Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 119: Ván cờ của cổ nhân (1)



Tôi biết danh tiếng của nhà họ Thẩm trong ngành này rất lừng lẫy, cũng biết con gái nhà họ Thẩm còn ngang ngược hơn cả con trai, nhưng không ngờ rằng Thẩm Thanh Nhụy vì một câu nói của Phong Ly Ngân mà đã ngồi máy bay trực thăng để tới đây.

Anh tôi và tôi lặng lẽ nhìn nhau: Nhìn đi, người ta thì oai phong như vậy đấy, còn nhà chúng ta đừng nói đến máy bay trực thăng, một chiếc xe tốt hơn một chút cũng là người khác tặng cho.

Thẩm Thanh Nhụy không nhìn thấy Phong Ly Ngân, cô ta đi về phía tôi, khẽ hỏi: “Đế Quân đại nhân đâu?"

Tôi lườm người đứng bên cạnh, không nói gì.

Trước mặt Phong Ly Ngân cô ta không dám tỏ ra khinh bỉ tôi, chỉ dám lườm tôi, khẽ quay người nhìn về hướng không khí bên cạnh tôi.

"Đế Quân đại nhân, gọi chúng tôi đến có điều gì căn dặn ạ?" Cô ta nhỏ nhẹ hỏi.

"Nơi này mở ra một con đường thông tới hạ bát ngục, cô phái người nhà họ Thẩm bày kết giới ở nơi này, để tránh pháp trận bị hở sẽ có hồn ma thoát ra hại người." Phong Ly Ngân trầm giọng căn dặn: “Bà Thẩm đâu?"

"Bà đấy đi tới thôn Hoàng Đạo tuần tra rồi, vẫn chưa trở về."

"Vậy cô chủ trì việc này đi, nếu như có hồn ma thoát ra, hãy nhanh chóng đưa về."

“Rõ!” Cô ta quay người căn dặn mấy Khôn Đạo đi theo cô ta..

Nhìn sức mạnh thống trị của nhà người ta, rồi nhìn lại nhà họ Quan chúng tôi, đúng là hai thế giới khác nhau, ngoại trừ cụ cố có thể đưa ra mệnh lệnh, cho dù là nhà chính hay nhà nhỏ thì ai cũng biết thân biết phận người đó, không chút tình cảm qua lại nào với nhau.

Trong sân nhà sương đen từng chút từng chút lan tràn, mở cửa phòng ra giống như một hố đen nuốt hết tất cả mọi thứ, hoang mang tột độ, tôi giống như nhìn thấy rất nhiều cánh tay giơ ra từ cánh cửa, có cái thì xương trắng ghê rợn, có cái thì có màu xám sưng tấy lên.

Tôi nghĩ là mình nhìn nhầm, giơ tay dụi mắt, nhìn lại lần nữa chỉ có sương mù đen.

Gương mặt Phong Ly Ngân lạnh ngắt như tờ, ánh mắt lo lắng, nắm chặt lấy tay tôi.

"..Nếu như nơi này thực sự mở ra một động quỷ, thì phải phong ấn nó kiểu gì? Nơi này không lẽ nào lại biến thành thôn Hoàng Đạo thứ hai chứ?" Tôi tò mò hỏi anh ấy.

Anh ấy lắc đầu: "Không đến mức như vậy đâu, thôn Hoàng Đạo là do nguyên nhân lịch sử đặc biệt mới hình thành, nhưng mà nơi này cũng sẽ rất rắc rối, trong hạ bát ngục đều là những ác quỷ không có hy vọng được luân hồi, bọn họ một khi được thoát ra ngoài, sẽ gây ra nguy hại lớn cho nhân gian."

“Vậy phải xử lý thế nào?”

“Đế pháp sư đến phong ấn, sau đó tìm tên đầu sỏ đã mở cái này ra, hắn ta là người thi pháp, chỉ cần hắn ta chết đi, nơi này sẽ được khống chế lại thôi... tốt nhất là di chuyển những người trong này ra ngoài, hoặc là trực tiếp san bằng nơi này.”

Chuyện này có lẽ không thể nào, có rất nhiều người sống ở đây, chủ nhà cũng đang làm giàu từ việc cho thuê phòng này, chính phủ cũng từng bước bắt đầu đưa ra kế hoạch, làm sao có thể lập tức di dân hay là san bằng được?

Thẩm Thanh Nhụy mặc dù ăn mặc sang trọng, nhưng khi bắt tay làm việc thì rất chuyên nghiệp.

Một mình cô ta đi vào trong phòng, rút ra cái trâm gỗ đào búi tóc bấm tay niệm thần chú đầy lùi đám sương đen, dán bùa chú trong phòng, khí đen bao trùm cả căn phòng bị giữ lại trong phòng, nhìn từ bên ngoài đỡ hơn rất nhiều.

"Nơi này cần mấy người canh giữ ngày đêm, trước khi giải quyết mọi chuyện không thể để cho người khác đi vào, nhà họ Thẩm cũng sẽ phái người đến canh giữ." Thẩm Thanh Nhụy nói với chú tôi.

Chú tôi nhíu mày, hỏi: “Cô là gì của nhà họ Thẩm?”

"Thẩm Thanh Nhụy, chủ nhà sau này." Cô ta kiêu ngạo trả lời.

Bà Thẩm đã sớm chỉ ra chủ gia đình sau này rồi, để tránh lỡ thôn Hoàng Đạo xảy ra chuyện gì bà ấy không trở về được nữa, bà Thẩm đó mặc dù rất đáng ghét, nhưng chuyện này thì bà ta cũng có chút phong thái của người làm chủ gia đình.

