Đuổi thi nhân quê ở phía tây Hồ Nam, con sông từ phía tây của cao nguyên chảy xuống, xuyên qua biên giới mà chảy về phía đông
Theo tĩn ngưỡng của lão tổng tông người Miêu, khái niệm về quỷ quốc cũng không lớn, nằm ở động đình, phù lăng, vân nam, miến điện, đại khái là khoảng ba, bốn tỉnh.
Tương truyền, người Miêu là hậu duệ của Xi Vưu, trước kia thường xuyên nói là con cháu của Viêm, Hoàng, bây giờ cách nói này dần dần bị chính phủ cố tình tránh né, bởi vì tổ tiên của người trung quốc, không chỉ có hai bộ tộc Viêm, Hoàng này.
Xi Vưu cũng là một thủ lĩnh bộ lạc kiệt xuất, một trong ba tổ tông vĩ đại nhất, được tôn trọng như một chiến thần.
Hắn từng đánh bại Viêm Đế, Viêm Đế hợp với hoàng đế để tấn công, kết quả Hoàng đế ” chín trận chiến, cả chín trận không thắng”, ” ba năm thành thất bại”, ( cá long Hà Đồ) cũng ghi lại, hoàng đế không địch lại Xi Vưu, cuối cùng dựa vào thân phận chính thống của mình chạy đến nhờ Cửu Thiên Huyền Nữ giúp đỡ, sau đó ở trận chiến tranh giành, mượn sức mạnh của thiên thần, mới đánh bại Xi Vưu
Dựa theo truyền thống, thắng làm vua, thua làm giặc, sau đố Xi Vưu kia đã được miêu tả là hoá thân của hung ác khủng bố, con dân của Xi Vưu liên tục bị gạt ra ngoài, di chuyển không ngừng về phía nam.
Sau này thiên hạ đại loạn, hoàng đế vẽ Xi Vưu giống với cờ xí thượng, còn quy phục hoàng đế, vì thế không ai dám gây láo loạn.
Mà những năm gần đây, chính phủ đã cố tình tránh né hai chữ Viêm, Hoàng, hơn nữa dần dần ủng hộ lễ hội tưởng niệm dân gian ” ba tổ tiên vĩ đại của Trung Quốc”, đây là một thái độ đối mặt với lịch sử, cũng là phương thức đoàn kết nhân dân.
Các nhà sử học đã tranh cãi về mối quan hệ giữa Xi Vương, Cửu Lê, Tam Miêu, Đông Di.
Người Miêu, từ lâu đã coi Xi Vưu là tổ, và tư duy quan niệm của họ cũng có tính tình cứng cỏi
Ngay cả nữ tử cũng dám yêu dám hận, cũng có thể nhu mỳ uyển chuyển, cũng có thể đanh đá hung ác, vị a tỷ này lúc đầu còn đối với long tiểu ca mắng chửi kêu gào, cứ nghĩ long tiểu ca sẽ mềm lòng, lúc sau nghe đại trưởng lão lạnh lùng nói ” buộc đá ném sông”, mới bắt đầu sợ hãi bật khóc.
” Trước kia, ở chỗ này, có một tập tục hiến tế, buộc đá ném sông”. Giang khởi vân thờ ơ lạnh nhạt, ngoài xe và chúng tôi phảng phất như có hai thế giới
Bên ngoài lạnh lạnh ồn ào, kêu khóc nứt phổi.
Bên trong xe lại yên bình tĩnh mịch.
Anh ta nhàn nhạt vì tôi mà giải thích mọi nghi hoặc, thờ ơ lạnh nhạt với cảnh tượng ngoài xe, làm tôi cảm thấy mình gần như bị cô lập với bên ngoài.
“…. Cổ nhân kính sợ thiên địa nhật nguyệt, sơn nước, biển lửa, tổ tông trưởng bối, thế lực không xác định, sự tôn trọng cao nhất mà họ có, khả năng nghĩ đến chính là sinh mệnh của mình, trước kia vì hiến tế cho Sơn Thần, nên rất nhiều nữ tử được gả cho Sơn Thần”.
” Gả? Gả thế nào?”
” Sơn Thần cũng là thần chỉ, cũng có thanh quy giới luật, sao có thể thật sự chấp nhận những tín ngưỡng ngu muội đó, có một số nữ tử bị tộc nhân ném vào trong sơn động, bị chết rất nhiều người, thường xuyên có ai oán kêu gọi, cùng khóc nỉ non quanh quẩn ở sâu trong sơn động, những sợ hãi và bóng tối bao trùm khiến họ có tinh thần bất thường, cho nên bị người ta cho rằng bọn họ bị Sơn Thần cưới đi rồi….”
Anh ta nhàn nhạt nói, nghe có vẻ giống truyện cổ tích, nhưng thực tế là chuyện có thật trước kia.
” Đã có hiến tế cho Sơn Thần, còn phải hiến tế cho Thủy Thần….. Địa hình nơi này đa dạng, cũng có vô số hang động sâu dưới đáy nước, và cũng có Thủy Thần chiếm cứ ở đó”
Giang khởi vân cười lạnh, mang theo một tia chế giễu.
” Mộ tiểu kiều, nhân quả oan nghiệt này không liên quan đến em, đừng quên giáo huấn nhà em, nhân duyên nghiệp chướng của người khác là chuyện của họ, em thành thật ở yên cho ta, đừng miên man suy nghĩ, mưu toan đi cứu người”.
“… Ừm.” Tôi lại không phải ngốc đến đi khuyên nhân gia vứt bỏ tín ngưỡng ngàn năm.
