Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 600: Thượng Dụ 2



Người dịch: Hồng bao tử

Tôi cẩn thận đánh giá mỹ nhân của chiếc váy bồng bềnh này, cau mày suy nghĩ một phen, hỏi: "Ngươi có phải là tên Mật La, đúng không?”

Lúc Giang Khởi Vân và La Hầu Kế Đô ra tay ở Độ Sóc Sơn, cô ấy mang mưa đến rửa sạch gỗ đào bị cháy.

Tôi từ xa nhìn qua bộ dáng của cô ấy, tôi nhớ rõ Kế Đô Tinh Quân gọi cô ấy là Mật.

Cô ấy xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình mềm mại, quả thật mang theo một cỗ tử tiên khí.

“...... Tiểu nương nương nếu đã biết tôi, vậy thì dễ nói." Mật La thản nhiên cười nói.

Dễ nói, dễ nói cái gì được chứ?

"Dễ nói cái gì? Ngươi muốn làm gì?" Tôi cảnh giác hỏi.

"Tinh chủ đại nhân nhà tôi muốn gặp hai vị thần chi tử, tiểu nương nương mời đem hai đứa nhỏ giao cho tôi, tôi mang lên Tử Vi Viên để Tinh chủ đại nhân gặp, về sau lại cho trở về.” cô ấy nói với tôi một cách nghiêm túc.

Mang lên Tử Vi Viên?

"Đùa giỡn cái gì vậy! Làm sao có thể để cho người khác mang con của tôi đi. Đừng nói là ngươi, ngoại trừ Giang Khởi Vân, không ai có thể đưa bọn trẻ ra khỏi sân này! ”

Tôi cau mày khiển trách: "Nếu có điều gì đó không may xảy ra trên đường, nếu không trở lại đúng giờ, sẽ tính sổ trên đầu ai? Ta nên đi tìm ai để đòi con? Không, không! Hoàn toàn không! ”

Giọng điệu của tôi không thể thương lượng.

Vu Quy và U Nam nhỏ như vậy, làm sao có thể giao cho người khác!

Tôi hiện tại còn chưa có pháp tiến vào Thiên Giới, nếu như con tôi xảy ra chuyện, hoặc là bị bắt đi, tôi làm sao có thể tìm chúng trở về a?

Mật la chút mất hứng nói: "Tiểu nương nương, chú ý từ ngữ của ngươi, cửu trọng thiên thượng tử vi viên là nơi nào? Nơi đó là nơi tiên gia thắng đất, thống ngự vạn tinh, chỗ Tử Vi đại đế, còn sợ xảy ra vấn đề gì? Còn muốn đúng hạn trở về?

Thôi nào, ngươi còn tôn quý hơn Tử Vi đại đế? Lại dám nói những lời như vậy? Là đế quân đại nhân sủng ái ngươi, sủng ái đến không biết tôn ti như vậy? ”

Ách!

Có vấn đề gì với lời nói của tôi?

Tôi lo lắng rằng cô ấy sẽ đưa hai đứa trẻ đi, vì vậy nói chuyện lo lắng một chút, thực sự ... Không chú ý nhiều đến từ ngữ.

"Xin lỗi, tôi sốt ruột..." Tôi điều chỉnh giọng điệu một chút.

Cô ấy nghe vậy sửng sốt, không nghĩ tới tôi sẽ kịp thời dừng giọng điệu, có chút ngoài ý muốn trả lời: "Cô biết là được rồi... Tử Vi Đại Đế chỉ là muốn gặp một lần con của Tôn thần, ngươi không cần khẩn trương."

Làm sao có thể không lo lắng!

Đứa trẻ nào bị ôm khỏi mẹ, mẹ sẽ không lo lắng?

Lúc trước Giang Khởi Vân từng nói Tử Vi đại đế muốn gặp bọn trẻ, nhưng tôn thần không cho phép hạ giới, nhất là đại tôn thần trên đỉnh kim tự tháp này.

