Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 127: Thật Sự Là Mạch Đôi





Tôi vốn đã hận hắn rồi, giờ lại càng hận gấp đôi.

Đi khỏi chỗ Ô lão bà, tôi không nói với hắn câu nào suốt cả đoạn đường, nói chuyện với hắn người qua đường lại tưởng tôi bị tâm thần, chi cho khổ!
Cạnh khu văn hóa có một công viên, trong lòng tôi đang buồn bực nên một mình bước vào công viên, muốn đi bộ giải sầu.

Tôi đi đến cạnh cái hồ nhỏ, nhìn những lớp băng mỏng mà ngẩn người.

Tôi nên phản ứng sao đây? Lại cãi nhau với hắn một trận, sau đó bị hắn trói lại bằng một cái chỉ tay, nhốt một tháng, sau đó chuyện gì nên làm thì làm sao.

Hoặc là khóc thút thít mỗi ngày van xin hắn buông tha cho đứa nhỏ, đừng quan tâm đến cái pháp trận kia nữa...!Nhưng đến lúc cái pháp trận đó hỏng đi, người hai giới âm dương sẽ là những người chịu trận đầu tiên, bởi vì mỗi ngày chúng tôi đều gặp quỷ, người nhà và cả con tôi cũng sẽ không may mắn thoát khỏi.

Đây vốn là một bàn cờ chết, với sức mạnh chỉ bằng con kiến như tôi thì không có lựa chọn thứ hai, huống chi Phong Ly Ngân muốn dùng cách này, muốn dùng pháp lực của mình cho một người "dương gian" để phá hủy nơi hội tụ tà khí ở âm phủ.

Pháp lực bẩm sinh mạnh hơn nhiều so với việc tu luyện, đây là thứ lực lượng mà cho dù bao nhiêu pháp sư hợp lực cũng không có được.

Tâm trạng ngổn ngang, tôi nhìn mặt nước gợn sóng mà không thể bình tĩnh được.

“...Cô bé, đứng ở đây làm gì vậy?" Một ông lão xách theo một cái ghế xếp và đồ câu cá, cảnh giác nhìn tôi.


".Cháu không thể đứng đây sao?" Tôi nhíu mày nghi hoặc, chỗ này đâu có biển báo nào bảo không được đứng đây đầu.

Ông lão đến cạnh tôi, nhìn mặt tôi chằm chằm, lắc đầu nói: “Cô bé nhìn xinh đẹp như thế, đừng có nghĩ luẩn quẩn trong lòng, mấy vấn đề tình cảm gì đó rồi cũng sẽ vượt qua được thôi, phải bình tĩnh rồi nói chuyện với nhau chứ."
Hả?
Tôi ngớ người, xong lập tức hiểu ra...!Chẳng lẽ ông ấy cho rằng tôi muốn nhảy sông!
"Không có gì không vượt qua được, người đàn ông thật lòng yêu thương cháu sẽ không để cho cháu rơi lệ, cháu nên tìm hiểu kỹ rồi hãy trao chân tình cho người ta! Năm ngoái ông còn cứu được một cô gái nhảy hồ, cô ta nói rằng vừa nhảy xuống đã hối hận rồi, không có người nào đáng giá để cho ta trả giá bằng mạng sống đâu."
Vẻ mặt ông lão đầy lo âu, nói một tràng làm tôi xấu hổ vô cùng.

Tôi quay đầu nhìn xung quanh, Phong Ly Ngân đứng dưới tán cây không xa khoanh tay nhìn tôi.

Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều lần về vấn đề này, không phải hắn không muốn nhường nhưng hắn không thể nhường, cho nên có cãi nhau nữa cũng vô dụng.

Tôi quay đầu lại hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo tràn vào phổi làm cho tôi tỉnh táo lại.

Cập nhật nhanh nhất trên truyện88.

"Không có gì đâu ông ạ, cháu chỉ muốn bình tĩnh một chút thôi, không phải nghĩ quẩn đâu." Tôi miễn cưỡng cười với ông lão.

Sắc mặt ông lão này nhìn không ổn lắm, chắc là đã gặp chuyện gì phiền lòng, vậy mà còn có lòng tốt đến khuyên nhủ an ủi một người xa lạ như tôi, thật sự là một người tốt bụng.

"Không phải nghĩ quẩn thì tốt rồi.

Thanh niên phải biết trân trọng...” Ông vừa nói vừa chuẩn bị rời đi.

"Ông ơi, trong nhà ông có phải có chuyện gì hay không? Cháu thấy...!Ừm, ấn đường của ông hơi đen." Tôi nói một cách uyển chuyển.

Ông lão cười nói: “Người ngoài mà cũng nhìn ra rồi à, cũng không phải chuyện to tát gì, cô bé nên quan tâm bản thân nhiều hơn đi..."
Ông ấy không muốn nói với tôi, tôi cũng cười: "Vậy nếu là gia đình không yên thì ông cứ ghé qua cửa hàng nhà cháu một chút, biết đâu có thể giúp được ông."
Tôi chỉ vào còn đường văn hóa đầu phố, ông ấy gật đầu cười.

