Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 69: Bữa tiệc không may mắn



“Tôi có bạn trai thì sao chứ?” tôi khó hiểu nhíu mày.

Phong Ly Ngân nghiêm mặt, cảm giác đè nén lạnh lẽo đó ùn ùn kéo đến, tôi đứng bên cạnh hắn đã thấy sắp không thở nỗi rồi, Hầu Thiếu Văn tên công tử quần là áo lược thì càng không chịu được không khí như này.

"À... khụ... không có gì, tôi chỉ có chút tò mò, trên tài liệu chỉ cô chưa từng tiếp xúc quen thuộc với người khác giới nào, vậy nên có chút ngạc nhiên."

Tài liệu? Tôi sững sờ, nhận ra ý của anh ta: “Hầu Thiếu Văn, anh có ý gì vậy chứ? Anh điều tra tôi?”

Hầu Thiếu Văn vội vàng gật đầu nói: “Không phải đâu, không phải tôi! Cô hiểu nhầm rồi, là chú Chung không yên tâm hai người còn trẻ tuổi, đặc biệt sai người đi điều tra, biết nhà cô học vấn uyên sâu, chú ấy mới yên tâm mời hai người làm việc, chú ấy sợ liên lụy đến hai người, trận pháp đó quả thực rất tà môn!”

Tôi cười lạnh nhạt, ông chủ Chung lão giang hồ đó, lại biết suy nghĩ cho người khác như vậy sao? Nói đùa gì vậy chứ! Khẳng định điều tra chúng tôi kỹ càng không còn xót một chút gì nữa!

"Quan tiểu thư, em gái Thanh Tiêu, cô đừng tức giận, đừng tức giận! Chúng tôi thật sự không có ác ý gì đâu.. á!" Hầu Thiếu Văn đột nhiên hét lên.

Phong Ly Ngân móc ngón tay, đầu xe anh ta đột nhiên giống như bị đập, bị bay ra ngoài, làm anh ta sợ hét toáng lên.

".. Hầu Thiếu, anh cứ từ từ sửa xe đi chúng tôi đi trước đây.” Tôi khinh thường nhìn anh ta, cái người này thật làm cho người ta căm ghét!

Tôi kéo Phong Ly Ngân nhanh chóng rời đi, bực tức oán giận: “Cái tên này, nếu như không nể tình anh ta là khách hàng lớn, thì tôi đã không muốn cho anh ta bước vào cửa hàng nữa..."

".. Nghiệp chướng nhà hắn ta quá nhiều, nhẹ thì tan rã, người thân đấu đá lẫn nhau, nặng thì tai họa máu me, nhà tan cửa nát." Phong Ly Ngân hờ hững nói.

Tôi cười: “Anh tôi cũng nói như vậy... nghiệp chướng nhà tôi cũng không ít đâu, anh thấy ba tôi, anh tôi, với tôi, hầu như đều bị cô đơn đến già.

Trên mặt Phong Ly Ngân lộ vẻ không vui, nắm lấy tau của tôi, nhưng không nói gì.

Ông chủ Chung vui vẻ nhìn chúng tôi: “Hai vị quả thực không tầm thường, vừa ra tay đã tìm được lão Trần đó về, còn xử lý sạch sẽ món đồ mà ông ta ăn trộm, quả đúng là học vấn uyên sâu, học vấn uyên sâu!"

Anh tôi lười nhác trả lời: “Học vấn của gia đình tôi là kinh doanh, những cái này chỉ là học hỏi thêm thôi, ông chủ Chung đừng khen sai chứ.”

Ông chủ Chung có chút ngượng ngùng, nhìn về phía lão Trần đang quỳ dưới đất lộ ra nụ cười đáng sợ: “Trần đại sư, ông xem, tiền đặt cọc tôi cũng đưa cho ông rồi, mọi việc ông cũng kéo dài lâu như vậy, ông có phải nên giúp tôi hóa giải chút không?"

Lão Trần đã hơn 50 tuổi rồi, ông ấy đương nhiên biết có làm ăn liên quan đến cả xã hội đen, chặt đi mấy ngón tay của ông ta cũng không phải chuyện to tát gì.

Ông ấy quỳ trên thảm cười trừ nói: “Ông chủ Chung, nói thật với ông, tôi đây năng lực có hạn, tôi cũng coi như đã thả con tép, bắt con tôm rồi, những chuyện còn lại hai vị tiểu hiệp này nhất định sẽ lo xếp ổn thỏa cho ông, 20 vạn tiền đặt cọc tôi sẽ thu xếp trả lại cho ông, coi như tôi bận rộn vô ích vậy, học chút kinh nghiệm!”

Tôi khinh thường nhìn ông ta, cái ông lừa đảo mặt dày này đúng là khiến người ta khinh bỉ, còn thả con tép, bắt con tôm chứ? Ông ta ngoại trừ biết lừa đảo, thì còn biết cái gì chứ?

Ông chủ Chung cũng không kém cạnh: “Tôi nghe nói vị pháp sư nào đã bày trí bộ cục, người khác đã không thể nhúng tay vào nữa, ông lấy khúc gỗ điêu khắc đi rồi, thì chứng minh đã nhúng tay vào chuyện này, bây giờ muốn thoát ra, sợ rằng không hay lắm đầu..."