Tây vương mẫu nương nương là nữ tiên chi chủ, bà ấy cùng Mộc công hai người chưởng quản nam nữ tiên lục, xuống hạ giới có thể tính là công việc, đứa trẻ được sinh ra cũng là hai người họ ban phước cho.

Hình như khi đó Tây Vương mẫu nương nương nói muốn đi Tử Vi Viên uống trà, "Thuận tiện" trào phúng khoe khoang một phen.

Nếu như thật sự dựa theo thuật toán trong truyền thuyết này một ngày trên trời bằng một năm trên mặt đất, vậy Tây vương mẫu nương nương chén trà này uống có hơn nửa ngày, Tử Vi đại đế đã không kiềm chế được, muốn gặp bọn nhỏ?

Gặp thì không sao, nhưng không thể mang đi, tuyệt đối không thể.

Lui một vạn bước, cũng muốn Giang Khởi Vân tự mình mang đi tôi mới yên tâm, làm sao có thể giao cho một nữ tiên căn bản không quen mang đi?

"Hai đứa bé còn quá nhỏ, không thể rời bỏ tôi quá lâu, đi cửu trọng thiên đi một lần quá lâu, mà bây giờ tôi lại không có cách nào đi theo... Cho nên, phiềntiên tử về giải thích tình hình với Tử Vi đại đế, chờ bọn trẻ lớn hơn một chút, để cho Giang Khởi Vân mang đi cho ngài ấy xem.” Tôi uyển chuyển nói.

Mật La nhíu nhíu mày, không vui mở miệng nói: "Bao nhiêu chuyện, còn muốn đế quân tự mình mang đi? Đế quân ôm đứa bé lên Cửu Trọng Thiên, ngươi muốn hắn bị chê cười sao? ”

Cái này...

Anh trai tôi không thể kiềm chế được nữa, trừng mắt nhìn chằm chằm: "Tiểu tiên nữ, xin hỏi cô là tiên thiên, hay vẫn là hậu thiên, vẫn là điểm hóa? Tại sao một chút tình người không hiểu ah? Cô tới cửa muốn lấy con người khác mang đi, đã là phạm phải điều cấm kỵ nhân gian, hiểu không?

Tôi hỏi cô nếu đứa bé bị thương hay mất một sợi tóc, cô có chịu trách nhiệm nổi không? ”

“...... Tiên giới chi địa sao lại có tổn thương?" Cô ta cau mày trả lời.

"Cô đừng để ý có hay không, tôi hỏi cô có thể chịu trách nhiệm không?" Anh trai tôi vẫy tay và nói, "Không ai có thể mang đứa trẻ đi, trừ phi cha mẹ của đứa nhỏ cho phép, cho nên cô đừng ở chỗ này nói nhảm, năm mới năm me vừa tới cửa đã muốn cướp con người khác? Không đá cô ra khỏi đây đã là khách khí lắm rồi! ”

"Ngươi…" Cô ta mở to mắt nhìn awnh tôi.

Đá ra khỏi đây à? Phỏng chừng không ai dám nói những lời như vậy với tiên tử.

Địa vị của cô ta thoạt nhìn cũng không thấp, tôi cảm thấy hẳn là nữ tiên có chức vụ nhất định trong Tử Vi Viên.

Bởi vì cô ta gọi Giang Khởi Vân là "đế quân", gọi La hầu Kế Đô cũng là một câu khách khí "Tinh Quân", không gọi "đại nhân".

Cho dù thỉnh thoảng gọi một câu, cũng là khách khí, không phải thật lòng bày ra tư thái thấp kém của người hầu.

"Nhà chúng tôi sắp tết rồi, đối với dân chúng mà nói, tết chính là chuyện lớn, Tam Thanh Lục Ngự muốn nhìn đứa nhỏ.