Đứng bên hồ hơn nửa tiếng, tay chân tôi trở nên lạnh băng, Phong Ly Ngân vẫn lạnh lùng đứng phía sau tôi, không nói chuyện với tôi cũng không đến kéo tôi.

Tôi không đua được với hắn, tuổi thọ của hắn là đất là trời, có rất nhiều thời gian để đua với tôi, còn tôi chỉ ăn ngũ cốc hoa màu, còn phải về nhà nấu cơm cho anh tôi ăn nữa.


Vì vậy tôi lại ỉu xìu trở về nhà, anh tôi thấy hai người một trước một sau đi vào thì nhíu mày hỏi: “Sao vậy, cãi nhau nữa sao?”
Tôi bĩu môi, cãi nhau? Người ta là đế quân đại nhân lời nói đáng giá ngàn vàng, khinh thường phải lảm nhảm mấy chuyện không đầu với phàm nhân như tôi thì có.

Anh tôi theo tôi vào bếp, chạy đến cạnh tôi hỏi tôi có chuyện gì, tôi vừa “băm” đồ ăn vừa kể lể với anh chuyện Ô lão bà nói.

"Gi? Bà ta nói có thể là hai cái?" Anh tôi cũng sửng sốt, thì thào nói: “Vậy thì mệt rồi, vất vả trúng được năm triệu thì bị giết con tin*..

Úi, Thanh Tiêu đừng khóc mà! Đừng buồn đừng buồn.."
*: Nghĩa là có thêm một đứa con là chuyện tốt nhưng lại không thể giữ được.

Tôi đầu có buồn! Là giận khóc đó!
“Ông chồng quỷ của em nói sao?" Anh tôi không nhịn được hỏi.

“Hắn mà nói cái gì, chỉ lạnh lùng trừng em, giống như đó là lỗi của em vậy!"
Anh tôi giật khóe môi, nói nhỏ: “Thật ra hắn nói cũng đúng, ở thì, đúng là em sai, ai bảo không sớm không muộn, cố tình ngay lúc đó rụng hai cái trứng làm chi..."
Tôi...!
“Anh sai rồi, anh sai rồi! Thanh Tiêu, em đừng khóc mà!" Anh tôi vừa la làng vừa chạy vào cửa hàng: “Phong Ly Ngân ra đây! Thân là anh vợ tôi muốn đại diện nhà mẹ đẻ dạy dỗ lại anh!"
Tôi không biết anh tôi nói gì với Phong Ly Ngân, sau đó anh vào phòng tôi lấy đi di động của Hứa Mặc Hàn, tôi đoán rằng anh muốn nhờ Hứa Mặc Hàn giúp đỡ.

Chuyện này nói ra ai mà tin? Gương mặt Joker của Hứa Mặc Hàn chắc phải nứt mấy lớp mất.

Rất nhanh, anh tôi lại chạy lên lầu nói với tôi: "Thanh Tiêu, đi thôi, Hứa Mặc Hàn đã sắp xếp bác sĩ tư nhân kiểm tra cho em, tới bệnh viện mượn thiết bị là được.”
Hiếm khi Phong Ly Ngân mở miệng nói: “Đi kiểm tra cho chắc, nếu có thể xác định có hai cái, thì chứng tỏ đã có tim thai và mạch tượng."

Tôi cắn răng gật đầu, nghĩ thầm không cần biết bác sĩ hỏi gì, tôi chỉ cần giả ngu không biết là được.

Đến một bệnh viện xa hoa, lúc đó khoa siêu âm đã đóng cửa, viện trưởng và bác sĩ tư nhân của Hứa gia đang chờ chúng tôi, mở máy lên tự kiểm tra cho tôi.

Bác sĩ xem xong thì sắc mặt nghiêm trọng vô cùng, nói với tôi có hai cái tim thai, sau đó ánh mắt ông ta nhìn tôi rất kì lạ, rối rắm thở dài: “Tôi có nên nói với ông cụ và ông bố không đây.”
Suýt chút nữa tôi lại trào máu họng, ông ta có ý gì! Cho rằng đây là con riêng của Hứa Mặc Hàn sao?
“Bác sĩ, tôi không phải là..." Tôi vừa định giải thích rằng mấy đứa nhỏ không có liên quan gì đến Hứa Mặc Hàn thì di động của bác sĩ vang rung trời, ông ta nhanh chóng che loa lại nghe, vội vàng ra ngoài.

Để lại tôi một mình ngổn ngang.

Tôi nhớ rằng Hứa Mặc Hàn từng nói đùa rằng: “Nếu trước khi hắn kết hôn mà có con thì chết chắc."
Hiểu lầm này có thể mang phiền phức đến cho anh ta không nhỉ? Chuyện của mấy gia tộc lớn nghe có vẻ phức tạp, tôi hy vọng có thể giải thích rõ ràng với vị bác sĩ lúc nãy.

"Hai đứa, Phong Ly Ngân, làm sao đây?" Tôi hít sâu một hơi nhìn về phía Phong Ly Ngân đang tựa vào tường.

Hắn mở mắt, nặng nề nhìn tôi, hơi nghiêng đầu bảo tôi ra ngoài lối thoát hiểm.

"Quan Thanh Tiêu, em có tin ta không?".