Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Chương 73: Tin Tôi





Thạnh Bách rất nhanh đã đạt được một cuộc hẹn với Thế Quang, Thể Quang không hề có ý giấu diếm mới vào đã nói thẳng vấn đề.
“Mỹ An muốn tôi điều tra một người, Nguyễn Tấn Khang”
Thanh Bách ngẩn ra một chút, cái tên này anh có ấn tượng, phải nói là ấn tượng không hề nhỏ.
“Tôi từng làm ăn với hắn ta”
“Thật sao? Anh ta đã mua lại tập đoàn Gia Linh, cậu biết chưa?”
Thanh Bách nhíu mày, chuyện này anh không biết thật.

Chả trách gần đây Gia Linh đột nhiên trở mình mạnh mẽ.

“Anh có biết vì sao Mỹ An lại muốn điều tra về hắn ta không?”
“Vì chuyện phá sản của gia đình cô ấy năm xưa, tôi cũng không biết từ đầu cô ấy có mối nghi ngờ đó.

Nhưng sau một khoảng thời gian tìm hiểu tôi thấy khả năng này rất cao” - Thế Quang ném lên bàn một tập hồ sơ - Sản nghiệp Trần gia từng ở trong tay anh ta không ít”.
Sắc mặt Thanh Bách bây giờ phải nói cực kì kém, anh dường như đã hiểu ra gì đó, ánh mắt nhìn tệp hồ sơ càng thêm ấm trầm.
“Không mở ra xem sao?” - Thế Quang hỏi.
Thanh Bách lắc đầu, nhàn nhạt nói:
“Không cần, số sản nghiệp đó tôi đã mua lại hết rồi”
Lần này đến lượt Thể Quang cau mày:
“Tại sao cậu lại mua?”.
“Năm đó sản nghiệp Trần gia phân tán khắp nơi, có người tìm tới nói muốn bán cho tôi.


Tôi liền không nghĩ nhiều mua lại, lúc đó tên Nguyễn Tấn Khang này vẫn luôn làm việc qua trung gian.

Cơ bản tôi và hắn ta chưa từng gặp” - Thanh Bách nhớ lại nói.
Thể Quang bỗng nhiên bật cười, châm chọc nói:
“Cậu giữ sản nghiệp Trần gia không rõ nguồn gốc trong tay, Mỹ An không đối với cậu sinh ra mâu thuẫn mới là lạ”.
Thanh Bách khẽ cười trừ một cái, xem ra anh đã hiểu Mỹ An tìm kiếm thứ gì ở Bách Niên rồi.

Nhưng nếu cô đã biết anh mua từ Tấn Khang thì hà cớ gì không nói rõ với anh, Thanh Bách thấy chuyện này còn nhiều nghi vấn.
“Xem ra tôi phải trực tiếp gặp hắn ta một lần”
“Không dễ đâu” - Thế Quang nhún vai - “Nghe nói gần đây cậu gặp không ít chuyện, ra vào bệnh viện cũng mấy đợt, cậu có điều tra ra ai chưa?”
“Anh nghi ngờ là hắn ta?” - Thanh Bách lắc đầu phủ nhận - “Người mà kẻ đứng sau bóng tối muốn gây khó dễ là Mỹ An, không phải tôi”
Thể Quang lắc đầu cười, nhướn một bên mày nói:
“Có khi ngay từ đầu mục đích luôn là Trần gia, luôn là Mỹ An”
Thanh Bách bừng tỉnh, phải rồi, người đứng sau bức màn rất có thể là anh ta.

Nguồn cơn sự việc có thể là từ nhiều năm trước rồi, mấy năm qua sóng yên biển lặng là vì Mỹ An biệt vô âm tín.
Khoảng thời gian này Mỹ An trở về nên mới xảy ra nhiều chuyện như thế.
Thanh Bạch liền đứng dậy muốn rời đi, Thể Quang bất ngờ hỏi: “Cậu đi đâu đó? Đừng nói đi tìm Tấn Khang tính sổ nha?”.