Hãy đến ăn một bữa tối đêm giao thừa với nhau, chúng tôi sẽ dọn phòng sạch, cung kính chào đón. Chờ bọn nhỏ lớn hơn một chút, hãy để cha ruột mang nó đến cho họ thấy. ”

Anh trai tôi không có vấn đề gì với lời này, tôi bí mật với anh tôi giơ một ngón tay cái.

"Hừ" một tiếng, cô ta không vui nói: "Tinh chủ đại nhân muốn gặp con trai của Thần, đây là vinh quang tôn sủng bao nhiêu? Các ngươi đừng không biết tốt xấu. ”

"Tốt xấu là ai? Tôi thực sự không biết, Tiểu Kiều, em có biết không?" Anh trai tôi nhìn tôi một cách mờ mịt.

Phốc...

"Không, không biết..." Tôi nghẹn cười, chính trực phối hợp với anh tôi.

"Thấm nha đầu, em có biết không?"

Sự ăn ý của Lâm Ngôn Thấm và anh trai tôi quả thực làm cho người ta không thể nói gì, thật sự là cái nồi nào xứng với cái vung đó.

Lập tức Lâm tiểu thư vẻ mặt mơ hồ lại chân thành lắc đầu nói: "Họ Tốt? Em cũng không biết a... Nếu không để em giúp Anh điều tra. ”

Sao Hai người không đi nói tướng thanh a.(Tướng thanh: một môn nghệ thuật kịch của Trung Quốc)

Trên mặt tiên tử không chịu nổi, trừng mắt nhìn tôi nói: "Được được, tiểu nương nương đã không hiểu lễ độ như vậy, vậy tôi sẽ thành thật báo cáo với Tử Vi Đại Đế! Nếu trời giáng xuống trừng phạt, ngươi cũng đừng kêu oan... Bắc Thái Đế Quân thật sự là sủng ngươi đến vô pháp vô thiên!”

Vô pháp vô thiên?

Chúa ơi, cái nồi này cũng quá lớn đi.

Tôi là người cẩn thận như vậy, còn bị người ta nói là vô pháp vô thiên... mấy đứa con trai của nhà địa chủ đánh nhau, đánh cho thiên hạ bão tuyết ? đó gọi là gì? Chẳng phải là muốn lật trời sao? Tử Vi đại đế không phải cũng không quản sao?

Cô ta xoay người bóp quyết, một làn gió thơm tại chỗ xoáy lên, nàng ta biến mất trong phòng.

Anh trai tôi lập tức vén rèm cửa ra, mắng: "Người phụ nữ này một chút nhân tình cũng không hiểu, nhất định là gốc gỗ điểm hóa!"

Lâm Ngôn Thấm vội vàng khuyên nhủ: "Anh đừng nói người khác như vậy, mỹ nữ bình thường đều rất kiêu ngạo, không muốn nghe người khác nói mình không tốt, đây lại là tiên tử, khẳng định cao ngạo a. ”

"Ai nói mỹ nữ đều kiêu ngạo? Phải xem giáo dưỡng tốt ra sao, em và Tiểu Kiều cũng là mỹ nữ, sao không kiêu ngạo chút nào?" Anh trai tôi chế giễu, tiếp tục vén rèm cửa thông khí.

Chờ đã... Tôi hình như cảm nhận được một tia khí tức bất thường...

Nếu tiên gia không thể hiện thực thể, người trần thế bình thường không nhìn thấy.

​Hiển hóa thực thể cùng không hiển giống khác nhau tôi đã quá quen thuộc!

Ngay từ đầu Giang Khởi Vân cùng tôi bạch bạch, trên mặt nhẫn Ly Long chậm rãi thành hình, thân hình của anh ấy càng ngày càng sung mãn rõ ràng.

Cho nên vừa rồi. . . Vị Mật La tiên tử không có hiển hóa thực thể a?

Lâm Ngôn Thấm sao lại nhìn thấy?

Tôi kinh ngạc nhìn về phía đồ ăn vặt của Lâm Ngôn Thấm.