Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 54: Không thể nhẫn nhịn được nữa



Thẩm Thanh Nhụy dẫn theo không ít người, trước mặt cô ta có hai người già hơn sáu mươi tuổi, một đàn ông một phụ nữ, vẻ mặt nghiêm túc, không tươi cười gì, nhìn có vẻ rất có địa vị.

Quả nhiên mọi người lũ lượt đi đến chỗ hai người đó cúi đầu hỏi thăm, bao gồm cả Thượng Quan Chân cũng chào hỏi bọn họ.

Hai người đó là gia chủ bây giờ của nhà họ Thẩm, người phụ nữ tên Thẩm Vân Lam, người đàn ông tên Chu Duy Chân, đều là người có danh tiếng trong ngành này, chuyện chủ trì pháp trận phong tà hơn hai mươi năm, đức cao vọng trọng trong ngành này.

Hai người đáp lễ lại với mọi người, vô cùng khách sáo với Thượng Quan Chân, ánh mắt khi nhìn hắn lộ rõ vẻ tán thưởng và yêu thương.

Nhưng khi nhìn thấy tôi, đột nhiên trở nên lạnh lùng.

"Đây chính là Quan Thanh Tiêu của nhà họ Quan à? Đúng là hậu bối không có chút quy tắc nào, bố mẹ cô đã làm trái với luân thường đạo lý, cô cũng là người không hiểu lễ nghĩa." Bà Thẩm đó lạnh lùng hừ một tiếng.

Tôi không biết bà ta có quan hệ gì với mẹ tôi, có điều đều họ Thẩm, chắc là người một nhà chứ nhỉ? Tôi nhẫn nhịn cúi người hành lễ, nói một câu: “Xin chào.”

Bà ta lạnh nhạt hừ một tiếng, không thèm để ý gì đến tôi, đi ngang qua người tôi.

Đoạn đường lên núi này rất náo nhiệt, xung quanh rộn ràng cả trăm người, tôi lại như đứng ngồi không yên, một mình cúi đầu đi.

Đám người xunh quanh hoặc là coi tôi như không tồn tại, hoặc là chỉ chỉ trỏ trỏ tôi với ánh mắt chế nhạo.

Thương Quan Chân bị bà Thẩm kéo đến hỏi đủ thứ chuyện, không rảnh để để ý đến tôi nữa, vậy nên tôi im lặng từ từ đi theo đám người đó.

"Này." Thẩm Thanh Nhụy đi đến cạnh tôi, cười lạnh nhạt nói: "Cô cũng ghê gớm thật đấy, chạy đến bám chân được cả Thượng Quan Chân, bản lĩnh không nhỏ đâu... xem ra cô hầu hạ đàn ông cũng có kế sách thật đấy, tôi phải học hỏi cô rồi."

“Thẩm tiểu thư cô tỏ vẻ cũng có kế sách cả mà, tôi cũng phải học hỏi cô.” Tôi không chút biểu cảm gì trả lời lại.

Cô ta cũng không bực mình, ngược lại còn nhoẻn miệng cười đắc ý, tôi nhìn mà thấy có chút nghi hoặc.

“Quan Thanh Tiêu, xem ra Đế Quân đại nhân rất thích cô, chỉ rõ muốn cô đi hầu hạ... Haizz, cho cô này, đây là thẻ phòng của Tiểu Diệu Phong Thiên Tư Các, Đế Quân đại nhân đang nghỉ ngơi ở đó, kêu tôi nói cô đến đó hầu hạ." Cô ta nhét cái thẻ thông minh hình hai con cá xoay vòng thái cực vào tay tôi.

Tôi sững sờ, ý gì chứ?

Phong Ly Ngân nghỉ ngơi ở đây sao? Thẩm Thanh Nhụy còn có thẻ phòng của hắn?

Thẩm Thanh Nhụy khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt kẻ tỉ mỉ mang theo ý cười chế nhạo: “Cô phải cẩn thận chút nhé, Đế Quân đại nhân mấy ngày nay... ừm... rất mệt, cô hiểu không?"

Lượng thông tin cô ta nói quá nhiều, tôi phải suy nghĩ hồi lâu, đến khi tôi hồi hồn lại, cô ta đã rời khỏi cùng đám người đó rồi.

Một mình tôi ngơ ngác đứng ở dưới Sơn Môn, trong tay cầm lấy chiếc thẻ phòng đó.

Hắn ở cùng với Thẩm Thanh Nhụy.

Bọn họ đã ở bên nhau mấy ngày rồi, còn rất mệt, bây giờ còn chỉ rõ tôi đến hầu hạ.

Hậu hạ cái con khỉ khô!

Tôi đập cái thẻ phòng xuống đất, nó bắn lên cao, bay lên mặt của người đang cúi người cắt tỉa cây cối ở đó.

“Ui da!” Hắn ôm lấy mặt, nhìn thấy tấm thẻ phòng dưới đất, lại nhìn tôi, hỏi: “Cô gái, cô đang tức giận sao... thẻ phòng của Tiểu Diệu Phong

Thiên Tư Các cô cũng dám vứt lung tung, nếu làm mất hay làm hư sẽ phải đền tiền đấy, tấm thẻ này tiền làm ra cũng cả triệu đấy."

"Cả triệu sao?” Miệng tôi giật giật.

Người đó gật đầu: “Đúng vậy, có thể ở tại đó đều là khách quý, tiền phòng ở một đêm đều là 9999..."

