Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 80: Nuôi quỷ gây họa (1)



Ít khi nói những lời như vậy, lại không hề vui vẻ gì.

Anh tôi nói đúng, tư tưởng của Phong Ly Ngân không giống với tôi, chuyện hắn không quan tâm nhất là tình yêu nam nữ.

Giống như Thẩm Thanh Nhụy, cho dù cả trăm năm trước từng hầu hạ hắn ở Âm phủ, hắn chỉ coi như thuộc hạ mà thôi, bây giờ sau khi đầu thai chuyển thế, vẫn là thuộc hạ của hắn, dường như chưa từng có được sự đối đãi đặc biệt của hắn.

"Muốn có con, chẳng qua bởi vì yêu ba của đứa trẻ." Tôi không biết câu nói này có coi như là lời tỏ tình hay không, có lẽ hắn hiểu, nhưng cũng không hồi đáp lại gì với tôi.

Tôi nên từ bỏ mơ mộng của mình, chút liện hệ tình cảm của tôi với hắn, chỉ tồn tại vào khi ngủ với nhau.

Anh tôi từng hỏi tôi có muốn đổi chiếc giường to hơn không, dù sao đi nữa chiếc giường đó cũng quá nhỏ, hai người cứ phải nằm sát lại nhau.

Nhưng tôi không muốn đổi, tôi luôn thấy rằng, đợi đến khi hắn đạt được mục đích của mình, hắn sẽ không còn ở bên tôi mỗi đêm nữa, có lẽ sẽ cách mấy ngày mới đến một ần, hoặc là mười ngày nửa tháng đến một lần, hoặc là nửa năm một năm, hoặc là hai năm ba năm...cũng có thể không gặp nhau nữa.

Khi tôi tan học thường đến chỗ ba tô, có điều đi đến đó cũng vô dụng, ông ấy vẫn còn sống, nhưng vẫn ngủ say như vậy.

Cụ cố thu xếp người nhà luân phiên đến trông nom, dường như mỗi một người trong nhà đề sẽ luân phiên đến chăm ba tôi một tuần, cứ luân phiên thay thế như vậy.

Tôi còn nhìn thấy người nhà họ Hầu trong bệnh viện, mắt Hầu Chi Ngọc ửng đỏ, từ xa đã gật đầu với tôi, có lẽ là ông của cô ấy không ổn rồi.

Không biết khi hồn ông ấy bay về Âm phủ, có gặp được vợ mình hay không... nếu như tôi chết rồi, đến Âm phủ có gặp được Phong Ly Ngân không?

“Hả? Cảm ơn chúng tôi... được được, chỗ cũ nhé, được." Anh tôi nhận điện thoại, ngước đầu nói với tôi: “Ông chủ Chung lại mời chúng ta ăn cơm, vẫn là chỗ cũ.”

"Em không muốn đi." Tôi bĩu môi: “Ông ta chỉ có ý đồ thôi, gọi chúng ta đi khẳng định lại nhờ làm việc gì, thấy chúng ta còn trẻ dễ nói chuyện, nên muốn lợi dụng."

“Vậy làm thế nào đây? Phong Ly Ngân cũng chưa trở về, anh không thể để em ở nhà một mình được, cùng đi đi, em đỡ phải nấu cơm.. hơn nữa đi đến đó xem ý đồ của ông ta là gì, để một mình anh lại không từ chối được."

“Được.” Tôi liền gật đầu, câu nói của anh ấy nhắm vào đúng điểm yếu của tôi, ba tôi bay giờ vẫn hôn mê không tỉnh, tôi và anh tôi phải nương tựa vào nhau, tôi không thể để một mình anh ấy gặp phải nguy hiểm.

Ông chủ Chung nhìn thấy chúng tôi liền cảm ơn rối rít, liên miệng kêu anh tôi là tiểu hệp, sau đó còn cười nói với tôi: “Thanh Tiêu đã khỏe chưa? Tôi nghe nói xử lý lệ quỷ rất vất vả, dành cho cô số canh bồi bổ này, coi như là tấm lòng.:

Ông ta khách khí như vậy, không phải là keo kiệt sao - khi bị dọa sợ đó còn nói sẽ cho tôi nửa gia sản, bây giờ mọi chuyện giải quyết xong xuôi rồi, đừng nói chia cho một nữa, tôi thấy một phần mười ông ta cũng không nỡ.

Tôi không thèm ngước mắt lên, hờ hững nói: "Ông chủ Chung không cần khách sao như vậy, tôi sẽ không cần đến nửa gia tài của ông đâu."

Ông chủ Chung cười ngượng ngùng, nói: “Tôi mời hai người đến là vì chuyện này, hai người đã giúp tôi giải quyết một chuyện rắc rối lớn như vậy, lại không hề nhắc đến thù lao, trong lòng tôi bất an, muốn hỏi hai người, định lấy bao nhiêu tiền công.

"Ông mời nhà họ Thẩm siêu độ oan hồn hết bao nhiêu tiền." Tôi hỏi.

