Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 88: Cô Biết Là Được Rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ông chủ nhiệt tình giới thiệu sản phẩm người lớn tại cửa hàng lâu đời của ông ấy, tôi ngại ngùng đến mức mặt bừng đỏ, liên tục từ chối, Phong Ly Ngân vẫn hững hờ đứng cạnh tôi, biểu cảm không chút thay đổi, như mọi chuyện không liên quan gì đến mình.

Hắn luôn như vậy, không thèm giải thích gì, luôn kiệm lời với tôi, đối với người khác hẳn càng coi như không nhìn thấy gì.

Anh tôi cười sặc sụa, tới nỗi phải ôm bụng ngồi chồm hổm dưới đất, vừa cười vừa lau nước mắt.

Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện88.

Cơn tức giận của tôi không có nơi để bộc phát, chỉ có thể hét anh tôi: “Quan Nhan Hạo! Anh còn cười nữa là em không nấu cơm cho anh ăn nữa đâu!"
Đây là chuyện duy nhất tôi có thể uy hiếp anh tôi, anh ấy lau nước mắt, đứng lên đi đến cạnh tôi.

"Ông chủ, nếu như ông bán khăn trải giường, em gái tôi nhất định sẽ mua cho ông.” Anh tôi gác tay lên vai tôi, nói chuyện với ông chủ.

"Hả? Khăn trải giường?” Ông ấy không hiểu gì.

"Em gái tôi mỗi lần làm chuyện đó với chồng xong, đều phải giặc khăn trải giường, hiểu không? Vậy nên những thứ này của ông bọn họ không dùng đến! Lần sau bán thêm khăn trải giường nữa đi.” Anh tôi cười nói.


Tôi nhấc tay chuẩn bị đánh anh ấy, anh ấy lập tức đổi chủ đề, hỏi ông chủ: “Có điều ông có thuốc kéo dài dương khí cho người sống không, bán cho tôi một ít."
"Cái gì chứ?" Tôi giật mình: “Anh, anh dùng sao?"
Ông chủ cũng trợn mắt lên: “Cậu thanh niên, tôi thấy cậu không có quỷ khí, chắc có lẽ cậu không có vợ quỷ, cần cái đó làm gì?"
Anh tôi cười thản nhiên, xua tay rồi nói: “Đừng quan tâm, khách hàng này có việc riêng tư, ông có hay không, bán cho tôi một ít đi.”
Tôi nhìn anh ấy đi với ông chủ tới lấy đồ, không nói gì rồi khẽ thở dài lùi xuống một bên.

Có lẽ tôi mãi không thể làm một thương nhân được, không có lì mặt như họ, hơn nữa nói chuyện còn vụng về.

Có điều nói đến ăn nói vụng về, Phong Ly Ngân mới là người tiết kiệm lời nói như vàng, khi hắn tức giận với tôi thì nói chuyện rất ghê gớm, nhưng đổi với người khác, hắn đến nhìn cũng không muốn nhìn.

"...Anh không tức giận chứ?” Tôi khẽ hỏi.

Phong Ly Ngân lạnh lùng hỏi vặn lại: “Tại sao phải tức giận chứ?”
.Không hổ là Đế Quân, tu vi tốt như vậy sao?
Hắn liếc nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên mang ý cười sâu xa: "..Cô biết là được rồi."
Tôi..

Khi trả tiền, anh tôi khẽ nói thầm bên tai tôi: “Không phải chứ Thanh Tiêu, em còn đang xấu hổ sao? Chuyện này có gì mà xấu hổ chứ.."
Tôi nhìn Phong Ly Ngân, con người này mới là hung thủ khiến tôi đỏ mặt tía tai chứ bộ!
Khi chuẩn bị rời khỏi chợ Tây, một người đàn ông mặc áo khoác nỉ màu đen, đội mũ, đeo kính râm đột nhiên đi về phía tôi.

Tôi theo phản xạ có điều kiện trốn về phía Phong Ly Ngân, người đàn ông đó ngược lại còn đến gần hơn.

Ở trên đường mở miệng nói chuyện sẽ tổn hại đến dương khí, chúng tôi không mở miệng hỏi đối phương, anh tôi nhanh tay nhanh mắt giơ tay đẩy hắn ta, ý nói hắn ta giữ khoảng cách.

Người đàn ông cười cười xin lỗi, giơ tay tháo kính râm xuống nháy mắt với tôi, thì ra là Thượng Quan Chân.

Chằng trách trước đây tôi nhìn chiếc xe việt dã đó có chút quen mắt, thì ra là của anh ta.


Anh ta tỏ ý nói chúng tôi đi vào một cửa hàng bên đường, sau khi đóng cửa lại, anh ta cười nói: “Hai người, lâu rồi không gặp."
“Lâu rồi gì chứ, mới có mấy ngày đầu.” Anh tôi chế giễu.