Chưa đợi hắn nói xong, tôi đã lấy lại tấm thẻ phòng đó.

"...Tiểu Diệu Phong Thiên Tư Các... ở đâu?" Tôi nhẫn nhịn sự bực tức trong lòng, Thẩm Thanh Nhụy là thể loại người gì mà dám đến chọc tức tôi?

Tôi không biết bản thân mình tức giận hay đố kỵ, tối qua suýt chút nữa tôi bị bắt cóc, hắn lại ở chung với Thẩm Thanh Nhụy?

Tiểu Diệu Phong là vùng đất nghỉ dưỡng cho dân nhà giàu, tổng cộng có mấy quần kiến trúc, nơi sang trong nhất đương nhiên là Thiên Tử Các, là nơi cao nhất của Tiểu Diệu Phong.

Phong cảnh ở đây rất đẹp, không khí trong lành, cây cối xanh tươi, phong vị cổ xưa.

Tôi thở hồng hộc đi tới Thiên Tử Các, quẹt thẻ mở cửa thì chân đã mềm nhũn luôn rồi, đừng nói tức giận, đến nói chuyện thôi cũng thấy mệt.

Căn phòng này rất to, tôi ngồi ở trước hít thở một hơi, rồi đi vào bên trong.

Phong Ly Ngân ngủ ở phòng ngủ, chiếc màn che kiểu Trung trên chiếc giường màu trắng, hắn yên tĩnh nằm ở đó, hai mắt nhắm lại, lông mày khẽ nhăn lại.

Hắn nói ngủ hay không cũng không sao cả, nhưng bây giờ tại sao lại mệt mỏi như vậy?

Buông thả dục vọng quá độ sao?

Tôi đứng ở cạnh giường, cắn răng nén cơn kích động muốn lấy gối đập vào đầu hắn, quay người chuẩn bị đi đến nhà về sinh chỉnh sửa lại hình tượng lôi thôi của mình.

"...Cô đi đâu?" Giọng nói của hắn lập tức vang lên.

“Cần anh quản sao! Anh cứ tiếp tục thân mật với Thẩm Thanh Nhụy đi, dục vọng quá độ rồi mệt chết đi, rồi gọi tôi đến hầu hạ anh sao? Anh thật sự cho rằng mình là Hoàng đế sao?" Tôi tức giận đập lên của phòng nhà vệ sinh.

Tôi dùng nước lạnh hắt lên mặt, để cho bản thân bớt tức giận, ngước đầu nhìn, trong gương Phong Ly Ngân đang khoanh hai tay đứng sau lưng tôi.

“Á!” Cái người này đúng là ma! Khóa cửa cũng vô dụng với hắn!

Hắn không nhắc đến Thẩm Thanh Nhụy, đi lại gần tôi ngửi mùi, hỏi: “Cô đi đầu mà cả người cát bụi, còn có mùi của quỷ khí và xác.”

Tôi cười lạnh nhạt: “Đế Quân đại nhân như anh bận rộn lăn lộn trên giường với người phụ nữ khác, đương nhiên không biết tôi đi đâu rồi."

Phong Ly Ngân nheo mắt, trong ánh mắt thoáng lộ vẻ tức giận: "Cô bị sốt cũng không nằm ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy đi đâu?"

"Anh cũng biết tôi bị sốt sao? Ai giày vò tôi đến mức làm tôi ốm vậy chứ? Sau đó lại bỏ đi mất?” Cơn tức giận của tôi cũng dần dần bùng cháy.

Hắn nhíu mày nói: “Pháp trận xảy ra vấn đề, tôi buộc phải đến chỉ huy nhà họ Thẩm, nếu không sao bọn họ có thể làm việc hết sức chứ?”

"Đúng đúng vậy, say đó chỉ huy mấy ngày, chỉ huy đến mức lên giường tiếp tục đi sâu bàn bạc'!" Tôi bứt con dấu hắn đưa từ trên cổ xuống, đập vào trước ngực hắn: “Anh nói tôi gọi anh trong lòng, anh sẽ nghe thấy sao? Khi tôi bị người khác bắt cóc tôi đã cố gắng gọi anh, anh có nghe thấy không? Tôi ở đâu anh còn không biết! Cái thứ này trả lại cho anh!”

Nói xong tôi lại bắt đầu rút chiếc nhẫn trên ngón tay, chiếc nhẫn Ly Long đó đeo ở ngón áp út tay phải, tôi cố gắng kéo nó ta, nó mắc lại làm cho tay tôi đỏ lên, cũng không thể rút ra được.

Vội vàng, ấm ức, nước mắt cứ thế tuôn rơi lên mu bàn tay.

Phong Ly Ngân giơ cánh tay lạnh giá lên ngăn hành động của tôi, lạnh nhạt hỏi: "Cô khóc cái gì chứ?”

Tôi khóc cái gì?

"Nếu anh đã có Thẩm Thanh Nhụy hầu hạ rồi, còn nói cô ta gọi tôi đến để người khác cười nhạo tôi, anh vui lắm sao?" Sự tức giận đau khổ trong lòng trỗi dậy: “Quan hệ của hai người thân thiết như vậy sao còn cố ý nhắc đến tôi! Cứ để tôi giả vờ không biết, để tôi làm một đứa ngốc đi, được không!"

Tôi cắn môi, nhìn xuống mũi chân, nước mắt trào ra.

Phong Ly Ngân khẽ thở dài như cái đêm vào hai năm trước...