Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 509



Dịch: Vi Vu

Hình Thiên đối với những con quái tinh này không hề thương xót, những mảnh xương cốt bay tứ tung, rơi xuống xung quanh mình, như thể đang lát đầy một con đường màu trắng quỷ dị, từng chút từng chút kéo vào trong khu rừng sâu.

Đèn cung đình màu đỏ đang treo lơ lửng trong khu rừng tối, ánh sáng ấm áp đỏ như máu vừa kỳ lạ lại mang theo mê hoặc nhân tâm, giống như câu hồn nhϊế͙p͙ phách, làm người ta vô thức mà đi về phía ánh sáng.

Tiểu quỷ sai liếc nhìn chiếc đèn cung đình, ha ha cười vài tiếng, cười đến làm tôi nổi da gà

” Tiểu nương nương, chúng tôi chỉ cùng người đi đến nơi này được thôi, hahahah....” tiểu quỷ sai xuy xuy hai làn khói nhẹ rồi biến mất

” cái gì? Các ngươi……” Tôi ngẩn người, bọn họ cứ như vậy mà chạy đi sao?

Hai người bọn họ lá gan cũng quá lớn, dám ném tôi đến nơi này, rồi bỏ chạy?

Nhưng có Hình Thiên ở đây, nhưng cái đầu người bay loạn xạ đó, ngoại trừ có chút khinh khủng thì cũng không đáng sợ.

Trong mắt người thường, những cái đầu đó bay đến chỗ tôi đột nhiên nổ tung, vỡ thành một đống phấn bột, cảnh tượng này rất kỳ lạ.

Tôi không mong đợi những người thường này có thể nhìn thấy

Cách đó không xa, trong bụi cỏ đột nhiên động đậy, một người kêu lên sợ hãi rồi lăn xuống dưới, tôi cũng hoảng sợ, tại sao lại có người thường chạy đến nơi đây? Là hậu bối của nhà nào mà to gan lớn mật đến vậy?

Tuy rằng đây chỉ là một ngọn núi nhỏ, nhưng nói không chừng, ở đây có sẽ những vũng bùn bọt nước, nếu lỡ dẫm lên, thì sẽ gặp nguy hiểm.

Tôi chạy về phía bên kia, nhìn thấy một bóng người đang lăn xuống sườn núi, va vào một cái cây, đau đến nỗi không thể đứng dậy được.

” ngươi không sao chứ?” Tôi hỏi.

“A… ngươi, ngươi, ngươi đừng qua đây!” Hắn nhìn thấy đầu người man bên cạnh tôi đột nhiên nổ tung, sợ đến mức thanh âm đều thay đổi.

Thanh âm này là của Thiệu tổng?

” ….. Thiệu tổng?” Tôi nghi hoặc hỏi, trong bóng đêm, tôi không nhìn thấy rõ, tôi lại quên cái đèn pin anh tôi đưa cho, vội cúi đầu lấy ra thì nghe thấy một tiếng la hét thảm thiết.

Một đầu người man bổ nhào vào người Thiệu tổng, cắn cánh tay của hắn

Hắn kêu lên thảm thiết, một phần vì sợ hãi, một phần vì rất đau.

Những đầu người man này đều khát máu, đáng tiếc bọn chúng không có hàm răng, nhưng sẽ dùng những mẩu xương cốt khô quắt ra sức cắn xé

Tôi vội gọi Hình Thiên đến hỗ trợ, đầu người man trêи cánh tay của Thiệu tổng đột nhiên nổ tung thành bột phấn, khuôn mặt của hắn đầy màu trắng tro cốt

” Ngươi không sao chứ? Làm gì ở đây?” Tôi nhíu mày hỏi.

Hắn nôn khan một hồi, dùng tay áo lau mặt nói:” ta …. Ta nghe nói pháp trận bị hỏng, có người đi vào mắt trận, ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nên tiến vào nhìn xem, súng cũng đều cầm đây rồi”.

Hắn giơ tay lên, quả nhiên có một khẩu súng lục màu đen.

“… Chỉ là không dám nổ súng.” Hắn tự giễu cợt cười cười.

” Ngươi không nên tiến vào!” Tôi nhíu mày nói:” nơi này rất nguy hiểm, mau xuống đi”

Hắn khó tin nhìn tôi:” nơi này tất cả đều là đầu người man, vì sao ngươi không có vấn đề gì?”

” ……. Ngươi đừng ồn ào, chúng ta nếu có chuyện gì, thì đã không đến giúp ngươi xử lý vấn đề, ta đưa ngươi ra ngoài, được chứ?” Tôi ân cần hỏi.

“Không! Không, không … không … Ngươi … trông ngươi cũng không giống người bình thường …” Hắn sợ hãi lùi lại vài bước.

Cái gì?

Tôi … trông không giống người bình thường …

“Ngươi cũng là quỷ à?” Hắn ngẩng đầu hỏi.

“… Ngươi đi mau.” Tôi không muốn cùng hắn dây dưa chuyện này.

” Ngươi và Mộ tiểu gia ở bên nhau, chẳng nhẽ hắn không biết ngươi đặc biệt như vậy sao?” Thiệu tổng nhìn thấy mấy đầu người man bay đến chỗ tôi, liền bị sức mạnh vô hình đập nát, nên càng thêm sợ hãi.

