Cô Đường Băng Lệ Chủ Nhiệm lớp 11A Ban Tự Nhiên đang đứng chờ sẵn các học sinh trước trường. Cô vẫy vẫy tay khi thấy Mộng Đình đến.
"Tiểu Đình à, em đã đến sớm vậy rồi, em vào đây đứng với cô và chờ cả lớp. Chút nữa xe đến rồi thì ta xuất phát."
Mộng Đình nghe vậy cũng gật gù, dạ vâng trước lời nói của cô Đường. Nhưng sau khi nghe, cô cũng liền nhớ đến Trương Tư Dực. Chẳng phải Tư Dực đã đến trước cô sao. Mộng Đình buột miệng hỏi cô Đường.
"Nãy giờ chưa ai đến hả cô?"
Đường Băng Lệ lập tức trả lời thắc mắc của Mộng Đình.
"Em là người đến sớm nhất đấy, vì 7 giờ xe mới đến lận, em à."
Nghe được câu trả lời của cô Đường, Mộng Đình lại có khúc mắc trong lòng. Hồi nãy chẳng phải cô đã thấy Trương Tư Dực đi ngang qua sao? Cậu ta đi đâu vào sáng sớm cơ chứ?
Đột nhiên có một thứ chắn lại suy nghĩ của cô. "Mình nghĩ đến tên đó làm gì, kệ cậu ta là được rồi, nghĩ làm gì vậy không biết." Tia suy nghĩ mới chợt hiện lên thì đã bị cắt ngang bởi tia lửa hận thù.
......................
Ở một bối cảnh khác, Trương Tư Dực đang âm thầm quan sát Hạ Mộng Đình từ phía toà nhà lớn. Chắc vì đi sớm quá nên cậu vẫn chưa muốn đến trường sớm để làm gì hết. Cậu cảm nhận được gì đó từ 'nhóc tì' Mộng Đình. Dù cô ta bề ngoài trầm lặng, nhưng bên trong cũng không trầm như người khác tưởng. Cậu thì chẳng muốn phải đối mặt, cận kề gì với cô gái này hết. Cậu chưa từng tiếp xúc với cô gái nào vậy mà bây giờ lại đang đối mặt với Hạ Mộng Đình. Người mà đã gây thù trúc oán với cậu.
Từ đằng sau, một tiếng vọng nói lại của một người khác "Cậu không đi chuyến đi dã ngoại đó à?".
Tư Dực lặng im một hồi, rồi đáp "Sao lại không đi." Tư Dực ngoảnh lại nhìn cậu trai kia. "Nam Thành, cậu cũng phải đi cơ mà, sao lại hỏi tôi làm gì?". Tư Dực vẻ mặt lạnh lùng, trầm mặc hỏi Nam Thành- người bạn thuở bé.
"Tôi cứ nghĩ là cậu sẽ không đi cơ đấy, hahaa, có mấy khi cậu đi mấy kiểu như này đâu. Thấy lạ nên hỏi thử tí thôi mà." Nam Thành bật cười thành tiếng, trong lời nói đó có chút thắc mắc rằng tại sao Tư Dực lại tham gia hoạt động này như vậy.
"Cậu định cấm tôi đi tham gia hoạt động của trường hay gì? Sao hỏi mãi không vậy?" Lúc này gương mặt Tư Dực hiện lên chữ 'đanh thép', cậu chua chát trả lời Nam Thành.
"Vậy thì cậu với tôi cùng đi, chẳng phải bây giờ là 6 giờ 40 rồi hay sao?" nói xong Nam Thành biểu đạt Tư Dực cùng cậu đi đến trường.
"Được thôi." Tư Dực thong thả bước đến, cùng Nam Thành đến cổng trường.
......................
Tư Dực và Nam Thành được tài xế của Tư Dực đưa đến trường. Nam Thành bỗng giác hỏi:
"Cô gái đó là ai?"
Tư Dực nhìn Nam Thành với vẻ mặt khó hiểu.
"Cô gái nào?"
"Thì cái người...mà cậu lúc ở trên toà nhà tổng Trương đó nhìn xuống, chẳng phải hay sao?" - Nam Thành
Câu nói này khiến cho Tư Dực bất chợt hoang mang. Vì sao cái tên này lại biết cậu đang nhìn ai chứ, rõ ở trên cao và cậu ta cũng đâu có đứng gần cậu. Sao lại biết được nhỉ?. Tư Dực đổ mồ hôi lạnh, không hiểu vì sao Nam Thành lại biết được lúc đó cậu nhìn ai...
"Tôi nhìn ai cơ chứ, cậu lại nói xàm bậy rồi đó." Tư Dực cố lấp liếm cho việc nói dối, ánh mắt cậu đảo sang chỗ khác, né tránh Nam Thành.
