Đó là tiếng của Hà Tử Du gọi cô - là người bạn thân nhất của cô từ những năm học cấp 3 hai người có thể nói là hơn cả chị em ruột nữa.Chạy đến chỗ cô Hà Tử Du thở hổn hển hỏi:
- Không sao đâu mà mình với Tiểu Duệ cũng vừa ra tới thôi.
Thấy mẹ mình nói vậy Thiên Duệ liền bước lên một bước thằng bé giương khuôn mặt tiêu soái mình lên nói với giọng đầy chê trách:
- Cá gì mà kẹt xe cái gì mà trễ dì có biết là dì đến muộn làm con đợi mệt lắm không? Hưk
Nghe vậy Mộc Linh nhăn mặt tức giận:
- Thiên Duệ con dám ăn nói với người lớn thế ah mau xin lỗi dì Tử Du nhanh lên.
Thấy Mộc Linh quát tháo Thiên Duệ Hà Tử Du ngay lập tức bế thằng bé lên bênh vực:
- Ây ya đây là Tiểu Duệ sao dễ thương quá ta. Mộc Linh ah cậu đừng mắng chứ thằng bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện đừng làm vậy khổ thân nó.
- Cậu đừng bênh nó.
Nghe thấy Hà Tử Du nói mình chưa hiểu chuyện Thiên Duệ nhanh nhảu đáp:
- Dạ thưa dì con lớn lắm rồi đó con rất hiểu chuyện nha.
- Được rồi Tiểu Duệ lớn rồi.
Nói rồi cả ba người cùng nhau lên xe về nhà của Hà Tử Du. Vì mới về nước nên Mộc Linh chưa tìm được chỗ ở thuận tiện đành ở nhờ nhà của Hà Tử Du. Bây giờ đã gần tối nên cô quyết định cùng Hà Tử Du đi siêu thị vì tủ lạnh cũng hết đồ rồi để Thiên Duệ ở nhà ôm đống đồ chơi điện tử. Từ nhỏ thằng bé đã luôn ở trong nhà rất ít tới những nơi đông người nên thằng bé ở nhà cũng chẳng có ý kiến gì. Đi vòng quanh siêu thị hai cô gái mua cũng được kha khá đồ đạc bỗng dưng Hà Tử Du hỏi:
- Mộc Linh cậu muốn làm ở Dương Thị thật sao?
Một câu hỏi khiến mi tâm Mộc Linh khựng lại thở dài:
- Ừ mình muốn làm trong công ty đó. Dù sao đó cũng là môi trường làm việc mình sẽ chỉ coi mối quan hệ là cấp trên và cấp dưới thôi coi như chưa từng quen biết.
- Cậu có biết bây giờ CEO chính là Dương Hàn Lâm không?
- Mình biết chứ mình sẽ cố gắng tránh mặt anh ta nghe nói anh ta cũng không thường xuyên gặp nhân viên lắm trừ những người thân cận.
- Uhm mình tôn trọng quyết định của cậu vậy bao giờ cậu đi làm?
- 2 ngày nữa.
Nói rồi cả hai cùng nhau mua sắm tiếp rồi trở về nhà nấu bữa tối. Ăn xong Hà Tử Du gợi ý đi công viên nước chơi ở đó vào buổi tối rất đẹp. Những màn trình diễn bắn nước được chiếu ánh sáng màu sắc kết hợp với âm nhạc nhìn rất lung linh. Ba người cầm trên tay ba cây kem vừa đi vừa hóng gió bỗng nhiên Thiên Duệ nói muốn đi vệ sinh Hà tử Du liền dẫn đi nhưng nó nói:
- Không cần đi theo con đâu con tự đi được mà hai người cứ ở đây đợi con.
Xong thằng bé chạy thẳng về hướng nhà vệ sinh. Vì hôm nay là tối thứ bảy nên rất đông thằng bé lại phải xếp hàng đợi. Giải quyết xong cảm giác thật thoải mái thằng bé đang định đi về chỗ mẹ và dì thì thấy một người phụ nữ cũng đã lớn tuổi đang tìm gì đó nên nó lại:
- Chào bà, bà có cần giúp gì không ạ.?
- À bà vừa đánh rơi một chiếc nhẫn chỗ này tối quá bà không nhìn rõ.
- Vậy để con tìm giúp bà.
Thằng bé nhanh chóng dò xét xung quanh nơi đó phát hiện có gì đó sáng sáng trong gầm ghế đá nó liền cúi người xuống lấy nó ra đưa trước mặt bà:
- Đây có phải không bà.
- Đúng rồi bà cảm ơn nhé. Mà con tên gì con đi với ai vậy.
- Con tên Thiên Duệ con đi với dì và mẹ ạ.
- Vậy cảm ơn con nhé đây bà cho con.
Bà rút ra trong túi đưa cho thằng bé một trăm tệ. Thiên Duệ thấy vậy xua tay nói:
- Không cần đâu thưa bà con chỉ muốn giúp bà thôi bà đừng khách sáo thế. Thôi con xin phép.
Thằng bé chạy một mạch đi bà không còn kịp nói gì nữa nghĩ trong đầu: " Thằng bé tốt bụng và lanh lợi thật giá như...mà thôi mình cũng sắp có rồi", người phụ nữ đó chính là Trần Tuyết Dung hôm nay bà có hẹn với con gái của tập đoàn Lập thị - Kiều Mai vì muốn con trai mình lấy cô ta chiếc nhẫn vừa rồi là chiếc nhẫn bà chuẩn bị để đến lúc đính hôn sẽ để con trai trao cho con dâu.