịch liệt.
Cho nên, bọn họ nhìn Chu Châu càng không có hảo ý, hy vọng có thể mượn hắn làm bàn đạp, khiến người đại diện của hắn chú ý đến mình.
Thế nhưng --
Dã thú sổng chuồng khẳng định là cực kỳ đáng sợ.
Trong quãng thời gian này, Chu Châu cả ngày chìm đắm trong việc nghiên cứu lối diễn với không khí. Nhưng cho dù lén lút học tập, thỉnh giáo giáo viên, hay tham khảo cách làm việc của các bộ phim và cảnh hậu trường, luôn có một tầng chướng ngại mỏng như giấy chắn ở giữa, khiến hắn có thể loáng thoáng nhìn thấy quang cảnh bên kia, nhưng lại không đâm thủng được.
Mà bây giờ, Văn Anh thay hắn xé toang tầng giấy này.
Diễn viên tập chung với hắn vẫn là anh chàng từng là nam một kia, Tưởng Minh. Chu Châu vừa đi tới, Tưởng Minh đã nhạy bén nhận ra đối phương trở nên có chút khác biệt, nhưng nhìn kỹ, đối phương vẫn quái gở âm u như thường ngày, mí mắt khẽ rủ, dáng vẻ cao ngạo như thể không có cái gì có thể lọt vào mắt. Hai bàn tay của Tưởng Minh không khỏi siết chặt lại, cho dù có người ở sau lưng chỉ điểm thì sao chứ, lúc đầu vì luyện diễn với không khí, hắn học ròng rã nửa năm mới làm người khác hiểu chính xác ý đồ của hắn, mà không có vẻ quá lố.
Nghe qua thì hắn có nhiều thời gian hơn đối phương, như vậy dù có thắng cũng chẳng vẻ vang. Nhưng diễn viên chính là một cái nghề thế đấy, âm thầm luyện tập bao lâu, trả giá bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là xem ở thời khắc này, ai thắng ai bại!
Đối với việc này, hắn tự tin mình có thể thắng!
Khác với khóa học thường quy đơn giản ở trường, lớp huấn luyện chọn đề bài thông thường đều gần gũi với kịch bản chính thức. Ví dụ như lần này, bối cảnh đề bài là cuộc sống trên phi thuyền vũ trụ, chỉ định hai người thể hiện nét mặt, động tác phản ứng khi phi thuyền bị vật thể lạ ngoài không gian va đập.
Ngay khi giáo viên vỗ tay tượng trưng cho cảnh va đập, biểu cảm của hai người bắt đầu có biến hoá.
Tưởng Minh biểu hiện sợ hãi vừa đúng, giống như xuyên thấu qua cửa sổ phi thuyền nhìn thấy vật thể lạ, hắn vô thức muốn rời xa thứ làm hắn hoảng sợ, cho nên lui về sau một bước. Nhưng hắn phát hiện, lúc hắn làm ra động tác này trong chớp mắt, ánh mắt mọi người đều chuyển qua bên cạnh.
Thì ra là Chu Châu lấy Tưởng Minh làm lá chắn, trốn phía sau hắn.
Đoạt màn ảnh.
Căn đúng thời cơ đoạt màn ảnh. Chu Châu không chỉ làm động tác liên kết với diễn viên khác, còn vừa vặn căn ngay thời điểm Tưởng Minh lùi về sau, khiến người ta vô thức quên mất Tưởng Minh, tầm mắt rơi vào trên người hắn. Vào lúc này, hắn ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, phần thể hiện của hắn làm mọi người trợn to hai mắt.
Nếu như kiểu sợ hãi của Tưởng Minh giống như nhìn thấy quỷ quái, sốt sắng muốn trốn đi, như vậy kiểu hoảng sợ của Chu Châu lại bao hàm một loại chấn động. Hắn hoảng sợ, hoảng sợ đến toàn thân run rẩy, nhưng đồng thời, hắn rung động trước cảnh tượng đồ sộ chưa bao giờ gặp qua này. Cũng như khi con người nhìn thấy biển từ trên trời đổ xuống, ngọn núi nứt toác sụt lở, hiện tượng tự nhiên ngoại trừ khiến người ta sợ hãi, còn làm họ nảy sinh ra một loại kính sợ khó diễn tả thành lời. Chính loại kính sợ này, khiến hắn vừa e sợ, đồng thời như bị đóng đinh tại chỗ, không rời được nửa bước, không chớp mắt mà nhìn thiên thạch đang bay đến, trong ánh mắt chất đầy vẻ chấn động của hắn, người khác dường như thấy được ảnh ngược của một thiên hà rực rỡ, khiến khán giả cũng phải rung động trước màn trình diễn của hắn.