Giọng nói của ông ta ngày càng nguy hiểm, sắc mặt lão Trần cũng trở nên trắng bệch, liên tục nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn cầu.

“Chú... khụ, Chú Chung." Tôi cười nói, ông chủ Chung lập tức tươi cười quay lại nhìn tôi: “Cô Thanh Tiêu, có gì muốn nói sao?"

".. Chúng tôi đã 'chỉ dạy' lại lão Trần rồi, ông ấy quả thực không có năng lực hóa giải pháp trận này, chú tha cho ông ấy một lần đi.” Tôi xin giúp lão Trần.

Ông chủ Chung cười hòa nhã: "Chỉ cần cô Thanh Tiêu đây nói, sẽ không có chuyện tôi không đồng ý đâu, đều theo cô cả vậy."

Ông ta thoải mãi vẫy tay, hai vệ sĩ đã đi đến xách lão Trần ra ngoài, ông chủ Chung cười hỏi: “Không biết chuyện trận pháp này, cô Thanh Tiêu có cách gì hóa giải không?"

“Chú Chung, có mang theo tài liệu không?" tôi hỏi.

Ông chủ Chung lập tức nói thuộc hạ mang đến một chiếc túi da, đây là những tấm ảnh mà ông ta đi tìm kiếm khắp nơi, có cái lag công nhân khi phát hiện pháp trận rồi chụp lại, có cái là cảnh còn dư lại sau khi đẩy pháp trận, còn có những tấm ảnh hiện trường có người đột nhiên chết đi.

"Theo căn dặn của cô, tôi đã rửa những tấm ảnh có thể tìm kiếm được, chính là những thứ này." Ông chủ Chung lắc đầu nói: "6 người, có 6 người chết.”

Phong Ly Ngân nhìn vào bức ảnh đầu tiên, pháp trận khi đó đã bị phá hư rồi, là bức anh chụp khi máy xúc xúc ra, có 7 cái cột ngã lộn xộn trên sàn nhà, hình như bên cạnh mỗi cây cột đều có một thứ gì đó, trong đó có một thứ là khúc gỗ điêu khắc mà lão Trần lấy trộm.

“Những thứ khác đâu, mọi người để đâu rồi?" tôi ngước đầu hỏi.

“Nào dám lấy chứ? Dùng máy đẩy đất đẩy đi cả rồi, vứt ở bãi rác ở công trường đó.” Ông chủ Chung thở dài: “Nếu như lát nữa ăn cơm xong mà có thời gian, chi bằng đến công trường xem tình hình thế nào?"

"... Được." Tôi biết là bữa tiệc này không đơn giản mà, ông chủ Chung này không thể chờ đợi được nữa rồi, khẳng định sẽ thúc giục chúng tôi đến công trường.

Dự án khai phá hiện tại, đa phần là vay tiền của ngân hàng, lợi nhuận rất kinh khủng, tổn thất đình công một ngày cũng là một số tiền lớn rồi, đương nhiên hoàn thành xong càng sớm càng tốt.

Chúng tôi đi cùng bọn họ đến công trường, bọn họ khai phá nhà ở cao cấp và biệt thử ở đây, diện tích rất lớn, lúc này đình công rồi, cả công trình chỉ còn nơi ở của công nhân là có đèn sáng.

Vừa xuống xe, tôi đã nhìn thấy một bóng người trèo lên nóc nhà tầng hai.

"Ông chủ Chung, đó là ai?" tôi vội hỏi.

Ông chủ Chung căn bản không biết đến những người công nhân này, lập tức sai người quản lý đến.

Trong mấy phút chờ đợi, chúng tôi đã nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị, cái người trèo lên nóc nhà tầng hai đó, đột nhiên khoa tay múa chân nhảy xuống.

Nhảy một cách rất bình thường, hai chân nhảy lên rồi chạm xuống đất, hai tay cũng vùng vẫy loạn xạ, hình như có một miếng thép không nhìn thấy đang nhấc hắn ta nhảy lên nhày xuống.

"Này! Đang làm gì vậy chứ!!" vệ sĩ của ông chủ Chung hét lên.

Người đó giống như không nghe thấy, cả người vẫn nhảy lên, lại rơi xuống nóc nhà màu xanh đó, sức mạnh đó giống như muốn đục xuyên qua ngôi nhà.

Tôi đột nhiên giữ chặt lấy Phong Ly Ngân đang đứng bên cạnh, giọng nói có chút run rẩy: "Phong... Ly Ngân, tôi, có phải tôi nhìn nhầm rồi không? Nơi đó.."

Anh tôi cũng nhìn thấy những khác thường đó, anh ấy lập tức lấy đèn pin cầm tay từ trên xe mình, bật mức to nhất rồi chiếu về phía đó!

Cả người tôi run lên, tôi không nhìn nhầm, người đàn ông đó cứ nhảy như vậy, tư thế lại quỷ dị như vậy, là bởi vì trên đầu ông ta có một bàn tay toàn máu.