Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 13: Tình nghĩa bạn thân



Tôi nhìn về hướng giọng nói đấy, một người đàn ông mặc đồ Armani đứng ở cửa, hắn ta dĩ nhiên đã nghe thấy cậu nói đó của anh tôi.

Anh tôi nhướng mày, nói: “Tôi nói ông già đó trúng tà."

Người đàn ông đó nhíu mày, bước vào phòng chúng tôi, quay người đóng cửa lại rồi nói: “Các người là người của phái nào?"

Phái nào?

Coi chúng tôi như đạo sĩ rồi sao?

Anh tôi bĩu môi nói: “Chúng tôi không phải là đạo sĩ, chỉ là thương nhân nhỏ, không môn phái gì cả... có điều, tôi họ Quan."

Vừa nghe thấy anh tôi nói cả gia môn như vậy, ánh mắt người đàn ông đó bừng sáng lên.

Hắn nói nhỏ: “Tôi từng nghe đến danh tính nhà các người, nghe nói những thứ nhà các người mời đến đều rất linh nghiệm, cậu thấy ông nội tôi đang bị gì vậy?”

Anh tôi lộ ra bộ mặt gian thương, cười nói: “Tôi cũng không hiểu về mấy cái này, hay là cậu đi mời thầy xem thế nào đi, nếu như cần gì, đến cửa hàng chúng tôi tìm kiếm, không chừng sẽ có thứ mà cậu muốn kiếm."

Người đàn ông gật đầu: “Được, được.”

Đợi đến khi hắn ra ngoài, tôi mới kéo anh tôi lại rồi nói: “Anh còn dám khoác lác! Tiệm nhà chúng ta đều là hàng giả! Lần trước em đã vứt ra cả đống đồ cũng không thể trấn áp tên quỷ mặt đỏ đó! Anh còn có mặt mũi tự giới thiệu như vậy nữa à!”

Anh tôi cười ngượng ngùng: "Không phải là bố cần tiền để chữa bệnh sao, bây giờ bố đã nằm xuống đây rồi, anh chính là trụ cột trong nhà, chuyện làm ăn kiếm tiền cứ giao cho anh đi, em cứ yên tâm mà học hành”

Tôi không biết nên nói gì.

Sau khi đủ thời gian bảy ngày, ông chồng mặt quỷ xấu xí đó không còn xuất hiện nữa.

Hắn đã từng nói: “Đủ thời gian bảy ngày, cô có cầu xin tôi thì tôi cũng không muốn gặp cô nữa, thật khiến người ta mất hứng!”

Đúng là đi một cách dứt khoát.

Hừ, gieo giống xong là đi luôn, đồ đểu!

Mặc kệ hắn ta là Đế Quân hay Tôn Thần gì đấy, xéo đi cho khuất mắt tôi!

Chửi thì chửi chứ tôi vẫn ngoan ngoãn đeo chiếc nhẫn với con dấu bằng ngọc hắn để lại, không vì điều gì khác, chỉ để bảo vệ tính mạng của mình.

“Ma Vương” quỷ mặt đỏ bỏ trốn rồi, ai biết được lúc nào hắn lại mò đến.

Bảy ngày qua đã làm hao phí hết sức lực suốt 18 năm nay của tôi, nghỉ ngơi hai ngày, tôi bắt đầu quay lại cuộc sống bình thường của mình, đi đi về về giữa hai nơi nhà và trường.

Yên bình đến mức hơi không chân thực, cảm giác cuộc sống yên bình như này giống như trong giấc mơ vậy.

Có điều tôi đã có thêm một mục tiêu mới, đó là góp tiền.

Không thể chỉ dựa dẫm vào anh trai được, anh ấy cũng chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp mà thôi.

Hơn nữa ngành nghề buôn bán đồ cổ này tuy lợi nhuận cao, chỉ cần bán được một món đồ thôi là lại có tiền dư dả rồi, nhưng có trời mới biết đến khi nào mới có mối làm ăn đây.

Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng mới chỉ là một sinh viên năm nhất, kỹ năng không có, bằng cấp cũng không có, kinh nghiệm lại càng không, kiếm tiền quả thực là việc khó hơn lên trời.

Nhìn thấy bộ dạng đăm chiêu ủ dột của tôi, Tô Mộng bèn rủ tôi đi dạo phố.

"Tôi nghèo rớt mùng tơi đây, còn đi dạo phố gì nữa chứ?" Tôi rầu rĩ lắc đầu.

"Ai da, đi thôi! Cậu suốt ngày mặt ủ mày ê, ông thần tài cũng không thể nhìn thấy cậu đâu, làm sao rải tiền cho cậu được chứ? Tớ đưa cậu đến một nơi đồ đẹp mà giá rẻ để đi dạo!" Cậu ấy hứng khởi lôi tay tôi đi.

Con gái mà, đi dạo thì lề mề lâu li, chỉ có lượn rồi ăn rồi lại lượn rồi ăn.

Chủ đề chuyện phím quanh đi quẩn lại cũng chỉ có eo to ra chưa? Tháng này rụng dâu hết chưa? Bộ nội y đó nhìn khêu gợi quá! Ê ê ê, anh chàng mới đi ngang qua đẹp trai khiếp!

Còn miệng thì không ngừng nhóp nhép bánh takoyaki, cá viên chiên, trà sữa...

Cuối cùng là đi tìm nhà vệ sinh.

Nơi mà Tô Mộng đưa tôi đến quả thực là nơi đồ đẹp giá rẻ - chính là trung tâm bán sỉ đồ nữ, rất nhiều tầng, cửa hàng thì nhỏ hẹp chật chội, người thì đông đúc.