Tưởng Minh không biết phía sau hắn đến tột cùng xảy ra chuyện gì, hắn chỉ nghe được rất nhiều người hít vào một hơi, lại không phải vì hắn.
Kết thúc buổi tập, một tiếng vỗ tay từ nhỏ đến to vang lên ở phía ngoài cửa, làm bừng tỉnh mọi người, sau đó bọn họ cũng chân thành vỗ tay, âm thanh hòa chung thành một làn sóng.
Là gã Chu Châu kia? Hắn đã làm gì? Hắn biết cách diễn với không khí à, tại sao được nhiều người khen ngợi như vậy?
Không, không thể nào!
Tưởng Minh cảm thấy không chân thật, chỉ mới một ngày, không, một giờ --
Hắn không thể tin nổi có người làm được việc mà hắn phải mất mấy tháng mới làm được.
Hắn không biết rằng, điểm khác biệt lớn nhất giữa thiên tài và người bình thường, nằm ở chỗ việc mà người bình thường cần ngày qua tháng lại nỗ lực luyện tập, đối với họ, lại là thứ thuận tay lấy đi. Người bình thường phải nhiều lần cân nhắc và nghiền ngẫm, từ sai lầm lớn đổi thành sai lầm nhỏ, giỏi phải giỏi hơn, khéo tay hay làm. Mà đối với họ, linh cảm hay kỹ năng, đều là thứ sẵn có, đơn giản chỉ cần lấy nó ra khỏi túi thôi.
Hiện thực rất tàn khốc, nhưng tàn khốc cũng chính là hiện thực.
Ở cửa, Văn Anh cong ngón tay khẽ chạm thân điếu thuốc, phủi rơi tàn thuốc, lập tức khẽ cười nói với Chu Châu: "Tôi rất thích."
Nghe được lời của cô, Chu Châu luôn âm trầm không thể tiếp cận trong mắt mọi người, giờ đây khóe miệng hắn không thể ức chế khẽ nhếch lên một độ cong nho nhỏ, sau đó hắn kéo mũ trùm đầu xuống, che khuất biểu cảm.
Sau chuyến quan sát, Văn Anh liên hệ với đoàn phim, được họ đồng ý, cô dùng Weibo của bản thân đăng đoạn video đi quan sát này lên.
Nên biết rằng, từ lúc cô đăng bài viết thẳng thừng nói muốn lăng xê một ảnh đế kế tiếp, đã mấy tháng không đổi mới, anti fan cũng không có nơi để chặt chém, vừa thấy cô đăng bài mới, không nói hai lời lập tức chạy tới mắng! Trong thời gian ngắn gió nổi mây vần, chém giết dữ dội, chỉ một loáng đã cho ra 10.000 bình luận.
Nhưng rất nhanh, chiều gió đột nhiên có thay đổi.
Anti fan còn cố chấp hơn cả fan, người theo dõi cô hiển nhiên sẽ bấm vào video cô đăng, rồi chạy đi bắt lỗi, sau đó triển khai mắng đợt hai. Nhưng không nghĩ tới, đa số người bất tri bất giác nhìn từ đầu đến đuôi, sau đó mang theo tâm tình kích động đánh một chuỗi bình luận, trước khi đăng lên mới chợt sựng lại: Ế, mình không phải tới mắng sao, tại sao mình phải khen cậu ta??!
"Quao, là tui! Lần đó tui đi xem triều dâng ở sông Tiền Đường, vừa sợ bị nhấn chìm, lại không nhịn được mà nhìn tiếp, đúng cái kiểu chân không thể xê dịch đó!"
"Rất sống động, tui thật sự nhìn thấy những vì sao trong mắt cậu ấy?"
"Khinh bỉ cmt trên, chắc thứ bạn nhìn thấy là tia sáng do ánh đèn chiếu vào mắt rồi... Không biết là đánh bậy đánh bạ, hay là cố ý chọn góc độ."
"Nhất định là cố ý, Chúc Chúc(*) nhà tui diễn hay vậy đấy, hoàn mỹ đến từng chi tiết nhỏ!! Liếm màn hình!"
(*) Phiên âm ''zhōu zhōu'', giống với Chu Châu, nhưng có nghĩa là rụt rè, chắc do Chu Châu ít nói :))
"Chu Châu gào gào gào, tui sắp quên luôn cậu ấy, sau 《 Xưng Đế 》 lại không ra tác phẩm nào kế tiếp thật khoa học mà, đây là đoạn ngắn trong phim mới à? Tuyệt vời ông mặt trời! Ủng hộ!!"
Cuối cùng, dưới Weibo biến thành chuyên mục của fan Chu Châu, mọi người cơ hồ quên mất chính chủ.
Không lâu sau, Chu Châu chia sẻ Weibo này, cũng bình luận: Thích là được.
