Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 548





Dịch: Vi Vu
Triệu Tỷ là người khôn khéo lợi thế, ngày thường là thuộc hạ của Mã Lão Thái, vẫn luôn mơ ước địa vị của bà ấy, đối với đông môn bên dưới vẫn luôn chèn ép bọn họ.
Đặc biệt là đối với Hề Linh Chu, cô ấy luôn bất mãn với việc sư phụ thiên vị Hề Linh Chu, nếu Hề Linh Chu rơi vào tay cô ấy, nhất định những tháng ngày sau này không có một ngày bình yên.
Anh tôi lợi dụng tâm lý xúi giục cô ấy, cô ấy cũng nóng lòng muốn tỏ lòng trung thành với chúng tôi, nên đã giáng cho lão hồ tiên một đòn cuối cùng, hiện tại lại cầu xin chúng tôi cho cô ấy tiếp quản thế lực của Mã Lão Thái, nguyện ý đem những chuyện mình biết nói ra.
Tôi không có hảo cảm với những người vong ơn bội nghĩa.
Nhưng anh tôi có thể gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, anh cười nói:" Mã Lão Thái đã chết, môn nhân đệ tử cùng pháp khí của bà ấy đều do ngươi Triệu Tỷ tiếp quản, ta hy vọng ngươi có thể tiếp quản tốt, về sau có thể hỗ trợ lẫn nhau!"
" Mộ Đương Gia nói cái gì vậy, về sau ta nhất định sẽ như Thiên Lôi, hai vị chỉ đâu đánh đó, có chuyện gì phân phó cứ nói, ta nhất định sẽ dốc toàn lực đi làm!" Triệu tỷ nóng lòng muốn tỏ lòng trung thành với chúng tôi.
Anh tôi cười không nói gì.
Tôi không giỏi kiểu vi diệu đàm phám và khống chế nhân tâm, vì thế di rời Tiểu Nghiệt ra khỏi đám lửa
Bên ngoài có tiếng xe cứu hỏa, Tiểu Nghiệt ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: " mụ phù thủy Hề Linh Chu kia, người định xử lý thế nào?"
Tôi cân nhắc một hồi rồi lắc đầu,nói: "...!còn có thể làm gì nữa? Cứ ném cô ta cho Triệu Tỷ."
"...!Ta muốn giết chết cô ta, dám mưu toan làm hại con của thần chỉ, bao nhiêu năm mới có hai đứa được sinh ra, nếu như Bạch Vô Thường không đỡ được tiểu đế quân, nhất định cô ta sẽ bị thiên phạt, hừ hừ, cho rằng những lão tổ tiên ở trên trời không bênh người mình sao?" Tiểu Nghiệt lạnh lùng nói.

Tôi mỉm cười đưa tay sờ đầu Tiểu Nghiệt, nó khó chịu nói: "Đừng chạm vào ta!"
Nhưng, nó lại nheo mắt thoải mái.
Haha, quả nhiên tam giới thập phương, vạn vật sinh linh, đều có " linh" có hỷ, nộ, ái, ố, oán, hận, yêu, ghét......
" Tiểu Nghiệt, có đôi khi thu thập một người, không nhất định phải đưa người ta vào chỗ chết.....!Đem họ đẩy đến tay của người khác cũng là đạt được mục đích rồi!" Tôi nói.
“ Triệu Tỷ đó là người khôn khéo, lõi đời, lợi thế, không thể tin, cô ta....!" Tiểu Nghiệt có chút không yên tâm nói.
"Để bảo vệ bản thân, cô ấy nhất định sẽ tìm mọi cách để lấy lòng chúng ta, cô ấy nhất định sẽ thu thập Hề Linh Chu để tỏ lòng...!Hơn nữa cô ấy khôn khéo, có thể so với sự khôn khéo của anh trai ta sao?"
Tôi quay đầu lại nhìn làn khói dày đặc trong sân.
Vạn vật đều có trình tự
Có sinh, có diệt
Tình cảm, cũng có sinh diệt, và… đến trước đến sau.
Năm mười sáu tuổi, anh ấy để lại trong tôi nỗi sợ hãi và đau đớn, giống như ma chú khắc cốt ghi tâm, cho dù tôi có đau có sợ, nhưng vẫn như cũ, lao vào ma chú của anh ấy.
Làn khói dày trong đêm đầy tuyết, đen trắng phân minh.
Giang Khởi Vân xuất hiện trong sân, nhíu mày hỏi: "...!Ai chọc em?"
“Còn ai nữa… mụ phù thủy tới cửa bắt nạt người, cái người luôn muốn lấy thứ gì đó từ trên người anh để trị bệnh dị ứng âm khí!" Tôi nói
Anh ấy khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Tôi lén nhìn anh ấy, không có vết thương bên ngoài....!Hoặc là có, nhưng đã được chữa khỏi trước khi xuất hiện ở trước mặt tôi.
" Em nghe nói anh chiến đấu với người khác, cho nên mới làm cho thiên văn biến dị, hai ngày bão tuyết!" Tôi giương mắt nhìn anh ấy.
Giang Khởi Vân bất bình đáp lại: " Nếu không thì còn cái gì nữa, hai tên ngốc kia nếu không đánh cho một trận thì sẽ không học ngoan, đánh đến bao giờ bọn họ tả tơi thì mới ngừng nghỉ!"
" Dùng phương pháp lấy bao lực áp chế bạo lực hữu dụng sao?"
"Tại sao lại không hữu dụng? Lần trước ta thu thập bọn họ, thanh tịnh được hai trăm năm.

