Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 576





Dịch: Vi Vu
" Đông Trù Tư Mệnh Cửu Linh Nguyên Vương Định Phúc Thần Quân……" Anh tôi nhìn những thứ Lão Tác mua, khoé miệng giật giật.
Danh hiệu này rất cao lớn, kỳ thật chúng tôi tự xưng là Táo Quân, Táo Vương Gia.
Là Thần Bếp, là một trong năm vị thần.
Lão Tác đặc biệt chú ý những truyền thống này, hắn nói: " nhà chúng ta phải cung phụng Táo Vương Gia cho tốt, miễn cho lúc hắn lên trời cao báo cáo, nói Tiểu Nương Nương nói bậy! Nếu mách lẻo nói Tiểu Nương Nương nhà chúng ta không dịu dàng áp ấm thì sao, kỳ thật cũng rất lợi hại....!Để những Đại Tôn Thần tạo thành ấn tượng không tốt thì sao?"
Anh tôi cười lên thành tiếng:" đúng đúng, mua thêm bánh trôi và kẹo mạch nha đi nha, để Táo Vương Gia nhà chúng ta bị dính không mở được miệng, còn có thể mua thêm chút gạo rượu và hèm rượu nha!"
Cung phụng rượu gạo và hèm rượu là cách nói " say tư mệnh", dân chúng hy vọng Táo Vương Gia uống say sẽ không mách lẻo.
Nhà ai mà không có xoong nồi, gáo, bồn....!cho nên vật hiến tế đối với Táo Vương Gia tượng chưng cho lời cầu chúc phúc lành, bình an.
Đây không phải là mê tín mà là một cái truyền thống, Lão Tác đặc biệt thích vui chơi trong những ngày truyền thống như vậy, cho nên đã chuẩn bị tinh thần.
Tôi lặng lẽ liếc nhìn cánh cửa phòng đang khép hờ ---- Giang Khởi Vân vẫn chưa rời đi, vừa rồi anh ấy chuẩn bị biến mất, Vu Quy liền khóc, bây giờ thì bắt lấy tay áo anh ấy không buông.

U Nam tính tình điềm đạm ít nói, vô thanh vô thức nhưng tâm hồn nhạy bén, còn Vu Quy...!Không biết có phải được gia đình chiều chuộng không, mà nó cực kỳ mẫn cảm, tinh tế vô cùng, có đôi khi tôi lớn tiếng nói một câu: " Nếu con bò ra ngoài bị ngã xuống! Mẹ đánh con nha! "
Những lời lẽ không có tính đe dọa như vậy, nó sẽ bẹp miệng, ủy khuất nhìn tôi, đôi mắt to tròn còn mang theo chút buộc tội, nhìn thấy tôi chỉ có thể nhận mệnh giọng nói nhỏ nhẹ hơn.
Giang Khởi Vân cũng có chút không nói nên lời, đêm qua hai đứa nhỏ ngủ chung giường, tôi ngủ nghiêng ở giữa, anh ấy ngủ ở ngoài cùng, từ phía sau ôm lấy tôi.
Kết quả hôm nay vừa mở mắt, tôi đã thấy Vu Quy mở to đôi mắt tủm tỉm cười, lướt qua tôi nhìn về phía anh ấy, còn kêu lên một tiếng " ah, ah" để được ôm.
Giang Khởi Vân ôm nó một lúc, đặt nó xuống chuẩn bị rời đi, Vu Quy liền khóc, anh ấy xoay người lại ôm ôm, nó liền nín khóc mỉm cười.
Lần nào cũng đúng, làm cho Đế Quân Đại Nhân không thể đi làm.
Hiện giờ vẫn đang còn phải dỗ, ban đầu tính dỗ ngủ rồi sẽ rời đi, nhưng nó lại bắt lấy vạt áo Giang Khởi Vân, vừa mút ngón tay, vừa hai mắt sáng ngời nhìn xung quanh, nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Tôi ôm U Nam, từ từ ăn bữa sáng, anh tôi nghe tôi kể chuyện, cười hì hì vội chạy vào phòng giải cứu Giang Khởi Vân.
Vu Quy khóc vài tiếng, đã được anh tôi dỗ dành đến không thôi, anh cười nói:" kỳ thật, Giang Khởi Vân cũng rất kiên nhẫn, không thấy hắn nổi giận với hai đứa nhỏ này....!nhưng hai đứa tính toán lúc nào sinh lần hai, hiện tại cả nước đang nóng lòng sinh lần hai, em không nóng lòng sao?"
“...!Không, không gấp.” Tôi nói
"Nếu không tiện, em có thể đưa cho anh và ba, mỗi người chăm sóc một đứa!"
Như vậy, chắng phải mọi người đều đoán được em với anh ấy đang làm gì sao? Thật là mất mặt.
Nhưng tưởng có thể ổn định sinh hoạt vài ngày, không ngờ Lâm Ngôn Thấm lại mang đến một tin tức, làm anh tôi bàng hoàng.
Gần cuối năm, Lâm Ngôn Thấm và cha của mình ---- cái này là chúng tôi chỉ nghe đại danh, chứ không nhìn thấy đại Boss phía sau, sau khi kết thúc công việc bên ngoài, liền trở về gia đình ngay.
Chuyện đầu tiên khi đi làm về là hỏi đến " vấn đề cá nhân" của Lâm Ngôn Thấm.
Có lẽ Lâm Phu Nhân đã hướng đến chồng mình oán giận những chuyện này, Lâm Lão Gia đối với anh tôi gần như nắm rõ như lòng bàn tay, cho nên lúc liên hoan gia tộc, đã trực tiếp hỏi Lâm Ngôn Thấm chuyện này.
Lâm Ngôn Thấm cẩn thận giải thích cô ấy và anh tôi chỉ đang hẹn hò, Lâm Lão Gia không tỏ ý kiến gì, còn nói nếu rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm, gặp mặt nói chuyện.
Ăn một bữa cơm? Gặp mặt? Nói chuyện?
Loại thái độ cử trọng nhược kinh này, làm anh tôi bị áp lực cực kỳ lớn.
Tôi nói: "...!Cố lên, rể hiền nhưng không dễ làm, chúng em cũng thương nhưng không giúp được gì."