Hắn tỉnh lược chủ ngữ, fan tự mặc định là đang nói với bọn họ, dồn dập nhắn lại bày tỏ thích cực kỳ, thích vô độ, thích không lối thoát!
Nhưng fan không biết nội tình, hai vị phụ nam khác lại phát giác ra chỗ kỳ lạ.
*
Ninh Kiêu lướt web, mặt không thay đổi rà soát bình luận.
Trợ lý thấy vẻ mặt của hắn có chút đáng sợ, không khỏi nhỏ giọng hỏi: "Kiêu ca? Làm sao vậy?"
Hắn không trả lời.
Phim của hắn sắp chiếu đến nơi mà cô nào có đăng Weibo, Giang Khác đóng phim gặp sự cố nằm viện, cô cũng không đăng. Chỉ là một cái video huấn luyện của Chu Châu thôi, cô lại cưng như trứng đăng lên, cho dù vì tạo nhiệt làm tuyên truyền, có cần phải sớm vậy không?!
Chu Châu Chu Châu Chu Châu, từ khi Chu Châu đến, hơn phân nửa tâm thần của cô đều đặt trên người đối phương.
Chu Châu là thiên tài, Chu Châu thiên phú dị bẩm, Chu Châu chính là ứng cử viên cô kỳ vọng cho vị trí ảnh đế cái kế tiếp.
Vậy còn hắn?
Ngẫm lại, hắn có chừng hai tháng không gặp cô, đầu tiên là Giang Khác, sau đó là Chu Châu, đều là nghệ sĩ của cô, cô lại không chút quan tâm tiến độ bên hắn. Chẳng lẽ là do bộ phim hắn nhận không phải của đạo diễn danh tiếng, hoặc không phải là phim kiếm nhiều lợi nhuận?
Cô từng cho rằng việc hắn liên tiếp gọi điện thoại quá trẻ con, cho nên hắn thậm chí không thể gọi cho cô, hắn chỉ có thể ngồi ngắm trang truyền thông xã hội của cô, theo dõi động thái của cô.
Nhưng động thái mới nhất liên quan tới cô mà hắn vừa nhận được, lại là tin nhắn mà Chu Châu đăng trên WeChat!
Lúc mới nhìn thấy nội dung, hắn bực bội muốn gọi điện thoại chất vấn ngay tại chỗ, nhưng tỉnh táo nghĩ lại, phát hiện đối phương cố nhiên dụng tâm hiểm ác, nhưng nếu xem kỹ, đây chỉ là một lời hỏi thăm đơn giản bất quá, cô chưa hẳn thật sự có gì với hắn.
"Kiêu ca, kịch bản!"
Ninh Kiêu nghe thấy trợ lý kinh ngạc thốt lên, mới phát hiện trong lúc bất tri bất giác, hắn đã siết xấp kịch bản trong tay đến suýt biến hình.
Sau khi buông lỏng tay, hắn nhìn chằm chằm xấp kịch bản nhăn nheo, hỏi: "Cậu cảm thấy tôi và Chu Châu so về kỹ năng diễn xuất, ai giỏi hơn?"
"Chuyện, chuyện này nên nói sao đây..." Trợ lý lắp bắp một hồi, "Em thấy đều giỏi như nhau cả, anh diễn đặc biệt tự nhiên, còn Chu Châu ca, cho cảm giác rất chấn động, giống như đoạn video Anh tỷ vừa đăng ấy, rất lợi hại, bỗng chốc đã cảm thấy khác biệt với những người khác..." Hắn khen đến một nửa, chợt phát hiện biểu cảm của người đối diện đã thay đổi, liền ngậm miệng.
Ninh Kiêu khẽ hừ một tiếng, nhưng không thể không thừa nhận, Chu Châu đúng là xuất sắc. Cho dù hắn đứng trước ống kính hai mươi năm, cũng không được trời ưu ái như Chu Châu.
Đúng rồi, hắn bỗng ngơ ngác suy nghĩ, ban đầu hắn chỉ là củ khoai lang bỏng tay mà công ty muốn vứt bỏ, nếu không có cô, hắn chỉ có thể hãm sâu trong vũng bùn, căn bản không có giá trị như bây giờ, có lẽ cũng thua kém giá trị tương lai của Chu Châu. Cho nên sự lựa chọn của cô không cần nói cũng biết, bất kể là ảnh đế, hay cái gì khác...
*
Nhìn thấy nội dung trên Weibo và WeChat cũng bao gồm cả Giang Khác, biết rõ quá nửa là do đối phương cố ý, hắn đã sớm không lấy làm lạ với mấy trò trẻ con thế này, nhưng chẳng biết vì sao, vẫn không khống chế được nghĩ tới nghĩa khác.