“Được.” Chú tôi gật đầu, căn dặn người thông báo cho chủ nhà, căn nhà này và căn nhà đối diện của người phụ nữ kia sống sẽ bị trưng dụng.

Chủ nhà sợ sẽ phải gánh vác mọi trách nhiệm, chỉ đành gật đầu đồng ý. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện 88.

Khi chúng tôi về nhà, ông Trần đang quét dọn sau nhà thuận miệng hỏi: “Hai thiếu hiệp đã đi đâu vậy?"

“Thôn Hồi Long.. Trời ơi, phải nhanh dùng lá ngải tắm mới được."

"Hả? Ở đâu chứ?" Ông Trần sững sờ: “Hai người đến thôn Hồi Long làm gì?"

".Ông biết chỗ đó sao?" Tôi nghe ra được sự kinh ngạc trong giọng nói của ông ta.

"Hừm, hừm... biết, tôi biết... " Ông Trần ấp a ấp úng trả lời.

Nhìn bộ dạng như vậy chắc hẳn là có gì chột dạ, lẽ nào cạnh chúng tôi lại có nội gián sao?

"Này, ông thành thật nói ra đi, sao ông lại biết thôn Hồi Long! Chúng tôi chưa từng nghe đến chỗ đó, một người ngoại địa như ông sao lại biết được?" Tôi truy hỏi.

Ông Trần cười trừ: “Nữ hiệp, tôi cũng chỉ là nghe bạn nói thôi...”

“Ông đi tới đó chưa?"

"Có, tới rồi..." Giọng nói ông ta nhỏ như tiếng muỗi bay.

“Ông tới đó làm gì? Không nói thành thật, tôi sẽ đánh ông để ông lăn ra ngoài luôn!” Anh tôi xách lấy cổ ông ta.

Ông Trần sợ hãi rụt cổ, khẽ nói: "...Ờ thì, tôi, trước đây không phải tôi đã từng tìm một phụ nữ để sinh con giúp tôi sao... Tôi từ quê lên đây, người phụ nữ đó nói cô ấy ở dưới quê một mình sẽ không được tiện, nói tôi tìm chỗ ở giúp cô ấy, để cô ấy ở đó sinh con... Tôi, tôi cũng sợ vợ tôi tìm đến cô ấy, nên đã đồng ý rồi."

"Sau đó thì sao?" Tôi khinh thường nhìn ông ta, đợi khi bố tôi trở về, tôi nhất định sẽ đuổi ông ta đi.

"Sau đó một người bạn dưới quê nói với tôi chỗ đó thuê phòng rất rẻ, tiên phòng một tháng chỉ có hai trăm, tôi còn muốn tích góp chút tiền để làm tiền công cho cô ta, nên để cô ta sống ở đó, dù sao đi nữa cô ta cũng không chê bai gì."

"...Ông sống chung với cô ta?" Tôi lạnh lùng nhìn ông Trần.

"Không! Không! Tôi nào dám sống chung với cô ta chứ! Cô ta suốt ngày tìm tôi đòi tiền! Tôi sống chung với một người bạn dưới quê mà.” Ông Trần vội vàng xua tay.

Anh tôi bĩu môi, bỏ mặc ông Trần nói: “Ông đúng là hồ đồ, người phụ nữ như vậy sinh con cho ông mà ông còn muốn nhận sao? Chưa sinh ra đã có bệnh trong người rồi! Cô ta không đòi tiền ông, vậy cô ta dựa vào gì để sinh sống chứ? Đàn ông chỗ đó thì nhiều, ngu ngốc!”

Ông Trần đau khổ nói: “Nhưng cũng không có người nào khác đồng ý sinh con giúp tôi..."

“Nói không chừng ông lại là người đi đổ vỏ." Tôi liếc nhìn ông ta, kéo Phong Ly Ngân lên tầng.

Tôi đang tức nên chỉ bóc mẽ ông ta thế thôi, ai ngờ ông ta cũng lo lắng vấn đề này, ông ta ngồi xổm dưới nhà hút hai điếu thuốc rồi vội vàng đi luôn.

Anh tôi nói mặc kệ ông ta, ông già đó chắc là về nhà hỏi rõ ràng mọi chuyện với người phụ nữ đó rồi, nhưng hỏi ra được gì mới lạ đấy! Một ngày nhận bao nhiêu người! Ai biết được t*ng trùng của ai sẽ chạy nhanh chứ!

Khi tôi đang ngâm mình khẽ sờ vào bụng, người khác muốn có con đến mức suy nghĩ hồ đồ, đứa con trong bụng tôi lại bị coi là vật hi sinh, đúng là nghiệp chướng.

Khi tắm xong đi ra ngoài không còn nhìn thấy Phong Ly Ngân đâu nữa, điện thoại của tôi không ngừng kêu lên nơi tủ đầu giường, là một số điện thoại lạ.

"A lô?"

"A lô... a lô! Nữ, nữ hiệp! Cô cô cô, cô là người tốt bụng nhất! Cầu xin cô, mau, mau đến cứu tôi cứu tôi với!" Giọng nói của ông Trần vang lên.

".Ông ở đâu? Tự gọi 110 hay 120 đi."

"Không phải, tôi, tôi đang ở ngõ Đông của thôn Hồi Long...” Ông ta vừa nói xong, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng, tôi kêu một hồi lâu, cũng không nghe thấy tiếng hồi âm bên đó.