Trêи đời này, chuyện khó khăn nhất chính là, mang suy nghĩ của mình đặt lên đầu người khác
Cho nên sống yên ổn bảo vệ tốt cho bản thân, ngoan ngoãn chú ý đến nghiệp chướng của mình.
Chúng tôi trở về trại lớn của Ẩn Cư Tị, đêm khuya nhìn sơn trại là một mảnh bóng tối, lúc này từng nhà sáng lên ngọn đèn dầu.
Có rất nhiều người.
Rất nhiều người lăn lộn bên ngoài ở ” nơi phồn hoa” đang suốt đêm trở về.
Đối với những người này, hàng rào chính là “quê quán”, nghe thấy có ngươi đánh cắp một khối thi vương, phản bội long tiểu ca, những người này lòng đầy căm hận.
Bọn họ trầm mặc cầm ngọn đuốc, đứng nhìn theo thân hình long tiểu ca và đại trưởng lão, sự trầm tĩnh phẫn nộ này, ép cho không khí mau chóng ngưng tụ
A tỷ bị Trói Gô Ngăn trói lại, cô ta đã dự tính trước kết cục của mình, thay vì ngất xỉu, thì cô ta lại dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm những người ở đây.
Cô ta thật ngốc.
Đã làm sai, đã không nghĩ cách đền bù, mà cô ta lại còn không ngừng tăng thêm nghiệp chướng, mắc thêm lỗi lầm, như vậy mà còn có kết cục tốt đẹp sao?
Cho dù long tiểu ca đối với cô ta lạnh lùng đến mức nào, thì hắn cũng cảm thấy tiếc cho cô ta, mà cô ta còn đội cho hắn chiếc mũ xanh, hơn nữa phản bội gia tộc, cũng không thể tha thứ, mọi chuyện bại lộ, còn mưu toan uy hϊế͙p͙ người để chạy chốn.
Long tiểu ca tha thứ cho cô ta như thế nào?
Hơn nữa, cô ta còn hiểu được chú thuật Đầu Đinh Thư, nếu tha cho cô ta, kết quả sẽ khó đảm bảo cô ta không cắn ngược lại.
Giang khởi vân bảo vệ tôi, không cho tôi theo những người dân đó đi buộc đá ném sông.
Anh ta kéo tôi đứng trêи tầng ba của thành Miêu Vương, nhìn xuống phía những cây đuốc dày đặc, kinh hãi không thôi.
“….. Phàm nhân đôi khi cũng chia năm xẻ bảy, nhưng lại bị thù hận là lợi ích gắt gao đoàn kết bên nhau”
Tôi bĩu môi, không đồng tình với cách nói này:” không chỉ riêng hận thù lợi ích, mà còn có tình cảm”
” Tình cảm? Đây là thứ không đáng tin nhất….” Anh ta cười lắc đầu
Tôi không thể xuống chỗ buộc đá ném sông, anh tôi đi, khi anh trở về nhíu mày nói:” long tiểu ca, khả năng sẽ bị tổn thương”.
“Tổn thương gì?” Tôi lo lắng hỏi.
” Thương tâm, hắn không phải lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài…. A tỷ kia bị phong ấn chín khiếu, bị trói khoả thân, trêи người kéo mấy khối đá, bị đẩy vào thiên hố……”
Anh tôi thở dài:” anh nhìn không được, chuẩn bị rời đi, nhưng những người xung quanh đều quỳ xuống dập đầu, anh nhịn không được quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy trêи mặt nước phun ra huyết hoa, còn có gì đó….. Thiên hố của bọn họ có ” thần nước”.
“Cái gì, cái gì thần nước?!”
“….. Hẳn là một Địa Tiên”. Anh tôi lắc đầu.
Anh tôi dùng ” tôn xưng” khẳng định cái thứ trong nước kia rất đáng sợ.
” Địa tiên” trong nước kia hẳn là mãng xà, máu lạnh, tính ɖâʍ, ẩn nấp dưới đáy hố sâu, gặp được đồ ăn liền cắn nát
Anh tôi còn sợ hãi nói:” nghe nói ngày xưa, một Miêu vương có rất nhiều phi tử, ngày đó miêu nữ tính cách đanh đá hướng ngoại, có ít người dịu dàng ngoan ngoãn, về cơ bản, miêu vương là người cuồng công việc, đối với thi thể và động vật hứng thú hơn với nữ nhân nhiều, những phi tử đó không chịu được cô đơn nên yêu đương vụng trộm, tình nhân được ném vào Cổ Động làm đồ ăn, nữ tử liền buộc đá ném sông để cảnh báo”
Anh tôi thở dài nói:” không thể vì cô ta cầu xin được, mà cô ta lại là nữ nhân vì tình cảm mãnh liệt mà hôn mê đầu óc, có lẽ đã bị tư đồ lâm dỗ dành đến vui vẻ…. Cô ta lấy Đầu Đinh Thư bắt cóc em, nhưng lại làm tất cả mọi người bị ép buộc đến muốn giết chết cô ta….. Ai không sợ cô ta báo thù chứ? Đương nhiên là làm cô ta chết mới yên tâm, đây là nữ nhân ngu xuẩn….”
Lúc bình minh, long tiểu ca vẻ mặt âm trầm gõ cửa phòng tôi, giang khởi vân lạnh lùng nhìn hắn, hắn cúi xuống hành lễ:” tôn thần, ta có thể cùng mộ tiểu kiều nói chuyện riêng không?”