Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 159: Quỷ Thần Khó Lường





"Vân kiếm thất nói: bảy hồn phân biệt là cầu, khuyển thỉ, tước âm, thôn tặc, phi độc, trừ uế, xú phế...!đều đại diện cho chức năng, cùng với đức hạnh của cơ thể con người, thiếu đi một phách, dĩ nhiên cơ thể sẽ có thiếu sót, đức hạnh cũng sẽ bị thiếu sót.”
Tôi sắp ngất xỉu luôn mất, cảm giác này giống như khi bác sĩ kiểm tra cho thai phi, nói thai nhi bị dị dạng vậy.

Đứa trẻ nhìn thấy sắc mặt tôi nhợt nhạt, vội nói: "Người đừng lo lắng, tôi còn chưa nói xong mà...!Thái Nhất Tôn Thần nói thiếu một phách, Đế Quân đại nhân đã lấy ra một phách từ cơ thể mình để lấp vào hoa sen thất tâm."
Vậy nên sắc mặt hắn mới xanh xao như vậy sao?
“Vậy sức khỏe của anh ấy không phải sẽ bị tổn thương sao?” Cho dù là con hay là chồng, với tôi thì đều không thể thay thế được!
"Thực ra cũng không nghiêm trọng như vậy...!Đế Quân đại nhân cũng là Tôn Thần, ngài ấy hóa ra từ trung thiên Bắc cực Tử Vi đại đế, hồn phách thiếu thì còn có thể bổ sung, không giống như người phàm khi bị tiêu tàn thì không còn cách nào nữa...!có lẽ cần phải đến Tử Vi Thiên Khu Cung một chuyến...!người không cần lo lắng." Đứa trẻ an ủi.

Trời ơi, lai lịch của Phong Ly Ngân quả thực..

Đạo gia tam thanh cao nhất, sau đến tử ngự, mà tứ ngự chính là bốn vị Hoàng đế, Ngọc Hoàng, Tử Vi, Thiên Hoàng, Hậu Thổ, Tử Vi đại để là chủ nhân của chúng sinh, sống ở Tử Vi Viên là nơi cao và trung tâm nhất, do đó hoàng cung ở nhân gian gọi là Tử Cấm Thành.

Thì ra Phong Ly Ngân vốn dĩ không phải là người...!chẳng trách lại xa lạ với tình cảm của con người như vậy.

“Được rồi, ba hồn bảy phách của linh thai trong bụng nương nương đã trở lại rồi, phải nhanh chóng sống lại, nếu kéo dài sẽ không hay đâu.” Đứa trẻ cười nói.

"Sống lại? Tại sao chứ?" Tôi sững sờ, tôi còn có thể sống lại sao?
"Âm dương giao thoa lẫn nhau mới có thể mang thai vạn vật, âm phủ là nơi âm hồn, sao mang thai được chứ?" Đứa trẻ nói chuyện rất triết lý, tôi chỉ có thể gật đầu nghe theo.

Đứa trẻ vừa rời đi, Phong Ly Ngân liền đi vào, hắn không để tôi đứng dậy, trực tiếp nằm ngay bên cạnh tôi, nhắm mắt nghỉ ngơi.


"..Sao anh phải làm như vậy chứ, không phải anh nói đứa trẻ không có ý nghĩa gì với anh sao?" Trong lòng tôi rất khó chịu, từ khi nào mà hắn lại lộ ra vẻ mặt mệt mỏi như vậy chứ? Mời đọc truyện trên truyện88.

"Đợi lát nữa Bạch Vô Thường dẫn em đến Vãng Sinh đài, nhớ đi đến giếng hoàn dương." Hắn nhắm mắt, hơi thở lạnh lành quấn quanh người tôi.

Tôi hỏi hắn cái gì? Hắn trả lời lại cái gì chứ?
Tôi nhấc tay lướt từ eo hắn lên trên, lướt qua lồng ngực lạnh lẽo săn chắc của hắn, lại lướt qua yết hầu mê hoặc lòng người, sờ lên khuôn mặt hắn.

Da thịt lạnh lẽo, đường cong mạnh mẽ, đôi môi mỏng...!còn có, đôi mắt mê mị.

"...Lại không trả lời em? Nói thêm mấy câu với em thì làm sao chứ?” Tôi không nhịn được biểu hiện chút cảm xúc oán trách: “Cái gì anh cũng không nói, làm sao em biết được tâm tư của anh chứ? Đoán sai, anh lại trách em không nghe lời, em...”
Tôi thực sự không muốn khóc, nhưng cảm xúc mà hắn mang đến cho tôi, cho dù là đau khổ bị thương, hay là cảm giác đắm say điên cuồng, hay là cảm động vui mừng, đều khiến tôi rơi nước mắt.

"..Đứa trẻ đối với ta không quan trọng, nhưng em quan trọng.”
Hắn khẽ nói.

“Khi ở trên giường, ta thích nhìn em thấy em khóc, nhưng những lúc khác, em không thể thích khóc như vậy được..."
Tôi bị lời nói của hắn làm cho hơi thở hỗn loạn, nhưng vẫn cố gắng gật đầu.

"Ta phải đi đến Tử Vi Viên tìm ông già đó, em ngoan ngoãn trở về, biết không?"

Ừm, biết rồi.

"Ngoan." Hắn buông tôi ra, ánh mắt trong đôi mắt sâu thẳm đó rất phức tạp, tôi không hiểu được.

Phong Ly Ngân kéo tà áo của tôi ra, tôi còn tưởng hắn định cắn vào điểm mẫn cảm trước ngực tôi, đây là một trong những việc hắn thích, nhưng đôi môi của hắn chỉ dừng lại ở đóa hoa bỉ ngan trước ngực.

