Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 83: Truy tìm hung thủ (1)



Chiếc xe ổn định chạy trên đoạn đường phồn hoa, tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng có chút cảm xúc không rõ... Nếu muốn bắt cóc tôi thì anh ta phải dùng chiếc Maybach đắt tiền này sao? Cũng sẽ không đi từ khu đại học chạy đến khu thương mại phồn hoa nhất này đúng không?

Xe đi vào tòa cao ốc thương mại ở khu CBD, tôi và Tô Mộng bị đưa vào thang máy chuyên dùng, vị bảo tiêu giam cầm Tô Mộng bị cậu ấy nói móc chấm chọc cả đường nhưng mày cũng không nhăn một cái.

“Gã này có phải điếc không vậy.” Tô Mộng lặng lẽ nói xấu.

Những người phụ nữ có máu thuần dương thường có tính cách mạnh mẽ của nữ hán tử, Tô Mộng chính là một nữ hán tử có trái tim sắt thép, chỉ cần miệng có thể nói chuyện được thì cậu ấy sẽ mắng liên tục, không cần biết tình huống của chúng tôi hiện tại thế nào.

“Cậu bớt nói đi, bây giờ chúng ta đang bị người ta khống chế, chọc giận họ thì người thiệt thòi là chúng ta đó" Tôi nhỏ giọng khuyên nhủ.

Tô Mộng bĩu bĩu môi, sửa lại dùng mắt để đâm gã bảo tiêu kia.

Đi vào tầng cao nhất của khu làm việc xa hoa, vừa ra khỏi thang máy chúng tôi đã bị tách ra, một người đàn ông trung niên mang kính vội chạy đến cười nói: "Quan tiểu thư đến rồi, thiếu gia nhà chúng tôi chờ cô đã lâu"

Trợ lý Phương

Tôi hừ mạnh một tiếng, vị Hứa công tử kia quả nhiên là tên khốn lấy oán báo ân, tôi cứu anh ta mà ánh mắt anh ta lúc đó như muốn đục ra một cái lỗ trên người tôi vậy, bây giờ còn cho bảo tiêu bắt cóc tôi!

"Mời vị tiểu thư này đến phòng họp bên này ngồi nghỉ một lát, chiêu đãi tốt vào... Quan tiểu thư, mời đi bên này” Trợ lý phương khách khí khom lưng với tôi.

Cả tòa nhà đều rất có khí thế, nhưng lại không có chút hương vị nào của tình người, tất cả đều được sắp xếp kiểu cứng ngắc lạnh băng, văn phòng của Hứa công tử kia càng khoang trương hơn, bên trong còn có một sân gôn mini.

Anh ta ngồi sau chiếc bàn công tác lớn, sắc mặt lạnh băng, ánh mắt sắc bén.

Trợ lý Phương đưa tôi vào rồi đi ra, trong căn phòng làm việc trống trải chỉ còn tôi và anh ta trừng mắt nhìn nhau.

Ánh mắt của anh ta nhìn kỹ tôi từ đầu đến chân, cuối cùng dừng ở tay tôi, tôi nằm chặt dây đeo túi xách của mình, rất là mất tự nhiên.

Cách tôi ăn mặc không hợp với căn phòng này, mà anh ta ngồi ở đẳng kia cả người tỏa ra khí thế nói rằng ta là quý tộc'.

“Quan tiểu thư” Đột nhiên anh ta mở miệng, làm tôi sợ run hết cả lên. Anh ta chỉ vào chiếc ghế: “Mời ngồi"

Tôi trầm mặc ngồi xuống, không biết anh ta tìm tôi làm gì.

Anh ta lấy một xấp tài liệu ra từ ngăn kéo, đơn giản nói: “Tôi đã tìm hiểu tình hình nhà cô, thì ra cô thật sự là con gái của một âm dương thế gia, hôm qua tôi hơi căng thẳng nên có mạo phạm, thật xin lỗi"

Còn điều tra tôi? Mấy kẻ có tiên này sao nhìn ai cũng ra kẻ thù vậy, cả ngày đi điều tra gia đình nhà người khác sao!

Tôi không vui hừ một tiếng: “Không cần nói xin lỗi, người quyền quí đâu có cần phải xin lỗi!”.

Sắc mặt anh ta không đổi, không thèm để ý đến cảm xúc của tôi, tiếp tục nói: “Hôm qua cô dùng cách gì đó làm tôi tinh lại, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra, cô nhìn thấy gì?”

“Hứa công tử, nếu cậu đã không tin quỷ thần âm dương thì không nên hỏi, chuyện hôm qua cứ coi như là tôi nhiều chuyện xen vào đi." Tôi lắc đầu.

".Cô không muốn nói, là do thái độ của tôi hay là vì chuyện tiền bạc?” Hai tay anh ta đan vào nhau để trên bàn làm việc, nghiêm túc nói: “Nếu như là vì thái độ của tôi, vậy tôi sẽ giải thích với cô, bên cạnh tôi xảy ra một chuyện nên tôi không thể không cảnh giác với người lạ... Hôm đó cô ở quá gần tôi, lại cho tôi ăn gì đó, tôi mới trở nên căng thẳng như vậy."

