Vẻ mặt của Giang Khởi Vân không được tốt lắm, tôi thu mình ở trong bồn tắm, không biết phải mở miệng thế nào.
Nơi này không được thoải mái bằng toà nhà nhỏ của tôi, nhà tắm lập thể này rất nhỏ, gồm một cái bồn cầu mà một bồn tắm hình tam giác, chỉ có thể ngồi được một người, một người bước vào, xoay người cũng còn khó, nói chi đến hai người.
Anh ấy không quan tâm đến vẻ mặt của tôi, trực tiếp mở cửa bước vào.
“Mắt còn đau không?” Anh ấy ngồi xổm bên ngoài bồn tắm, vươn tay kéo tôi xuống.
Tôi lấy khăn che mặt để che đi sự xấu hổ, đây là một nhà tắm lập thể, với nửa kính trong suốt, nửa kính mờ.
Nếu anh tôi mở cửa bước vào, tôi nên giải thích thế nào”?
“… Em ngẩn người cái gì?” Giang Khởi Vân Vân khẽ nhíu mày, chỉ chỉ vào thành của bồn tắm nói: “Dựa lưng vào đây.”
“ Để làm gì?” Tôi khó hiểu hỏi.
Anh ấy đưa tay nhấc chiếc khăn lông trêи mặt nước, dùng những ngón tay thon dài vắt khô khăn lông, gấp lại rồi đặt vào thành bồn tắm.
Nhìn thấy vệt nước trêи cổ áo của anh ấy, tôi có cảm giác tội lỗi —- Đế Quân đại nhân nhà tôi đều được người khác hầu hạ, thấy anh ấy làm những việc này, tôi cảm thấy thật ủy khuất cho anh ấy
” …… Ta đem sương sớm của Phương Khiên Lâm, cho em rửa mắt, để đôi mắt của em không bị tổn thương”. Anh ấy nhẹ nhàng nói.
Tôi ngẩng đầu dựa vào thành bồn tắm, một lọn tóc của anh ấy rơi xuống mặt tôi, mái tóc hơi mát lạnh, mang theo hương thơm lạnh lùng lãnh đạm đặc trưng của anh ấy.
Tôi nhịn không được mà nắm tóc anh ấy đùa nghịch, ngón tay của anh ấy ấn lên huyệt Thái Dương, cố định đầu của tôi, dùng một cái lọ nhỏ có kϊƈɦ thước giống như lọ thuốc nhỏ mắt, nhỏ lên mắt của tôi.
” Sẽ hơi lạnh đấy!” Anh ấy nói.
” Ồ …. Lạnh hơn anh sao?” Tôi cười nói.
Anh ấy cười cười, không trả lời tôi ngay mà nhỏ một giọt sương sớm vào trong mắt của tôi.
Không chỉ là có lạnh, cảm giác từ linh đài, chảy xuống nội tâm, như thể đang tràn đầy sinh lực, kϊƈɦ thích tôi đến đột nhiên mở to đôi mắt.
Nhưng mà anh ấy lại dùng bàn tay to lớn của mình che mắt tôi lại, nhỏ giọng nói:” nhắm mắt lại, học cách trấn tĩnh an thần, bài trừ tạp niệm.”
Trấn tĩnh an thần, bài trừ tạp niệm sao …..
Mặt tôi đột nhiên chạm vào làn tóc mát lạnh, còn nghe được tiếng động nhẹ phát ra từ quần áo của mình.
“Ừm ——!!!” Môi tôi truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.
Anh ấy hôn tôi.
Nhẹ nhàng cắn nuốt đôi môi, đầu lưỡi dây dưa, thậm chí khoá trụ không buông tha, ra sức cắn nuốt.
Lâu lắm rồi mới có một nụ hôn khủng khϊế͙p͙ như vậy.
Chúng tôi đã xa nhau gần ba tháng, cảm giác xa lạ và ngăn cách, cư nhiên dưới tình huống như vậy có thể loại bỏ.
Tôi đã nếm một chút máu tanh ngọt ngào.
Hương vị này hòa cùng hương thơm lạnh lẽo trêи người anh ấy, làm tôi mau chóng bị cuốn vào vòng xoáy điên cuồng.
Anh ấy cố ý?
Sử dụng phương pháp trực tiếp đơn giản nhất, làm tôi trong lúc nhất thời, không che giấu cảm xúc của mình, mà rơi vào vòng tay của anh ấy.
Anh ấy lạnh lùng trìu mến rũ mắt xuống, hoặc là tà mị cong môi cười.
Tất cả đều là ma chướng mê hoặc lòng tôi.
” …. Em động tình rồi, tiểu thê tử của ta à!” Anh ấy thả bàn tay đang che đôi mắt của tôi lại, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy.
Tôi căm hận nhìn anh ấy, cứ hôn như vậy, sao có thể không động tình được?
Phản ứng của cơ thể … anh ấy so với tôi còn quen thuộc hơn.
Đôi bàn tay to lớn của anh ấy ôm lấy bả vai tôi, khẽ cười nói:” em gầy quá, vai cũng gầy, cổ cũng gầy, eo cũng gầy, cổ tay và cổ chân cũng gầy, một tay đều có thể ôm hết … Thật sự, ta sợ nếu dùng sức một chút sẽ bóp nát em mất …..”
Tôi đang ngồi trong nước, anh ấy mặc hai lớp quần áo nhìn tôi, bộ dáng thành thạo này khiến tôi có chút không cam lòng.
Dựa vào cái gì mà anh ấy trêu trọc tôi, lại còn cười nhạo tôi nữa.
