Tiếng vòi nước dần dần tắt đi. Trương Tư Dực người quấn khăn tắm bước ra. Đầu tóc vẫn còn ướt nhẹm. Tư Dực túm lấy chiếc máy sấy, rồi nhẹ nhàng vuốt sấy tóc cho khô.
Tư Dực tiến đến dàn tủ đầy rãy những quần áo hàng hiệu đắt tiền chỉ có giới thượng lưu mới có thể với được. Tư Dực nhìn ngắm vài bộ, rồi cuối cùng cũng chọn một bộ đơn giản nhất là áo phông đen, quần kaki.
Ngồi trên ghế sofa, cậu vừa sấy tóc vừa nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại đang sạc. Tư Dực rất muốn cầm lấy nó rồi nhắn tin với Hạ Mộng Đình. Nhưng vì ngại và lòng sĩ diện nên cậu không thể làm được. Khi phải đưa ra đắn đo giữa con tim và lí trí thì cuối cùng cậu cũng chọn con tim. Cậu dừng việc sấy tóc vì nó đã khô. Cậu tiến đến bàn cầm lấy chiếc điện thoại, một mực rút dây ra.
Tư Dực mở nguồn lên, chờ 1 phút sau thì máy cũng lên nguồn. Cậu mở WeChat thì đập vào mắt cậu đã là tin nhắn từ phía Mộng Đình từ lúc 9 giờ 12 phút.
Chết thật! Liệu cô ấy có giận cậu không? Cô ấy có nghĩ rằng cậu chảnh chọe nên không trả lời tin nhắn của cô không. Thật đáng chết, cậu đã chậm trễ tin nhắn của cô 1 tiếng hơn. Bây giờ đã là 10 giờ 31 phút. Tư Dực trong lòng hoảng hốt chẳng biết trả lời Mộng Đình như nào mới phải.
Tư Dực vội vội vàng vàng, ngồi ngay lên bàn viết ra những bài khó mà Mộng Đình gửi cho cậu. Tổng cô ấy gửi cho cậu là ba câu khó. Những câu này đối với cậu là dễ, cậu chỉ cần dành 20 phút là đã xong xuôi hết.
Trình bày lên giấy, cậu căn máy chụp lại. Tỉ mỉ, chau chuốt định gửi lên cho Mộng Đình. Thì cậu lại khựng lại. Bây giờ gửi thì phải nhắn như nào? Thế rồi cậu lại soạn tin nhắn sẵn.
[ Bài của cậu đây ]. Ghi được thế thì cậu lại xóa chúng đi. Thôi thì cứ gửi ảnh trước rồi nhắn sau.
Tư Dực bắn lên cho Mộng Đình ba bức ảnh chi tiết cho ba câu. Định tính nhắn lời chào hỏi thân thiết thì đã thấy bên Mộng Đình trả lời:
[ Cám ơn! ]
Thấy cô nhắn thế, cậu cũng chẳng biết phải làm sao đành ngậm ngùi tắt máy. Tư Dực thở dài một hơi, chán nản vì chẳng biết làm thế nào mới có thể tiếp cận được Hạ Mộng Đình.
Không lẽ cô với cậu chỉ đến thế?
Không được, ít ra cũng có thể làm bạn. Tư Dực nghĩ thoáng qua rồi cầm máy nhắn cho Mộng Đình một câu:
[ Thế nào? Việc ôn tập ổn chứ? ]
…[ Mộng Đình soạn tin nhắn…]
Nhìn thanh ba chấm cứ hiện lên vài giây, trong lòng cậu bồi hồi không thôi.
[ Cũng ổn ] - Mộng Đình
‘Cũng ổn’ ư? Không lẽ Mộng Đình chỉ cần cậu lúc khó khăn thôi sao. Tư Dực trong lòng cô lặng, muốn nhắn gì đó. Nhưng cậu lại chẳng có dũng khí. Cậu đâu có thích cô…
Trong lòng Tư Dực đầy sự băn khoăn, hàng nghìn câu hỏi được đặt ra khiến cậu cứ lặng lẽ chẳng biết câu trả lời cuối cùng là gì. Liệu cậu có thích cô không? Hay chỉ là cảm giác áy náy hay là vì Mộng Đình đặc biệt.
…----------------…
Phía Mộng Đình nhận được hình ảnh các bài được giải thì thầm vui. Cô chẳng biết nữa… Tư Dực cũng tốt mà, cũng đâu xấu xa như cô tưởng. Nhìn cách cậu ấy giải bài đầy chi tiết, tận tình.
Cô và cậu cũng chỉ nhắn vài tin rồi thôi. Mộng Đình quay lại chốn cũ, ngồi lên bàn ghi chép kĩ càng lời giải và nhìn chi tiết lại. Mộng Đình rất cẩn thận trong học tập, cô dành một khoảng thời gian chỉ để tìm hiểu và giải lại những câu khó. Chứ không chép vào rồi cho qua. Việc cô cẩn thận như này cũng dành rất nhiều thời gian. Học đến 13 giờ chiều mới thôi. Mộng Đình dừng bút, chấm dứt việc giải đề. Cô sắp xếp gọn gàng vào một góc.
Cuối cùng cô cũng đã xử lí hết tất cả các dạng bài tập từ dễ đến nâng cao. Trong quãng thời gian đó Mộng Đình chỉ cắm mặt vào sấp đề dày cộp, trên tay cũng hằn lên một cục sưng vì cầm bút quá nhiều.
Mộng Đình nhìn lên đôi bàn tay trắng nõn nhưng lại hằn vài đường khô khan, thô ráp. Dù cô đơn giản mọi việc nhưng đôi bàn tay là cô chân quý nhất. Mộng Đình mở tủ lấy ra tuýp dưỡng tay. Lấy một ít rồi thoa đều lên tay. Trong một tháng Mộng Đình chỉ chăm chăm làm bài, học thuộc lí thuyết. Đến bây giờ cuối tháng, cô cũng muốn thư giãn, muốn đi dạo quanh khu phố A đồ sộ này.
Trước khi rời đi, Mộng Đình mang theo một chiếc túi, trong đó chứa một số đồ cá nhân và chiếc điện thoại. Nhìn lại căn nhà ai cũng đều đi làm. Mộng Đình cũng chỉ cần khóa nhà lại và rời đi một lát.
Thành phố A này khác với chốn quê yên bình. Căn nhà nào cũng là nhà hiện đại, tráng lệ vô cùng. Nhìn ngắm bầu trời xanh ngát, tâm trí Mộng Đình cũng được thả lỏng hơn đôi phần.
Bước đi trên làn đường dành cho người đi bộ ấy, Mộng Đình thong thả dạo bước. Vốn quen thuộc nhiều hơn khi ánh mắt cô nhìn trúng tòa vũ trường tăm tối, nhưng lại chứa đầy sự ăn chơi xa hoa. Nhìn vũ trường quầy bar kia làm cô nhớ đến hình bóng của Trương Tư Dực.
Rốt cuộc vì sao mà cậu ta lại vào chỗ ăn chơi hư hỏng này. Nhìn Tư Dực lúc đi học vẫn luôn chỉnh tề, lịch sự chỉ là bản tính hơi khó gần một chút. Mộng Đình không chắc rằng Tư Dực là một người sống đơn giản. Bởi các con của nhà tài phiệt đều sống rất xa hoa, vung tiền như vung nước. Ít nhiều họ cũng được sống nuông chiều mà trở nên hư hỏng.
Nghĩ đến đây, Mộng Đình lại thêm suy đoán về tính cách và lối sống thường ngày của Trương Tư Dực. Một người có ngoại hình điển trai, hoàn cảnh giàu có nhất nhì nước, thành tích học tập lại đáng nể. Cô nghe người ta nói rằng Trương Tư Dực chưa từng yêu một ai. Đó là sự thật sao?
Tư Dực thật là một con người bí ẩn, trên trường ít nói, kiệm lời. Điều đấy khiến Mộng Đình ngày một tò mò về Trương Tư Dực.
‘Trương Tư Dực…! Rốt cuộc cậu là người như thế nào?’