Khi tôi đi theo Bạch Vô Thường rời khỏi Âm Cảnh Thiên Cung, hắn đứng yên ở Sơn Môn nhìn tôi.

Tôi không chịu đựng được ánh mắt yên tĩnh mà phức tạp đó của hắn, lại quay đầu chạy lại.

Hắn khẽ cười đón lấy tôi, mang theo nụ cười chế giễu và đắc ý: “Không nỡ như vậy sao?"
Đương nhiên không nỡ, luôn cảm thấy hắn phải đi rất lâu, hắn trước giờ chưa từng nói nhiều với tôi như vậy, trong lòng tôi có chút lo lắng.

"...Khi nào anh trở về?" Tôi ngước đầu hỏi..

Hắn cúi xuống nhìn tôi, nụ cười mang theo một chút đáng thương: "Ai biết đâu chứ, có lẽ rất nhanh, cũng có lẽ sẽ chậm một chút."
“Vậy...”
“Được rồi.” Giọng nói của hắn mang theo chút cứng rắn, khẽ cúi đầu khom người xuống.


Hôn lấy tôi để ngăn lại những gì tôi định nói.

Tôi tư tưởng không tập trung cùng Bạch Vô Thường đi tới Vãng Sinh đài.

Trên đường đi tôi nhìn thấy lối đi vào hai mươi tư tầng địa ngục, gió âm u đáng sợ mang theo tiếng gào thét từ bên trong vòng ra, làm tôi cả người phát run.

Thế giới như này, cho dù phong cảnh rộng lớn, cũng là thế giới của người chết và tội ác.

Nếu như không phải bởi vì Phong Ly Ngân, tôi cũng sẽ không chút lưu luyến nơi này.

"Tiểu nương nương, cẩn thận dưới chân." Bạch Vô Thường nhắc nhở tôi.

Dưới chân là con đường hồi sinh rộng một thước bốn tấc, một vòng tròn cong queo, con đường hồi sinh đi từ phía sau đài Âu Vong.

Thì ra cho dù con đường nào, hố giếng nào, cũng đều phải quên sạch những chuyện trước kia, mới có thể hồi sinh lại bắt đầu một cuộc đời mới.

"Bạch Vô Thường...!Đế Quân liệu có gặp nguy hiểm không?" Tôi lo lắng bất an hỏi.

Bạch Vô Thường lộ ra nụ cười gian xảo: “Nguy hiểm thì không có đâu, nhưng Tử Vị đại đế sẽ làm khó ngài ấy...!ha ha ha...!ai nói Đế Quân đại nhân luôn khiến cho Tử Vi đại đế lo lắng chứ, ha ha ha..."
Ông ta cười như vậy, nhưng tôi lại vô cùng lo lắng, thần tiên trải qua gian khổ vạn kiếp, đụng một tí là trăm năm nghìn năm, có khi nào tôi phải đợi hắn lâu như vậy?
"Tiểu nương nương không cần sợ, Đế Quân cho người hồi sinh bất diệt, hồn phách của người sẽ được hoàn chỉnh, bất luận luân hồi bao nhiêu lần cũng không sợ...!về mặt ý nghĩa nào đó, đây là một loại trường sinh, không ngờ rằng Đế Quân đại nhân lại yêu thương người đến như vậy, ha ha ha..." Ba con mắt tà khí của ông ta chớp chớp với tôi.

Tôi đột nhiên sởn da gà.


Dưới Vãng Sinh đài có rất nhiều hồn ma đang xếp hàng, bọn họ ngơ ngác đi về phía trước giống y như người nộm.

Nơi này có rất nhiều con đường, nhưng chỉ có mấy con đường có hồn ma xếp hàng nhiều, mấy con đường còn lại thì đến hồn ma cũng không có.

Hơn nữa ở trên cánh cửa llowsn còn quấn đầy bùa chú và xiềng xích, quỷ sai canh cửa mắt trợn tròn giận dữ.

"Sao nơi này lại hoang vu như vậy?" Tôi có chút căng thẳng nhìn xung quanh.

Vãng Sinh đài rộng lớn có con đường và cánh cửa khác, sau cánh cửa chính là cái giếng, phía giếng luân hồi đó có rất nhiều hồn ma, còn ở chỗ tôi thì không có hồn ma nào cả.

"Tiểu nương nương, người cho rằng sống lại là chuyện rất bình thường sao? Số người từ âm phủ sống lại trong suốt mấy nghìn năm qua chỉ ít ỏi có mấy người mà thôi." Bạch Vô Thường nói với tôi.

Thì ra như vậy, tôi thấy bản thân quá nhát gan, khi ở trần gian nếu như nhìn thấy nhiều quỷ như vậy tôi nhất định sẽ bị dọa sợ, nhưng bây giờ đang ở âm gian, nơi không có quỷ lại làm tôi càng sợ hãi.

Quỷ sai mở cửa ra, tôi đi cùng Bạch Vô Thường vào trong.

Cái giếng đó ở trên tòa sen đá điêu khắc, tôi cẩn thận nhìn vào trong, phía dưới là một không gian hư vô tối tăm.

Phải nhảy xuống dưới sao? Tôi ôm lấy ngực, cảm thấy không vững tâm, cảm giác này đáng sợ quá!
Nhảy giếng vốn dĩ là một việc làm rất đáng sợ, huống hồ tôi hoàn toàn không biết trong giếng có gì.

Bạch Vô Thường giơ tay nắm lấy cánh tay tôi, ngón tay thon dài mảnh khảnh đó vô cùng lạnh lẽo....