“Sao anh lại tới đây." Khu vực hoạt động của Thượng Quan Chân đa phần đều ở phía Đế Đô, sao lại chạy đến thành phố này chứ?
“Ừm, gần đây nơi này có chút chuyện phải làm." Anh ta nhìn tôi cười: “Sắc mặt của Thanh Tiêu rất tốt, tôi còn lo lắng cô có áp lực tâm lý rồi sẽ ủ rũ buồn rầu chứ.”
Tôi lắc đầu cười: “Tôi không sao, cảm ơn vì anh đã quan tâm.”
Thượng Quan Chân quay về phía anh tôi cười nói: "Lần trước nói mời tôi ăn cơm, vẫn còn giữ lời chứ?"
Anh tôi cười ha ha: "Chắc chắn rồi, có điều phải hỏi Thanh Tiêu, em ấy nấu cơm mà, nếu không tôi chỉ có thể mời anh đi ăn cơm quán."
Thượng Quan Chân nhìn tôi, giống như đang chờ đợi ý kiến của tôi, tôi có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không thể làm cho anh tôi mất thể diện được, dù sao đi nữa cũng là anh tôi chủ động nói mời đến nhà ăn cơm mà.

“Hoan nghênh Thượng Quan thiếu gia đến nhà làm khách.” Tôi cười khách sáo nói một câu.

"Vậy được, hai ngày nữa tôi sẽ đến."
Rồi anh ta dẫn theo mấy người vội vàng đi mất, anh tôi bĩu môi nói: “Em nhìn xem đàn em của người ta mà cũng có khí chất như vậy, ai ai cũng mặc vest đen được huấn luyện đàng hoàng, nhìn đàn em nhà chúng ta đi, nhìn Đại Bảo cái tên gầy gò ốm yếu đó, còn có ông Trần nhát gan đó!"
Trên đường về nhà, tôi mới biết anh tôi đồng ý mỗi tháng đưa cho ông Trần tám ngàn, công việc mỗi ngày của ông ấy là dọn dẹp vệ sinh, dọn nhà cửa, rửa xe, anh tôi không muốn tôi làm những việc này.

Nhưng mà mời một dì giúp việc đến còn tốt hơn ông ấy! Anh tôi lắc đầu, nhà chúng ta đâu có bình thường, ông ta mặc dù là tên lừa đảo, nhưng tốt xấu gì cũng hiểu chút chút, có thể dễ sai khiến.

Về đến nhà là đã nửa đêm rồi, Phong Ly Ngân âm trầm nói: “Mau ngủ đi, ngày sau sẽ xử lý cô."
Nghe thấy câu nói này trong lòng tôi khiếp sợ, hắn còn muốn xử lý tôi thế nào nữa chứ?
Tôi vừa mơ mơ màng màng ngủ chưa bao lâu, thì đã cảm nhận được hắn đã đè lên người tôi, còn nói tôi mau ngủ đi nữa chứ?

Tôi còn chưa ngủ say nữa, hắn đã hối hận không muốn cho tôi ngủ rồi sao? Tôi không nhịn được giơ tay đẩy vai hắn, tỏ ý chống đối.

“Đừng cử động." Giọng nói âm trầm, hơi thở lạnh giá bên tai tôi, rất ngứa.

"...Không phải nói để cho tôi ngủ sao?" Tôi oán trách, nếu như hắn lại bắt đầu giày vò tôi, tôi có lẽ phải ngủ đến giờ ăn cơm tối luôn mới lấy lại sức được.

Hắn im lặng một hồi, trán dựa vào vai tôi, hắn đã “thỏa hiệp" rồi sao? Tôi mơ màng ôm lấy đầu hắn, tùy hắn vậy, chỉ cần không giày vò tôi, hắn thích cắn kiểu gì thì cứ cắn kiểu đấy.

Cơn buồn ngủ và sự tê dại giao thoa, làm tôi không ngủ được nhưng cũng không mở mắt ra được, tôi có thể cảm nhận được bờ môi lạnh giá của hắn lướt lên từng tấc thịt, thả ra chưa được một giây, lại cắn tiếp.

Còn cả ngón tay lạnh giá của hắn, lại vẽ lên trước ngực tôi, tôi nhắm mắt lại co quắp lại, mơ màng hỏi: “Anh đang làm gì vậy.."
"Không gì cả." Hắn tiến lại, dùng đôi môi ngăn chặn những lời tôi nói.


Hắn đồng ý với ai vậy?
Tôi nhanh chóng lấy điện thoại lục lại nhật ký cuộc gọi, mới sáng ra gọi vậy chỉ có Tổ Mộng thôi, hắn đồng ý với Tô Mộng làm gì vậy? Tôi lập tức gọi lại....