Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 86: Buổi dạo phố kỳ lạ



Phong Ly Ngân?

"Sao, sao anh lại ở đây.” Tôi không phản ứng kịp, tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi mộ hoang này?

Rõ ràng là sắc mặt hắn không vui, trầm giọng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ, em không ở trong phòng chạy đến nơi này thì ta không thể đi theo sao?"

Ở... chẳng lẽ hắn không tìm thấy tôi trong phòng thì đuổi theo đến đây?

Trước kia hắn cũng đâu có quan tâm tôi ở chỗ nào đâu.

“Rồi, rồi, tôi với Thanh Tiêu đến đây mua phù chú, mua xong rồi về ngay." Anh tôi giải thích: "Nếu đã đến thì đi cùng đi, a, em rể, chắc em chưa từng đi dạo phố với Thanh Tiêu đúng không?"

Tôi nhìn anh tôi rồi không còn gì để nói, không cần anh giúp đỡ như vậy đâu!

Đi dạo phố ở cái nơi quỷ quái này sao? Hoang dã âm u, cỏ dại phủ đầy mộ, mộ bia đầy máu..

Anh coi coi đây mà là nơi tình nhân đi dạo sao?

“Đi nhanh đi nhanh, mua cho xong rồi về ngủ nữa.” Anh tôi thúc giục. Đọc truyện hay ghé ngay Truyện 88!

Tôi nhìn Phong Ly Ngân do dự, muốn nói cho hắn là: Hay anh về trước chờ tôi?

Cảm giác hơi kì kì...

"Đi thôi." Phong Ly Ngân cau mày nói với tôi, ý bảo tôi đuổi theo hắn.

Tôi đi vào cửa hầm mờ mịt, giống như đang đi trong hầm băng, các giác quan như mất hết cảm giác, có lẽ là đang đi vào không gian khác nên thế.

Đây là một con đường kỳ lạ, bên dưới chỉ có một con đường đá đủ cho một người đi, hai người không thể sóng vai.

"Thanh Tiêu cẩn thận một chút, đừng có bước ra khỏi mấy viên gạch, sẽ xảy ra chuyện đó." Anh tôi vừa dặn dò vừa lấy bật lửa và tiền giấy ra.

"Chỗ này cũng có thổ địa sao?" Tôi tò mò hỏi một câu.

Anh tôi bĩu môi: “Cái này đốt cho mấy quỷ sai chặn đường, chút nữa sẽ có quỷ sai đến thu phí qua đường.”

Tôi đi theo anh tiến về phía trước, Phong Ly Ngân lạnh lùng khoanh tay đi phía sau tôi, khí thế lạnh bằng như đao truyền từ gáy xuống làm tôi lạnh cả người.

“Anh... giận tôi sao?" Tôi không nhịn được hỏi nhỏ.

Hắn hừ một tiếng: "Em là người duy nhất để ta phải chờ đợi ở trong căn phòng trống rỗng, bao nhiêu lần rồi hả? Quan Thanh Tiêu?"

Vốn tôi có hơi áy này, nhưng sau khi nghe được những lời hắn nói thì trong lòng lập tức trở nên nghẹn ứ.

“Đúng vậy, phụ nữ hầu hạ đế quân đại nhân nhiều vô kể, ai mà không phải gọi thì đến đuổi thì đi, ai mà dám để ngài ngồi chờ, chỉ có tôi là không biết điều, xin lỗi, nếu tôi làm cho ngài mất kiên nhẫn thì ngài đi tìm người khác đi." Tôi lạnh lùng trả lời, xoay người đi không thèm để ý đến hắn.

"Quan Thanh Tiêu!” Hắn giận dữ nắm lấy vai tôi, dùng sức mạnh như muốn bóp nát xương tôi: “Nói bao nhiêu lần rồi, ta không có người khác! Mỗi ngày làm việc xong ta đều chạy tới chỗ em ngay, em còn muốn gì nữa?"

Hắn ta nói cứ như tôi đang tranh sủng vậy!

“Ngài cũng có thể không đến mà! Đế quân đại nhân không phải nói là linh thai cần có âm khí của ngài mới có thể trưởng thành sao? Tôi đã làm mất bao nhiêu là thời gian hưởng lạc của ngài rồi. Chờ đến lúc đạt được mục đích, đứa bé này trở thành mắt trận rồi, muốn tới hay không thì tùy ngài! Tốt nhất là đừng bao giờ đến nữa!" Tôi tức giận rống lên.

Dám khiêu khích hắn ta như vậy, não tôi bị úng nước rồi sao?

Thật ra tôi cũng rất sợ hắn, trừ những lúc xấu hổ mất mặt và những lúc bị sung sướng chi phối trí óc, tôi lúc nào cũng sợ hắn.

Nhưng những cảm xúc trong lòng tích tụ quá nhiều thì sẽ dễ dàng làm người ta bùng nổ.

Sau khi mang thai, tôi vừa hay buồn ngủ vừa buồn nôn, cảm xúc cũng dao động rất mạnh.

Nóng nảy dễ tức giận, bi quan chán đời cái nào cũng có.

Hơn nữa còn mít ướt rất dễ khóc... Những lúc cảm xúc dâng trào thì trái tim như bị bóp chặt, tiết tấu của hơi thở cũng không ổn định.

Lúc trước đọc báo, thấy tin sản phụ cãi nhau với chồng mà giận đến nỗi sùi bọt mép té xỉu, khi đó tôi còn thấy khó tin.