"Cậu lừa tôi làm gì, cái tên như câu chẳng bao giờ nhìn xuống, chỉ nhìn thẳng hay nhìn lên, cậu thì giấu được tôi cái gì chứ. Cậu nhìn vào trường Thanh Viên. Trước cổng chỉ có hai người, cô gái đó và cô Đường Băng Lệ. Cậu không nhìn cô gái đó thì chẳng lẽ lại nhìn cô Đường?" Nam Thành dõng dạc nói, phân tích từng khía cạnh. Nói rõ với Tư Dực một cách đắc ý.
"Ừm, tôi nhìn cô Đường." Dù trong lòng cậu quả thực đã rất hoảng sợ trước lời nói khẳng định của Nam Thành. Nhưng cậu phải cố che giấu nó.
"Đúng là kẻ hai mặt mà." Nam Thành chán nản nói.
......................
- Xe của hai người dừng chân tại cổng trường Thanh Viên-
"Oaa, Trương Tư Dực kìa, cả Nam Thành nữa kìa. Ôi đẹp trai chết mất."
Những tiếng la hét của các nữ sinh khi nhìn thấy Tư Dực và Nam Thành xuống xe. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người. Giống như ánh hào quang của các đại minh tinh vậy. Chỉ riêng Mộng Đình chẳng hứng thú gì mà đứng đó nhìn đám nữ sinh kia bu bám. Trong lòng cô khẽ nói 'Có gì đặc biệt lắm sao? Chẳng có gì thú vị hết. Cứ làm như kiểu ngôi sao nổi tiếng không bằng.' Cô than thở nói.
"Được rồi tất cả các em! Bây giờ xe đã đến hết. Các em về chỗ đứng của từng lớp và lên xe đi." Cô Đường nói với giọng chắc chắn, nói to rõ với đám học sinh.
Mộng Đình nghe vậy cũng liền lên xe và chọn chỗ ngồi. Cô chọn chỗ ngồi vị trí số một, hàng ghế đầu và ngồi cạnh cửa sổ. Rồi từng lượt các học sinh đang đi vào một nhiều lên. Rồi Tư Dực cũng đã lên và thấy Mộng Đình, cũng liền biết ý ngồi cạnh. Tư Dực chẳng đoái hoài gì đến cô. Chỉ lặng lẽ ngồi vào chỗ như nhiệm vụ cô Đường giao.
Mộng Đình trật tự, lấy ra trong ba lô một cái tai nghe áp tai. Cô thanh thản áp vào tai mình, trên tay cô có một cuốn sổ nhỏ cùng một chiếc bút đính kèm. Cô lật từng trang của cuốn sổ, đọc lại chúng...
Cậu cũng rất tò mò không biết Mộng Đình đang làm gì mà cứ lục xục tạo nên tiếng ồn. Thấy vậy cậu đảo đôi mắt, liếc nhìn cô, cậu nhìn cô trong thầm lặng. Cậu chú ý đến từng cử chỉ nhỏ trên đôi bàn tay của của cô. Tò mò cô đang làm gì với cuốn sổ nhỏ đó.
Không biết từ bao giờ câu nói của bác Triệu hiện lên rõ trong tâm trí cậu bốn chữ "lặng lẽ tìm hiểu ". Cũng lạ thật, cậu chú ý được rằng mọi cô gái khác đều ăn mặc lộng lẫy, đắt tiền, túi sách, son phấn đủ kiểu. Nhưng sao 'nhóc tì' này chỉ có một kiểu tóc đơn giản. Mái tóc cô ánh lên rất tự nhiên dưới ánh nắng chiếu qua từ cửa sổ. Cậu chú ý đến làn da của cô, trắng nõn từ tay đến cổ và gương mặt. Không trang điểm cầu kì nhưng rất "xinh đẹp". Nghĩ đến đây, cậu hoảng hốt, dừng vội suy nghĩ. Cậu lại sĩ diện, không cho rằng Mộng Đình xinh đẹp. Cũng đầy người trắng hơn cô không cần son phấn. Nhưng cũng không kiềm được đôi mặt, cậu vẫn liếc nhìn Mộng Đình rồi nghĩ. Cô ta cũng không ăn mặc xa hoa, bộ đồng phục cũng không phải kiểu may cầu kì đắt tiền. Loé lên trong suy nghĩ nhưng cậu vẫn không chấp nhận được Mộng Đình. Cậu nghĩ rằng dù cô ta có đẹp nhưng lại thô lỗ thì cũng chẳng đẹp đẽ gì.
/Rõ ràng là vẫn thấy người ta đẹp mà còn lấp liếm che dấu kìa./- Tác giả.