"Nếu là vấn đề tiền bạc... Quan tiểu thư cứ ra giá, tôi mua một tiếng đồng hồ để nói chuyện với cô, cần bao nhiêu tiền?"

Tôi ngơ ngác nghe anh ta nói xong, nhịn không được cười.

Người này, tư duy của anh ta và người thường như tôi hoàn toàn không giống nhau. Anh ta lớn lên trong hoàng cung sao? Tiền tiền tiền, phỏng chừng anh ta cảm thấy mọi thứ trên thế giới này đều có thể mua bằng tiền đúng không.

"Hứa công tử, tôi không phải bác sĩ tâm lý, cũng không phải luật sư, nói chuyện với tôi không cần tiền." Tôi cố gắng trả lời anh ta một cách lễ phép: "Nhưng mà trong nghề của chúng tôi, quan tâm nhất là cơ duyên... Chính là cơ hội và duyên phận, thái độ của anh làm tôi không có hứng nói chuyện, tôi không có gì để nói với anh cả."

Tôi đứng lên, nhìn về phía anh ta: “Anh có nhiều tiền như vậy có thể mời pháp sư tới giải thích thắc mắc cho anh, pháp sư càng có danh tiếng thì càng đắt, vì tiền họ có thể nói chuyện với anh mấy ngày mấy đêm, anh muốn biết cái gì cũng được. Tôi đi trước, người nhà tôi lo lång."

Văn phòng này quá lớn, tôi còn chưa đi tới cửa anh ta đã đứng dậy đuổi theo.

"Xin lỗi Quan tiểu thư, tôi không biết ứng xử thế nào nên đắc toi cô, ngày hôm qua các cô ra tay giúp đỡ, chắc chắn là người nhiệt tình muốn giúp, hy vọng cô có thể kể cho tôi nghe tình huống lúc đó một chút, đương nhiên tôi sẽ báo đáp cô." Hứa công tử nhíu mày nói.

Mấy lời này nghe còn lọt lỗ tai một chút, tôi có chút ngạo kiều gật đầu: “Báo đáp thì không cần, anh cũng không mời chúng tôi, chi là chúng tôi xen vào chuyện người khác mà thôi, không thể nhìn quỷ hại người ngay trước mắt mình."

Nghe được chữ quỷ, anh ta nhíu mày, dẫn tôi đến ghế sa lông rồi ngồi xuống đối diện.

"Cơ thể tôi lúc nào cũng khỏe mạnh, nhưng

gần đây lại thường xuyên cảm thấy khác lạ, có khi lạnh run có khi choáng đầu hoa måt, bác sĩ tư nhân nói tôi quá mệt mỏi nên yêu cầu tôi tĩnh dưỡng... Thật là buồn cười, mỗi ngày tôi chỉ họp, ký tên, chỉ đạo nhân viên, còn lại chuyện gì cũng có người làm cho, tôi có gì mà phải mệt nhọc?"

Ế, anh ta cũng tự hiểu minh ghê chưa. Trong lòng tôi lặng lẽ cho anh ta một like.

"... Hôm qua cái cảm giác không khỏe kia càng rõ ràng hơn, cho nên lúc cô làm tôi tinh lại tôi mới nghi ngờ cô đầu tiên... Các bác sĩ trước đây đều không khám ra vấn đề gì, tại sao đến tay cô lại khói bệnh? Bởi thể nên mới mạo phạm tới cô, tôi lập tức cho người điều tra xác định cô không có vấn đề gì mới mời cô đến hỏi ý kiến."

Tôi âm thầm cho anh ta một ánh mắt xem thường, mời tôi đến hỏi ý kiến? Có khác gì là bắt cóc tôi đâu.

Tôi lười sửa lại quan điểm của anh ta, nói thẳng: "Hôm qua tôi nhìn thấy một bóng đen trên người của anh, hút tinh khí của anh, tôi với anh tôi mới đuổi cái bóng kia đi, sau đó mới dùng cơm và khẩu quyết đuổi đi sát khí giữa trán anh, vừa lúc ông chủ Chung mới mua cho tôi một phần canh bổ dưỡng nên tôi mới bón anh ăn để bổ khí huyết, ai biết anh lại đi hiểu lầm, hừ... Tôi cũng đâu biết anh là ai, tại sao tôi lại phải hại anh chứ?"

Anh ta sửng sốt một chút, cười: "Cô không biết tôi là ai?"

“Nói thừa, ai biết anh là người nào, chỉ nghe ông chủ Chung gọi anh là Hứa công tử mới biết anh họ Hứa thôi.”

Biểu tình âm trầm của anh ta hơi dịu đi, cười nói: “Vậy thật sự xin lỗi cô, quên tự giới thiệu, tôi là Hứa Mặc Hàn... Không biết nếu muốn mời Quan tiểu thư ra tay thì cần bao nhiêu thù lao? Tôi nghe nói trước đây nhà họ Hầu trả hơn năm triệu tiền công, tôi có thể dựa theo giá này sao?"

Mời tôi ra tay? Tôi lo lắng hỏi: “Anh muốn tôi làm gì?"

Anh ta cười khẽ, ánh mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, chậm rãi nói: “Muốn mời Quan tiểu thứ giúp tôi... đuổi theo hung thủ."

*: Central Business District: phố trung tâm thương mại