"Cậu không thấy ở trong đây rất khó chịu sao?" Tôi bị cậu ấy kéo đi dạo hồi lâu, nhìn cô ấy mua chiếc áo phông với giá hai mươi tệ, cái váy ngắn ba mươi tệ...

“Tớ thấy cậu rất khó chịu thì có!" Cậu ấy không vui nói: “Thanh Tiêu, gần đây sao cậu cứ tiều tụy mãi vậy, cho dù bố cậu nằm viện, cũng không cần phải cứ cáu kỉnh như vậy mà... Về vấn đề tiền bạc thì tớ không thể giúp gì cho cậu, nhưng đi khuây khỏa tâm trang cùng cậu tớ sẽ luôn sẵn sàng."

Cậu ấy tốt như vậy, lại làm tôi có chút ái ngại, miễn cưỡng mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”

"Thôi mà, bộ này đẹp thật đấy! Thanh Tiêu cậu thử xem nào!” Cậu ấy chỉ lên bộ quần áo mà ma nơ canh đang mặc.

Tôi vừa nhìn, bộ quần áo cổ chữ V bó sát người làm lộ cả rốn, phía dưới là chiếc váy gấp ngắn cạp cao màu trắng, phối với đôi tất qua đầu gối, cùng với giày cao gót, nhìn có vẻ nóng bỏng lại có chút phong cách học đường.

Tô Mộng không đợi tôi nói gì đã đẩy tôi vào phòng thử đồ, còn đứng chặn ở cửa không cho tôi ra ngoài.

Tôi chỉ đành thay bộ quần áo đó, bộ quần áo này hơi hở hang thì phải...

Vai và xương quai xanh đều lộ ra ngoài, may mà những dấu vết mà tên quỷ xấu xí đó lưu lại đều đã tan biến cả rồi, nếu không thì sao mà tôi dám mặc chứ.

Chiếc váy gấp cạp cao màu trắng cao hơn đầu gối năm centimet, cũng không quá ngắn, nhưng nếu cúi người thì rất dễ lộ hàng.

Tôi hoàn toàn không quen với kiểu váy lộ liễu không an toàn như này, cứ giơ tay sờ xem có bị lộ không.

Tô Mộng cười nói: “Được rồi được rồi, không bị lộ gì đâu, yên tâm đi.”

Cuối cùng cậu ấy kiên quyết bắt tôi thay đổi tất với giày cao gót đó vào.

“Oa! NICE!” Cậu ấy khoa trương lấy điện thoại ra chụp hình lại: “Kể từ hôm nay, cậu chính là nữ thần của tớ!”

Tôi có chút không thoải mái, bộ đồ này hở ngực quá, hơn nữa mặc còn có cảm giác không an toàn.

Tô Mộng không nghĩ nhiều như vậy, cậu ấy đã bỏ điện thoại xuống rồi đi trả giá với chủ cửa hàng: “Cô chủ à, cháu đăng tấm ảnh của bạn cháu với tên của hàng này lên vòng bạn bè, đảm bảo sẽ có rất nhiều người đến đây mua hàng, vậy nên cô giảm giá 50% cho cháu đi nhé!"

Đến chợ bán sỉ mà trả giá giảm 50%, cậu ấy cũng là người đầu tiên đấy.

Cuối cùng cô chủ cũng bị lung lay rồi cắt tem quần áo để tôi mặc đi luôn.

Tô Mộng nói: “Tớ tặng cậu đấy! Dù sao cũng sắp đến sinh nhật cậu rồi!”

Tôi mỉm cười nhận lấy tấm lòng tốt của cậu ấy, hai chúng tôi đi dạo đến khi sắp đến giờ đóng cửa, cậu ấy lại vội vàng nói muốn tìm nhà vệ sinh, rồi mới về nhà.

Chúng tôi tìm rất lâu mới thấy một nhà vệ sinh còn đang treo biển báo đang sửa chữa.

“Ai da, mặc kệ đang sửa hay không đi, cậu đứng đây đợi tớ, tớ xong ngay đây!" Cậu ấy nhét hết cả đống chiến lợi phẩm đưa lại cho tôi, chạy vào nhà vệ sinh nữ.

Tôi đợi một hồi lâu, qua mười phút rồi mà cậu ấy vẫn chưa đi ra.

“Tô Mộng, đại tiểu thư, cậu ăn nhiều bị đau bụng sao?" Tôi hét vào bên trong đó.

Nhà vệ sinh im phăng phắc, không chút tiếng động gì.

Sau lưng tôi đột nhiên vọng tới giọng đàn ông hét lên: “Này! Cô ở đây làm gì đấy!"

Tôi quay lại nhìn, là một người đàn ông mặc vest, trên túi áo hắn còn có thẻ tên, là giám đốc cửa hàng, đến để tuần tra.

"Bạn của tôi đang ở trong nhà vệ sinh, tôi ở đây đợi cậu ấy.” Tôi thành thật trả lời.

Sắc mặc hắn thay đổi, tức giận nói: “Không nhìn thấy nơi đây có viết đang tu sửa sao?"

“Vậy làm thế nào đây! Ở chỗ này khó tìm nhà vệ sinh như vậy, lẽ nào để một người con gái lại giải quyết ở ngay đường được sao!" Tôi hét lại.

Sắc mặt hắn trắng bệch, tức giận rồi hét: “ở đây hư rồi, không thể đi vào, sẽ bị nhốt ở bên trong đấy!”

Nhốt ở bên trong? Tôi hoảng sợ, lẽ nào Tô Mộng bị nhốt ở bên trong rồi sao?

Nhìn thấy tôi định đi vào đấy, tên giám đốc đó kéo tôi ra ngoài, không được động vào bộ quần áo này của tôi!