Gần đây...!hừ, bọn họ hoạt động trở lại, cho nên kìm lòng không được muốn gây chuyện thị phi!"

Anh ấy vừa nói vừa đi tới, siết chặt tay tôi dưới lớp áo choàng rộng lớn, cười nói: " chỉ một câu U Nam bị cảm lạnh, làm ta phải thu tay lại, thật có mặt mũi nha!".
" Haha..." Tôi nghẹn cười, giả bộ nghiêm túc nói: " Vốn dĩ nên thu tay lại, lại thêm vài ngày bão tuyết nữa, muốn thêm nghiệp chướng sao?"
Tiểu Nghiệt không thể chịu nổi cuộc nói chuyện giữa chúng tôi, cho nên nó đã nhảy lên cành cây, tuyết trên cành cây rơi xuống, rơi vào người tôi.
Giang Khởi Vân đưa tay lên phủi bông tuyết, nhàn nhạt nói: “Cho dù hai tiểu gia hoả kia có vô tình bị bệnh, em cũng không cần quá lo lắng, hai chúng nó được hai vị Đại Tôn Thần cho Ngàn Trọng Liên bảo vệ thân thể, sẽ không sảy ra chuyện gì to lớn đâu!"
" Anh cứ nhìn U Nam rồi nói sau, em không tin anh không cảm thấy đau lòng!"
Giang Khởi Vân xác thật có tâm thái bất đồng so với tôi.
Tôi nhìn U Nam hắt hơi, sổ mũi, cảm thấy xót xa nên ôm nó vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho nó.
Nhưng anh ấy lại nhẹ nhàng, đưa tay đón lấy U Nam đang ở trong lồng ngực của tôi, nhàn nhạt nói: " Vật nhỏ, chỉ bị phong hàn nhẹ thôi, ngươi xem, làm mẹ ngươi lo lắng đến biến thành cái gì rồi.....!"
Anh ấy Vừa nói chuyện, vừa dùng tay áo để lau nước mũi cho U Nam.
Lau nước mũi, nước mắt.
Dùng tay áo hoa văn rồng phượng để lau nước mũi sao?
Hành động của anh ấy làm cho U Nam hai mắt sáng ngời nhìn anh ấy, còn nhếch miệng lên cười.
Tôi giận dữ nói: " lúc U Nam chẹp miệng làm em đau lòng đến không thôi, tại sao ở trước mặt anh lại cư xử như vậy? Ở với em nước mắt nước mũi thì trào ra, còn ở với anh thì cười?"
"....!Ta đã nói bọn chúng hiểu, nhưng bọn chúng không thể nói, với lại em tốt bắt nạt như vậy, không bắt nạt em thì bắt nạt ai?" Giang Khởi Vân khẽ cười, xoa đầu U Nam.
“Vậy thì anh chăm sóc nó đi, bị cảm rồi,không thể để hai đứa chung một phòng, sẽ lây bệnh sang cho Vu Quy, hai ngày này sẽ tách bọn chúnh ra!" Tôi vừa nói xong, điện thoại trên bàn rung lên.
Thiệu Nhất Hàng? Tên này lại có chuyện gì vậy?

" Alo?"
"...!Tiểu Kiều muội muội, ba ta thông báo cho ta biết, sáng mai có hai tiếng rảnh rỗi, ngươi và Lâm Ngôn Hoan mau chóng thu xếp, hắn biết đưa ngươi đi đâu, đừng hỏi nhiều, trong điện thoại không thể nói, phòng ngừa có người nghe trộm!" Hắn nói xong liền cúp máy.
Tôi bối rối nhìn điện thoại, mấy phút sau mới nhận ra, Thiệu Nhất Hàng là nói cho tôi ngày mai đi gặp các đại trưởng lão?
Ngay sau đó là Lâm Ngôn Hoan gọi đến:" Tiểu Kiều, 5h sáng mai tôi sẽ đợi cô ở đầu ngõ, hãy đến đúng giờ, chúng ta phải đến trước, bởi vì thời gian gặp mặt có thể thay đổi, cô chuẩn bị tâm lý đi....!"
"Hả, khoan đã! Không phải nói còn một thời gian nữa mới thu xếp được sao? Sao lại đột nhiên thông báo vào ngày mai?
Cái này làm tôi có chút không kịp phòng bị! Tôi cũng chưa chuẩn bị tâm lý!
Lâm Ngôn Hoan trả lời rất tự nhiên: "Đúng vậy, ban đầu đại trưởng lão có chuyến công tác quan trọng, nhưng sau hai ngày tuyết rơi dày đặc, sân bay đóng cửa, nên điều chỉnh giờ làm việc qua đêm."
Cái này...!Tôi cúp điện thoại nhìn Đế Quân đại nhân đang nằm trên giường mà buồn cười.
Là anh ấy làm cho tuyết rơi, bây giờ phải làm sao? Tôi cũng chưa có hoàn thành sẵn bản nháp trong đầu.
Liệu Đại trưởng lão có hung dữ và nghiêm khắc không?
- ------------------.