Bây giờ mình trải nghiệm mới biết những chuyện như vậy lúc nào cũng có khả năng xảy ra.

Tôi giận cũng nhanh, hết giận cũng nhanh, rống xong thì bị ánh mắt lạnh băng của hắn nhìn cho héo rũ.

Bàn tay to đang nắm vai tôi không nhúc nhích, tôi muốn tránh ra thì chân trượt khỏi viên gạch đạp ra bóng đen bên ngoài.

Trong nháy mắt, cả thân thể tôi ngả nghiêng như rơi vào hư không!

Phong Ly Ngân kéo tôi lên lại, trầm giọng gắt một tiếng: “Cút!"

Cút? Đang... đang quát tôi sao?

Bị chồng mình quát như vậy thật sự là một loại nhục nhã vả mặt.

".Cút thì cút, ngài buông ra!" Tôi tức giận trào nước mắt, giãy giụa lui về sau, cái tên quỷ khốn nạn này! Vậy mà dám bảo tôi cút? Là hắn chiếm mất nửa cái giường của tôi kia mà!

Tay Phong Ly Ngân vẫn nắm lấy tôi không buông, tôi ngẩng đầu nhìn hắn thì thấy hắn đang nhìn về phía chân tôi.

Tôi cúi đầu thì thấy thoáng qua mấy ngón tay sưng tấy trắng bệch biến mất vào màn đen u ám.

“A!” Tôi vội vàng tránh ra.

Phong Ly Ngân ôm chặt lấy thắt lưng tôi, giữ chặt cơ thể tôi không cho nhúc nhích, nhíu mày quát: “Không phải đã bảo em đừng có bước ra ngoài viên gạch sao!”

Vừa nãy... tôi chỉ muốn thoát khỏi hắn mà thôi, quả thật không chú ý đến bên dưới.

Đó là cái gì vậy? Vừa nãy nó muốn bắt tôi sao?

Phong Ly Ngân buông tôi ra, mất kiên nhẫn nói với tôi: “Đi nhanh, đừng cau có với ta ở đây."

Thái độ của hắn như vậy làm tôi căm giận, tôi ấm ức trong lòng, tôi thật sự muốn mắng lại hắn.

Nhưng mà tôi sợ.

Tôi lau nước mắt, thận trọng đi về phía trước, anh tôi đã đi tuốt đằng trước, chắc là anh thấy có Phong Ly Ngân ở đây rồi nên không cần phải trông chừng tôi nữa.

Phía trước có hai tên quỷ sai mặt đen, cười rất xấu chặn anh tôi lại đòi phí qua đường.

Anh tôi lấy tiền giấy ra đốt, bọn họ chưa vừa ý thì cứ dây dưa không dứt.

“Đại ca quỷ sai, nhiều như vậy mà còn chưa đủ sao? Tôi không mang nhiều lắm, sau này bổ sung được không." Anh tôi cau mày.

"Haiz, các ngươi có tới ba người, đốt mấy tờ tiền giấy đó chỉ đủ cho một mình ngươi, hai người đằng sau thì..." Một tên quỷ sai ngẩng đầu chỉ vào tôi.

Rồi nó im bặt, sau đó đưa tay dụi mắt, rồi run rẩy hô to: “Đế đế đế đế quân đại nhân?!"

Sắc mặt Phong Ly Ngân u ám, lửa giận trong mắt sắp phun ra đến nơi rồi.

Tôi biết là hắn đang giận tôi, nhưng hai tên quỷ sai này xui xẻo quá phải thành pháo hôi rồi...

Hai tên quỷ sai đập đầu đến nỗi sắp nứt cả gạch rồi, vừa rên rỉ vừa cầu xin tha thứ.

“Đế quân đại nhân, sao ngài lại tới chỗ này.. Nếu ngài muốn tới chợ Tây thì đâu cần phải đi đường này!" Chắc tên quỷ sai này sắp tức hộc máu rồi, mấy nhân viên công vụ nhỏ nhoi như bọn họ chắc mấy trăm năm cũng không được gặp mặt lãnh đạo, vậy mà hôm nay lại trúng số.

Anh tôi đắc ý run chân: “Đại ca quỷ sai ơi, hai người phía sau có cần giao phí qua đường nữa không?"

“Không dám không dám! Phí qua đường của ngài chúng tôi xin trả lại, trả lại!” Hai tay nó cung kính giơ mớ tiền giấy anh tôi vừa dốt lên.

Anh tôi muốn lấy lại, tôi cau mày nói: “Thôi anh, cho chúng đi, đó cũng là luật bất thành văn rồi!"

Tôi không muốn anh tôi lấy lại mớ tiền đó... Đã đốt cho người ta rồi, lấy lại thì kì lắm.

"Cám ơn tiểu nương nương, cám ơn tiểu nương nương!" Quỷ sai vội nói sang chuyện khác: “Sao tiểu nương nương lại đi mấy con đường nhỏ thế này được chứ, mời đi lối này!"

Hai tên quỷ quơ tay vào trong hư vô mờ mịt, con đường phía trước dường như được vén lên một tấm màn che, biến thành con đường đá rộng lớn.

Anh tôi vào trước, anh liếc mắt nhìn Phong Ly Ngân một cái, nói đến độ chúng tôi đều nghe được, trào phúng: "...Chỉ số EQ thấp tịt, không thể nhìn nổi!”

Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên