Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Chương 105: Không Có Thân Phận Gì”





Thanh Bách cười khổ, hóa ra đây chính là cảm giác bị phản bội.

Anh tự hỏi bản thân nên làm gì đây, cưỡng ép cô trở về bên cạnh hay dùng thể lực đè chết Phan Kiệt? 
Minh Thái vừa đi vào nhìn giấy tờ ngổn ngang trên đất biết ngay là Thanh Bách lại không vui: 
“Anh đang có chuyện khó chịu sao?” Thanh Bách trầm mặc không nói.  “Thật ra nhiều lúc phải xem xét cẩn trọng rồi hãy đưa ra quyết định, mình nghĩ là vậy chưa chắc nó đã vậy.” 
Một câu này của Minh Thái lại khiến Thanh Bách bình tĩnh hơn, anh cảm thấy nên ba mặt một lời với hai người kia.


Anh nhớ tới những lần gặp gỡ Phan Kiệt, anh thật sự không nhìn ra ý đồ với cô từ chỗ cậu ta. 
Vừa nghĩ muốn ba mặt một lời ông trời liền cho cơ hội, tan ca hôm nay Phan Kiệt lại đến đón Mỹ An, Thanh Bách vẫn như cũ âm thầm đi theo hai người họ, điều anh không thể ngờ chính là bọn họ thật sự đi mua vật dụng sinh hoạt trong nhà. 
“Ở công ty lại có gì không vui hả?” - Phan Kiệt để ý thấy trạng thái cô không được tốt. !Mỹ An nhún vai, cô chỉ là đang nghĩ vẩn vơ vài điều liên quan đến Thanh Bách: “Qua nay đi lại nhiều quá nên chị hơi mệt thôi” 
Mỹ An đi ngang chỗ bán giường bỗng dưng dừng lại, cô nhớ tới lần trước cô bị anh và nhân viên ở đây trêu đùa một phen. 
“Chị muốn mua giường sao?” Mỹ An lắc đầu: “Không, chúng ta đi thôi” 
Thanh Bách đứng ở một góc nhìn hai người kia vừa phẫn nộ vừa chua xót.

Đến khi thấy bọn họ sắp bước vào chỗ mua giường liền không nhịn được nữa mà xông ra: 
“Trần Mỹ An!” 
Cô nhìn thấy Thanh Bách thì vô cùng bất ngờ, trong mấy giây đầu tiên cô còn tưởng là mình hoa mắt nữa.

Nhưng khi Thanh Bách sắp lao tới tùm lầy Phan Kiệt thì cô đã kịp phản ứng ngăn anh lại. 
“Anh đang làm gì ở đây vậy?” 
“Tại sao cô lại cùng cậu ta chung sống vào nhau?” - Thanh Bách nắm chặt hai vai Mỹ An tức giận hét lên. 

“Ai sống cùng ai?” - Mỹ An và Phan Kiệt đều ngơ ngác. 


“Cô còn định giả nai sao? Mấy hôm nay cô và cậu ta luôn đi cùng nhau, còn mua những thứ này” - Anh chỉ vào giỏ xe hàng của hai người - “Tôi không có mù, đây chẳng phải là muốn dọn về một nhà à?”. 
Phan Kiệt khóc không ra nước mắt vội vàng giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ giúp chị..” 
“Đừng nói gì hết” - Mỹ An ngắt lời cậu - “Em mang đồ ra xe đi, chỗ này để chị giải quyết” 
“Một mình chị được không đó?” - Phan Kiệt không an tâm.

“Em cứ đi trước đi.” 
Phan Kiệt đành nghe theo cô, lấy đồ mang xuống hầm xe trước.

Thanh Bách thấy cậu muốn rời đi liền bước tới giữ lại. 
Ba mặt một lời mà Thanh Bách muốn không ngờ lại trở thành một đoạn đối thoại đau lòng như này.


Hai người không nói được gì nữa, đứng lặng đó nhìn nhau.

Cuối cùng Mỹ An là người không chịu nổi trước, xoay người quay lưng rời đi. 
Thanh Bách đưa tay muốn giữ cô lại những cánh tay ở giữa không trung như bị bất động không thể vươn ra tiếp.

Cái tôi quá lớn không cho phép anh níu giữ một người đã phản bội mình. 
Mỹ An bước vào trong xe Phan Kiệt thì nước mắt cũng rơi xuống, cậu vội lấy giấy đưa cho cô: 
“Hai người nói rõ ràng hết chưa?” “Không có giải thích, anh ta muốn hiểu lầm sao thì cứ để vậy đi”. 
“Không được!” - Phan Kiệt không đồng tình với phương án này chút nào - “Chuyện gì có thể hiểu lầm nhưng riêng chuyện này thì không?” 
Mỹ An im lặng nghe Phan Kiệt nói tiếp..