Mối Thù Mập Mờ Trắc Ẩn

Chương 25: Không Thể Ngờ



Đi về tới nhà, cô chạy một mạch lên phòng. Lên đến rồi việc đầu tiên là cô nhìn vào quyển lịch.

“Ngày 19 tháng 9 năm 2009, chỉ còn mười ngày nữa. Liệu mình có làm được không?”

Mộng Đình nghi hoặc bản thân cô, liệu có giành được vị trí không? Cô lục lọi lại trong hộc bàn về những mẫu giấy kỉ niệm, điểm số năm lớp 10 ở trường cũ. Từng ngăn bàn bị cô lục lọi tìm kiếm một cách loạn xạ. Cô không hiểu vì sao học bạ của cô lại sửa sai điểm được. Nhất định là bị hại! Cô tìm kiếm một hồi, cũng mở được ngăn có các tập tài liệu ghi chép, bảng điểm thi.

“Đây rồi!”

Cô mở từng tờ xem nó được ghi chép thế nào. Quả thật không sai, đúng như cô nghĩ, điểm đã được sửa ở môn toán.

“Ha, đúng như mình nghĩ, chết tiệt thật mà! Vì sao lại sửa xuống điểm của mình chứ.”

Không biết rốt cuộc là trường cũ có ý đồ gì. Cô nghĩ một hồi rồi quyết định về quê một chuyến. Nhưng phải báo với bố mẹ như thế nào? Nếu về quê mà không xin phép gia đình thì tất nhiên là cô sẽ không được đi. Vậy chỉ còn một cách là nói dối. Cô thu dọn một chiếc túi, trong đó có để lại bảng điểm thật.

Xuống nhà, bố mẹ cô đang ngồi xem tivi. Cô liền xuống bắt chuyện với họ.

“Con có chuyện muốn nói.”

Giọng nói của Đình Đình khiến hai người họ dừng xem tivi, họ quay lại nhìn về phía Mộng Đình. Lí Tiêm - mẹ Mộng Đình thắc mắc hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Mộng Đình liền tạo vẻ mặt tủi thân, buồn bã nói với mấy người họ:

“Con…con phải về quê để thăm bạn, nghe rằng bạn ấy bị bệnh rất nặng.”

Ai sau khi nghe Mộng Đình nói vậy cũng đều sửng sốt. Mẹ Mộng Đình, bà ấy nghe Tiểu Đình bảo vậy thì nói:

“Vậy thì con hãy về quê thăm bạn ấy, đây đây, mẹ có chút tiền. Con cầm lấy rồi mua gì đó thăm bạn, cũng như gửi lời hỏi thăm từ mẹ nhé.”

Bà vừa nói, vừa vội lấy tiền trong ví rồi dúi vào tay Mộng Đình.

Đình Đình nghe vậy mà vui trong lòng, coi như vượt qua thử thách một. Cô chào mọi người rồi tức tốc rời đi. Cô đi đến trạm xe, rồi đứng đó chờ chuyến xe từ thành phố về quê. Chờ một hồi thì xe cũng đến, cô nói địa chỉ quê cho bác tài, đưa tiền rồi lên xe.

‘Tôi phải làm rõ xem các người đã làm ô danh tôi như thế nào!’. Mộng Đình nắm tay bàn tay, cô bực bội lắm. Chuyện này cô làm rõ rồi thì cô sẽ không để các người yên ổn.



- Trước cổng trường Vương Bắc-

Mộng Đình đứng nhìn ngôi trường khi xưa cô từng đóng góp, mến yêu như thế nào. Bây giờ lại là nỗi phiền của cô. Bước chân nhanh nhẹn của cô từng bước tiến vào trong. Cô đi đến phòng hiệu trưởng một cách bực bội. Dần dần bước đến và gõ ‘Cốc…cốc’. Trong phòng hiệu trưởng có hai người lạ mặt chưa bao giờ gặp. Không lẽ là thầy cô giáo mới. Nhưng không đúng, bọn họ trông rất sang chảnh, lại còn kênh kiệu. Nhìn họ nói thầm nói nhỏ qua cửa kính mà cô nghi hoặc trong lòng. Hai người kia rồi cũng bước qua, họ mở cửa rồi đi xẹt ngang qua cô. Cảm giác cứ như họ đang nhìn cô đầy khinh bỉ vậy. Như kiểu bọn họ đã mưu tính gì trước rồi. Thấy bọn họ rời đi, cô cũng mở cửa bước vào. Trước mặt là thầy hiệu trưởng đang thư thái ngồi bắt chéo chân. Ông ta nhìn cô đầy tính toán. Cô không do dự mà mở tệp tin rồi lấy ra hai tờ giấy điểm thi từ nhà trường. Cô đưa ra trước mặt ông ta. Cô nói với giọng mạnh mẽ:

“Tại sao điểm trong học bạ của em lại là 8 điểm, trong khi đó em thi lại là 10 điểm?”

Ánh mắt cô đầy căm phẫn nhìn ông. Ông ta thế mà ung dung nói rằng:

“Lúc đó nhà trường chấm sai đáp án của em, em chỉ được 8 điểm chứ không phải 10 điểm. Em hiểu chứ?”

‘Cái gì? Ông ta đang nói chuyện phi lí gì vậy? Mình làm gì có sai bài nào? Rõ ràng là đáp án đúng cơ mà? Đúng là trắng trợn mà!’

Trong đầu cô chì chiết nỗi bực tức. Cô đáp lại:

“Làm gì có chuyện đó được ạ. Đáp án của em lúc đó là đúng. Thầy là thầy hiệu trưởng mà lại nói như vậy! Thật là đáng xấu hổ mà.”

“Như vậy thì đã sao? Bài thi cũng qua rất lâu rồi? Em còn có bài thi đó sao? Haha, em làm được gì nào? Chẳng phải em đang học ở trường hàng đầu Thanh Viên sao. Em còn thắc mắc gì nữa đây.” - Hiệu trưởng trường Vương Bắc

Mộng Đình nghe ông ta nói mà chẳng thể nào thốt thêm điều gì. Nhà cô nghèo, cô biết, nhưng cô có lòng tự trọng. Khi chuyển lên phố thì nhà cô chỉ ở nhà thuê chứ không phải giàu có gì. Còn có bà cô đang ốm nặng cần rất nhiều tiền nữa.