Nhìn thấy dáng vẻ bất lực của anh tôi, Lâm Ngôn Thấm mím chặt miệng, nhẹ giọng nói: "Vân Phàm, nếu không, em sẽ nói với ba trì hoãn lại một thời gian?"
“Đừng.” Anh tôi thở dài nói: “Gặp mặt chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, nhân gia trưởng bối nói muốn gặp anh, chẳng nhẽ anh lại nói mình rất bận? Có thể bận với ba em được không? Em sắp xếp đi, thời gian địa điểm thông báo cho anh biết là được!"
Lâm Ngôn Thấm trong ámh mắt có thần sắc phức tạp, cô ấy thực sự muốn ba cô ấy chấp thuận, nhưng cô ấy không muốn tạo áp lực quá lớn cho anh tôi.
Tôi quyết định giúp anh tôi một phen, buổi tối lúc Giang Khởi Vân đi đến, tôi quấn lấy anh ấy, nói anh ấy đưa tôi về quê một chuyến.
"Quê quán của em? Nơi ở của Mộ Một Kha sao?" Giang Khởi Vân gọi thẳng tên thái gia gia.
Tôi gật đầu, quấn chặt Vu Quy và U Nam, hỏi: "Mang theo hai đứa trẻ này cùng đi, một lát lại trở về, anh có muốn dùng dây treo, treo nó trong lồng ngực không?"
Giang Khởi Vân thấy tôi treo U Nam lên trước, dùng một chiếc áo choàng chùm lại, khoé miệng giật giật nói:" ôm là được, cần gì phải làm như vậy?"
" Ôm thì không dùng được tay, nếu có chuyện gì sảy ra, đứa trẻ rất dễ bị ném đi!" Tôi giải thích.
Giang Khởi Vân cúi xuống ôm Vu Quy lên, nhàn nhạt nói: " ở với ta thì sảy ra chuyện gì được.....!Đi thôi!"
Vu Quy ngồi trên khủyu tay anh ấy, mặc chiếc áo bông nhỏ, khuôn mặt nhỏ bé dán vào lồng ngực anh ấy, hai mắt không mở ra được nữa, đầu rũ xuống như gà mổ thóc.
Tôi cúi đầu nhìn U Nam đang ở trước ngực, nó đã ghé vào ngực tôi ngủ rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi mang theo hai đứa nhỏ về quê, không nghĩ đến lại là loại tình huống như thế này, còn may, hai đứa nhỏ có thể cùng tôi và Giang Khởi Vân đi qua pháp môn thông đạo, lúc chúmg tôi xuất hiện ở biệt thự, biệt thự im.ắng không một tiếng vang.
Tối đến, tôi không dám đến chỗ dì Trương, kể từ khi biết dì là người giấy, tôi luôn cảm thấy sợ hãi.

Tôi đến phòng trong sân nhỏ nơi tôi thường ở, mọi thứ trong phòng đã được chuẩn bị sẵn sàng, Giang Khởi Vân nhìn hai đứa trẻ, còn tôi một mình bước đến sân sau.
Buổi tối, đi trong ngôi nhà cổ trống rỗng này, có chút doạ người
Tôi bước đến sân sau, một khuôn mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện bên trong cửa tròn, làm tôi sợ hãi.
"...!A, là đại tiểu thư..." Giọng nói của dì Trương có chút kinh ngạc: " Cô trở về sao không nói một lời?"
"Ta cũng về tạm thời mà thôi, dì đừng lo cho ta, ba của hai đứa nhỏ và hai đứa nhỏ đang ở trong phòng, dì pha trà, rồi đun một ít nước nóng mang qua đó đi!" Tôi xoa xoa cánh tay, làm dịu đi một thân nổi da gà.
Tôi xuống hầm, đi đến quan tài bên trong mộ chính ---- trước kia sợ muốn chết, hiện giờ cư nhiên dám một mình tiến vào, nghĩ lại vừa thấy bất lực vừa thấy buồn cười.
".

Thái gia gia, ta là Tiểu Kiều, ta vào được không..." Tôi gõ sàn quan tài, hét xuống dưới.
Thái gia gia không đáp lại, nhưng lại có thanh âm quỷ mị kỳ ảo của thái nãi nãi truyền đến:" Tiểu Kiều, xuống đây....!".