"À... Bà Thẩm sai mấy người trẻ tuổi đến, cũng là 500 ngàn, nghe nói nếu Thẩm Thanh Nhụy ra tay, ít nhất phải lên đến mấy chục triệu." Ông chủ Chung bĩu môi, có lẽ thấy người trong ngành này lấy tiền đi cướp vậy.

"Vậy thì 500 ngàn như nhà họ Thẩm đi." Tôi vừa nói như vậy, ông chủ Chung sững sờ, siêu độ hồn ma và giải quyết lệ quỷ, tất nhiên cái sau sẽ nguy hiểm hơn, tôi lại cần có chút tiền như vậy, ông ta tường là tôi đang nói đùa.

Thanh Tiêu, cô cũng gọi tôi một tiếng chú Chung, tôi tuyệt đối không thể keo kiệt với hai người trẻ tuổi. Tôi biết ba hai người đang nằm viện, chi phí rất tốn kém, hai đứa tự lực cánh sinh như vậy đã làm tôi cảm thấy rất bái phục rồi, số tiền này hai người cứ nói cần bao nhiêu, tôi nhất định sẽ không tính toán gì.” Ông ấy vỗ bàn nói.

Tôi cười lắc đầu: “Đòi nhiều chính là lừa gạt tống tiền, chỉ cần vậy thôi chú Chung, chúng tôi không muốn có thêm nghiệp chướng.”

Tôi vừa nói xong, cánh cửa căn phòng đột nhiên bị đập mạnh, tôi sợ hãi, vệ sĩ của ông chủ Chung lập tức xông đến canh phòng.

người xông vào là một thanh niên, hình như uống nhiều rồi nên bị ngã xuống thềm, người đàn ông mặc đồ tây đéo kính đứng cạnh hắn ta liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi! Hứa thiếu gia uống nhiều rồi! Thất lễ, thất lễ..."

Chú Chung đứng lên lại xem, sai vệ sĩ lại đỡ thanh niên đó dậy, ông ấy đi lên nói: “Trợ lý Phương, nói như vậy thì... người này là Hứa thiếu gia sao?"

Anh tôi kéo tôi đứng sang một bên, anh ấy ám thị với tôi, nói tôi đừng nói gì.

Khi nãy tôi đã suýt hét lên – thiếu gia Hứa ngã dưới thềm đó, trên lưng có bóng màu đen, nhưng những người xung quanh lại không thể nhìn thấy.

"... Đừng nói gì.” Anh tôi nhắc nhở tôi.

Tôi mím môi khẽ gật đầu, lùi lại một bên quan sát.

Trợ Lý Phương đeo cặp kính, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, nói với ông chủ Chung: “Ông Chung à, không biết thiếu gia Hứa bị gì nữa, khi này vừa vào phòng ngồi, đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch, tôi hỏi cậu ấy có phải không thoải mái không, cậu ấy lắc đầu, mới uống được mấy ly rượu cậu ấy đã bắt đầu run cầm cập, tôi vô cùng sợ hãi, tôi định đưa cậu ấy đi bệnh viện, không nghĩ lại bị ngã ở đây! Đây... có phải đã làm phiền mọi người nói chuyện rồi không?"

Chú Chung xua tay nói: “Không có không có, chúng tôi chỉ ăn cơm mà thôi, mau đưa thiếu gia Hứa đi bệnh viện đi, tôi phái hai vệ sĩ lái xe đưa hai người đến đó.”

Ông ấy vừa nói xong, tôi liền nhìn thấy làn khói đen sau lưng người thiếu gia họ Hứa đó giơ ra một bàn tay nhỏ, nhấn lấy vai của thiếu gia Hứa, tiến tới nơi mũi hắn ta bắt đầu hút khí!

Đây là ma hại người mà! Chúng tôi cứ trơ mắt đứng nhìn sao!

Anh tôi hành động nhanh hơn tôi, cầm lấy tiền Ngũ Đế, đọc thần chú rồi vứt qua đó, bóng đen đó sợ hãi, ngước mắt lên đôi mắt đỏ bừng đó nhìn chúng tôi chằm chằm.

Tiền Ngũ Đế không có tác dụng gì với hắn ta, ánh mắt đó giống như đang cảnh cáo chúng tôi đừng quản chuyện bao đồng.

"Con mà này lại ghê gớm, ngang ngược như vậy." Anh tôi có chút không vui, có người biết hành đạo ở đây, nó còn dám ngang nhiên hại người. Rõ ràng là không xem chúng tôi ra gì mà.

Tôi kêu tiểu quỷ sai, bọn họ cầm theo dây xích cùng xuất hiện nhưng lại rất sững sờ: “Tiểu nương nương, cái này... không phải do chúng tôi quản lý."

"Hả?"

Cái bóng đen đó và đôi mắt đỏ đó, rõ ràng là ma mà?

Tiểu quỷ sai đi dến cạnh tôi, khẽ nói: “Hồn ma nay... có chủ, có người nguyện hy sinh dương thọ của mình, để nuôi nó, cái này chúng tôi không dẫn đi được."

Còn có hồn ma mà âm sai không dẫn đi được sao?

Bóng đen đó đột nhiên xông đến phía tôi, chiếc nhẫn trên tay tôi lập tức hiện lên ánh sáng màu đỏ.