“Hắn biết.” Tôi không muốn cùng hắn nhiều lời, nếu doạ hắn sợ hãi có cái gì đó không hay sảy ra, lúc đó chúng tôi cũng không thoát khỏi liên quan, dù sao cũng là chúng tôi mở miệng nói dỡ bỏ pháp đàn, để lại cái sừng làm đầu người man bay đến.

Thiệu tổng không thuận theo, cố gắng hỏi: ” vì sao ngươi không sợ những thứ này? Ta đã thấy rất nhiều lão hoà thượng, lão đạo trưởng, nhưng không một ai có thể giải quyết đầu người man này ……”

Lại một đầu người man nữa ở bên người tôi bị rìu của Hình Thiên một nhát đập vỡ, cái này vị vỡ đến thập phần nát vụn, xương cốt vụn vỡ giống như vôi bột, ở sau lưng tôi mà phiêu tán.

Một chiếc đèn cung đình màu đỏ đột nhiên lượn lờ bên cạnh tôi, giống như sẽ vì tôi mà dẫn đường vậy.

Thiệu tổng nhìn thấy chiếc đèn cung đình màu đỏ máu này chiếu vào mặt tôi, sợ đến mức la lên một tiếng rồi chĩa súng về phía tôi.

” Ngươi ….. Ngươi là yêu ma quỷ quái nào vậy?” Hắn sợ hãi nhìn tôi.

Lòng tôi lạnh tanh.

Khẩu súng kia không thể làm tổn thương yêu ma quỷ quái nhưng lại có thể làm tổn thương tôi.

“Ngươi đi nhanh đi, đừng ở chỗ này, nếu bị những đầu người man này giết chết, chúng ta sẽ bị đương cái nồi chịu tội!” Tôi nhắc nhở hắn, rồi vội vàng rời đi.

Trong lòng tôi có chút bực bội, đã có lòng tốt rồi lại còn bị quở trách là quái vật?

Nếu họng súng tối đen kia chĩa vào tôi, cho tôi một nhát, tôi sẽ bị thương hoặc chết đi …… Vậy về sau tôi phải sống khép kín hơn nữa mới được.

Đi được một đoạn đường, tôi có chút không yên tâm, lại lần nữa triệu hoán tiểu quỷ sai, để bọn họ âm thầm bảo vệ Thiệu tổng ra khỏi chỗ này, nếu hắn xảy ra chuyện, chúng tôi cũng sẽ gặp rắc rối lớn.

Giờ tôi đã hiểu câu nói của Lâm ngôn hoan trước kia, hắn nói: nếu từ nhã kỳ chết ở Hải Yến Lâu, còn chết dưới sự chứng kiến của hắn, thì Lâm Gia sẽ gặp rắc rối lớn

Chúng tôi bây giờ cũng vậy, tới làm dự án cho Thiệu tổng, nếu hắn chết, thì những người tham gia như chúng tôi cũng sẽ bị liên lụy.

Đèn cung đình được làm từ hồng sa trông thật ấm áp hoà hợp, ở nơi có âm tà khí tận trời, thì loại ánh sáng này thật trói mắt, tôi cầm theo một trong số những đèn cung đình đó, cẩn thận đi vào trong khu rừng rậm rạp.

Tiếng gió kỳ lạ, âm khí của đầu người man, thứ bột xám trắng hỗn hợp do Hình Thiên công phá đầu người man mà có, âm khí u ám ngập trời kết hợp lại với nhau, bị đèn cung đình trong tay tôi chiếu càng thêm nổi bật vẻ thần bí.

Ánh sáng này giống như hoa Mạn Châu Sa ở bờ sông Hoàng Tuyền, làm tôi có cảm giác đang bước từng bước về cái chết

Ở giữa ngọn núi có một cái vòng tròn nhỏ, được những dây thừng đầy phù chú bao quanh.

Tôi đưa tay cầm lấy một lá phù chú nhìn nhìn, là phù chú phá ma trừ tà, sức mạnh quá yêu, nên tác dụng không lớn

Một trận khó thổi bay những lá phù chú này, lại có một cảm giác bất lực thê lương.

Người ta thường nói nhân định sẽ thắng thiên, nhưng khi đối mặt với một số thế lực tự nhiên, thì nhân lực và khoa học đều quá nhỏ bé

Những lá phù chú này tương tự như các gia, các phái, nhiều phù chú như vậy cũng không thể làm tổn thương những đầu người không có hồn phách teo tóp khô quắt này, không hữu dụng bằng phương pháp của Hình Thiên, trực tiếp phá hủy thành phấn bột, làm cho bọn chúng không thể gây sóng gió được nữa

Sau đó đem khu vực này xua tan đi tà khí sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Đèn cung đình hồng sa ở trước mặt tôi, từng cái từng đôi một đều sáng lên, đem tôi đưa đến mắt trận, âm khí ở mắt trận phun ra giống như sương mù.

Cái miệng giếng này dẫn đến một con sông ngầm sâu thẳm, âm khí tràn ngập, tôi lại có chút nóng lòng, muốn bước qua.

Cuối cùng đèn cung đình hồng sa trong tay tôi hoá thành một nam nhân.

Nam nhân này rũ mắt nhìn ánh sáng ấm áp trong lòng bàn tay tôi, rồi ngẩng đầu lên nói:”… sao lại chậm chạp như vậy”?

Dịch: Vi Vu

——————————