Dù sao chiếu theo tác phong của cô, chuyện này không phải không có khả năng --
Hắn thở dài, quả thật, thiên phú của Chu Châu đến cả hắn cũng vô cùng ghen tị, cho nên mới sinh ra bất an mãnh liệt như vậy, nhưng so về tâm nhãn, hắn sẽ không dễ dàng chịu thua!
Giang Khác cầm điện thoại lên, soạn một tin nhắn ra vẻ đáng thương gửi cho Văn Anh, bảo cô khi nào rảnh rỗi nhớ đến an ủi thương binh.
Hiện tại hắn rút bớt thì giờ đóng phim, nhưng vẫn tới bệnh viện làm kiểm tra, phòng ngừa chuyển biến xấu.
Nhưng hắn không nghĩ tới rằng, Văn Anh vừa đến bệnh viện, đã chạm mặt một người cũng đến đây thăm hắn, Dương Sâm. Dương Sâm cải trang, vì tránh đi tai mắt, bước đi không khỏi lo đầu này không lo được đầu kia, một thoáng không chú ý, liền ở chỗ ngoặt đụng trúng Văn Anh.
Hắn vội vàng đi đỡ, vừa đỡ xong, mới nhìn rõ dung mạo của cô.
"Dương Sâm?'' Sau khi đứng ổn, cô nhỏ giọng hỏi, ''Anh tới thăm Giang Khác?''
Không ngờ cô vừa gặp đã nhận ra hắn, Dương Sâm cảm thấy vui vui. Hắn gật đầu, ''Đã lâu không gặp.''
Cô cũng nở nụ cười, ''Đã lâu không gặp.''
''Chuyện lần trước, còn chưa cám ơn em.'' Hắn thấp giọng nói. Nếu không phải cô đứng ra nói chuyện, dời sự chú ý của mọi người, hắn và Giang Khác sẽ không thoải mái được như bây giờ.
"Dù sao anh cũng là người mà em từng dẫn, thuận tay giúp anh không tính là gì." Cô hàn huyên xong, cũng không còn gì khác để nói, bèn gật đầu định cất bước đi.
Vào lúc này, có y tá bưng một cái khay đựng bình bình lọ lọ đi tới, mắt thấy sắp va vào cô.
"Cẩn thận --"
Tay Dương Sâm vịn bên hông cô, níu cô trở về, tránh khỏi một thảm kịch. Lúc y tá nói cám ơn, hắn kéo thấp vành mũ, đợi người đi, mới cười nhẹ hỏi: "Gần đây em không nghỉ ngơi tốt phải không?" Rất hiếm thấy cô va vào người khác đến hai lần như vậy, lần đầu tạm thời xem như do hắn, lần thứ hai liền nhìn ra cô đang mất tập trung.
Bọn họ ở chung với nhau lâu như vậy, rất nhiều chuyện không cần nói, hắn đã cảm giác được.
"Có một chút." Cô thản nhiên thừa nhận, "Phải phụ trách nhiều người, công việc liền nhiều theo, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi."
Hắn đột nhiên nhận ra, lúc đầu hắn bị tính nghiêm khắc của cô thúc ép mệt mỏi đến cỡ nào, thì với vai trò giám sát hắn, cô còn phải tập trung tinh thần nhiều hơn, luôn luôn cảnh tỉnh hắn, phòng ngừa hắn đi đường vòng. Một lần nữa mở miệng, giọng nói của hắn bất giác mềm dịu lại, "Sự nghiệp không quan trọng bằng sức khỏe, đừng quá ép buộc chính mình."
Cô liếc hắn một cái, nở nụ cười, ''Không ép buộc chính mình, làm sao nhanh chóng lăng xê ra ảnh đế kế tiếp được?"
''Nếu như em khăng khăng muốn một ảnh đế, vậy không cần bỏ gần cầu xa.'' Hắn bỗng nhiên nói, ''Anh có thể qua chỗ em.''
Văn Anh hơi kinh ngạc, lại có chút buồn cười. Cô vừa định nói gì đó, chợt phát hiện tay hắn vẫn đang ôm eo mình, từ đầu tới giờ chưa hề buông ra.
"Này --'' Giang Khác giơ gậy ba-toong gõ gõ khung cửa, như cười như không nói, ''Ta nói, có phải hai người quá không coi ai ra gì rồi không?''
_____
Thông báo nhỏ: mình up nửa chương đầu, mấy tiếng sau sẽ up đủ. Bạn nào đọc truyện mà thấy 'sao ít quá' thì đợi 1 hồi quay lại là chuẩn nha. Yêu (づ ̄ ³ ̄)づ <3
À... mình sẽ up chương sớm bên trang Bạch Ngọc Sách, ai hóng quá thì ghé bển nè. v( ̄∇ ̄)