” ….. tu vi quá nông cạn, thân thể đều toát ra màu hồng phấn … Hừ hừ ….” Anh ấy duỗi tay ôm tôi.
Tôi ôm cổ anh ấy, cố ý cọ nước vào người.
Thật đáng giận, tên này, ở loại chuyện như thế này, anh ấy hư thật sự.
Tôi chân trần bước ra bên ngoài bồn tắm, ở không gian chật hẹp yêu kiều này chính là…..
“Khụ khụ khụ … Anh không muốn quấy rầy hai đứa, nhưng mà … Tiểu Kiều, em tới cứu anh được không? Anh sắp phát điên lên rồi!” Anh tôi đứng ở cửa nói.
Ở cái vị trí này đều là kính mờ, Anh tôi chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người trong đó, anh ấy đã bị tính khí như kẹo mạch nha của Thiệu Nhất Hàng làm cho phát điên.
Mặc dù tính tình của Thiệu Nhất Hàng là một điều bí ẩn (trêи thực tế, tôi đã xác định hắn là một người có tính tình đặc biệt), nhưng dù sao hắn cũng là con trai của một quan chức cấp cao, và rất có năng lực.
Điều đó có nghĩa, hắn cư xử với người khác rất có thủ đoạn.
Anh tôi châm chọc mỉa mai hắn, hắn đều có thể mặt dày coi như không hiểu, hơn nữa những câu nói của hắn đều không rời xa mục đích, cuốn lấy anh tôi, làm anh tôi gần như mất bình tĩnh.
” lúc này, anh nên gọi Lâm Ngôn Thấm đến cứu!” Tôi vừa lau tóc vừa nói.
Anh tôi tặc lưỡi: “Đừng làm loạn, anh sợ Thấm Nha Đầu sẽ bị hắn theo dõi!”
“… Vậy thì anh muốn em làm gì? Hắn đã biết chúng ta là anh em, em giờ không thể làm bia đỡ đạn của anh được nữa rồi!”
” Em đi theo hắn rồi biết, anh vừa nói với hắn, hàng yêu trừ ma trong nhà đều do em làm, còn anh chỉ lo kinh doanh thôi!” Anh tôi chắp tay với tôi nói:” Đạo hữu à, vì tình cảm anh em thân thiết, em mau giúp anh tống cổ hắn đi!”.
Tôi bất lực bước ra ngoài, Thiệu Nhất Hàng nhìn thấy tôi, đôi mắt sáng rực lên, cười nói: “Lần trước không nhìn kỹ, quả nhiên anh em hai người mặt mày có nét giống nhau, đều có ghen di truyền tốt, lớn lên thật xinh đẹp!”
” Anh trai của ta không đẹp … Ta cảm thấy anh ấy không đẹp bằng ngươi!” Tôi trả lời, ánh mắt dừng lại ở viên kim cương trêи tai hắn.
Được rồi, khụ, được rồi …
Tôi bị điên rồi, không nên bình phẩm dung nhan của người khác, nghiệp chướng, nghiệp chướng ….. cho dù hắn có đeo mười viên kim cương trêи khuyên tai, tôi cũng sẽ giả vờ như không thấy
” Mộ tiểu thư, lúc trước ta thật vô lễ, ta chưa bao giờ gặp qua cô gái nào như ngươi cả, quá mức kinh ngạc nên đã thất lễ, ngươi đừng ghi hận ta trong lòng nha!” Hắn cười xin lỗi tôi.
Phía sau tôi đột nhiên truyền đến một trận lạnh lẽo, Giang Khởi Vân lạnh lùng hỏi: “Hắn làm sao vậy?”
“… Không có gì, lần sau đừng tùy tiện chĩa súng vào người khác, nếu không cẩn thận bóp cò thì phải làm sao.” Tôi nhìn Giang Khởi Vân, câu này thật ra là giải thích cho anh ấy hiểu.
Giang Khởi Vân hừ lạnh một tiếng, ngôi trêи ghế tròn bên cạnh, nghe chúng tôi nói chuyện.
Thiệu Nhất Hàng xoa xoa cánh tay, nói: ” Lạnh như vậy, các ngươi còn bật điều hòa sao?”
“À, đại sảnh tương đối thoáng… Nói chuyện chính đi, mẹ ngươi có chuyện gì vậy?” Tôi nhanh chóng đưa chủ đề về đúng quỹ đạo.
Nói đến đây, hắn thở dài mấy lần, lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp cho tôi xem
“Mẹ ta gần đây thay đổi khá nhiều … Trước đây ta vì chuyện của đầu người man mà ở trêи công trường không về nhà, đã lâu lắm rồi ta không về, mà ở đó tín hiệu cũng không tốt lắm, chỉ có thể nói chuyện với mẹ ta qua điện thoại …. Bây giờ, lúc ta về nhà, phát hiện mẹ ta có gì đó không ổn, ngươi nhìn xem ….”
Hắn so sánh hai bức ảnh của mẹ hắn:” trước đây và bây giờ của mẹ ta, ngươi thấy thế nào, ta cảm thấy mẹ ta đã trẻ ra cả chục tuổi, cả ngày trang điểm ăn diện đi ra ngoài tụ tập, trước kia bà ấy không như thế!”
“… Ba ngươi không phát hiện ra có gì bất thường sao?” Tôi thuận miệng hỏi.
Ngón tay của hắn dừng lại, có chút khó tin nhìn tôi, giống như tôi đang hỏi một câu hỏi ngu ngốc vậy.