“Tôi đi tìm Mỹ An” - Thanh Bách nghiến răng nói.
Thể Quang nhìn Thanh Bách rời đi không khỏi cảm thấy thú vị.

Hỏi anh ta trong lòng có hứng thú gì khác với Mỹ An không, anh ta sẽ nói lúc trước có còn bây giờ thì không.

Thế Quang nhìn rất rõ tâm của Thanh Bách, đời này Mỹ An không thể thoát được.

Thế Quang rất mến mộ Mỹ An còn Thanh Bách anh cũng có vài phần kính trọng.

Vậy nên đối với chuyện của bọn họ Thế Quang rất muốn làm một khán giả có tâm, đứng ở bên cạnh xem kịch hay.
Thanh Bách nhất định phải hỏi cho rõ ràng Mỹ An khúc mắc trong lòng cô, anh cảm thấy mình đang bị oan rất lớn.

Thanh Bách về công ty chạy đến phòng kinh doanh thấy Mỹ An đang ngồi làm việc.

Không biết sao nhìn dáng vẻ chăm chú đó của cô, anh lại lặng lẽ bước chân ra ngoài trở lên phòng của mình.
“Tổng giám đốc có chuyện gì không vui sao?” - Minh Thái nhìn sắc mặt không tốt của anh vội vàng hỏi.
“Một lát gọi Mỹ An lên đây gặp tôi”
Minh Thái gật đầu tỏ ý đã biết, gần đây sắc mặt Thanh Bách kém thì chỉ có thể là vì Mỹ An thôi.
Sau cái lần cả hai hoang đường trong nhà tắm kia thì Mỹ An chỉ cần nghe tới ba chữ Lưu Thanh Bách” là nổi cáu.

Minh Thái nói hết nước bọt Mỹ An cũng không chịu lên gặp.
Minh Thái nói lại với Thanh Bạch, anh cũng không làm khó dễ.


Không muốn gặp ở công ty thì gặp ở ngoài.

Anh không tin Mỹ An có thể tránh mặt anh mãi.
Mỹ An đi gần tới cổng công ty liền thấy Thanh Bách đã đậu xe chờ mình.

Cô day day trán, cô ngay lập tức quay đầu đi cửa sau công ty.

Mỹ An nhìn trước nhìn sau mấy lần trước chung cư
mình ở mới dám từ taxi bước xuống.

Không ngờ vừa đi mấy bước đã thấy một chiếc xe quen thuộc lao tới, Mỹ An chỉ biết kêu trời.

Thanh Bách xuống xa bước tới bắt lấy tay Mỹ An:
“Chúng ta cần nói chuyện”
“Tôi không có gì để nói với anh hết” - Mỹ An giật tay mình trở lại.
“Tôi đã gặp Thế Quang, tôi nghĩ mình hiểu vấn đề ở đâu rồi” - Thanh Bách chậm rãi nói.
Mỹ An nghe anh đi tìm Thế Quang trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Ngôn Tình Ngược
“Thanh Bách đã biết chuyện mình điều tra về sự việc năm xưa rồi sao?, cô nghĩ.
“Cô từ đầu nghi ngờ Nguyễn Tấn Khang? Là từ Bách Niên phát hiện ra hay cô được ai đó chỉ điểm mới từ Bách Niên lần tới?” - Thanh Bách nghiêm giọng hỏi, anh cảm thấy có ai đó đang giật dây tất cả.
Mỹ An lùi lại một bước, kiên quyết lắc đầu: “Anh muốn nói gì? Anh đã biết gì rồi?”
“Chuyện tôi biết gì không quan trọng.

Tôi muốn cô thành thật với tôi trước” - Thanh Bách giữ chặt hai vai cô.
Mỹ An cười giễu cợt gạt phăng tay anh ra khỏi người mình:
“Tại sao tôi phải là người thật thành trước? Và tại sao tôi phải thành thật với một kẻ chưa từng tôn trọng mình?”
Thanh Bách hít sâu một hơi, anh thấy rất khó hiểu chuyện Mỹ An không bao giờ chịu hiểu
trọng tâm của vấn đề.
“Cô tìm được sản nghiệp Trần gia bên trong Bách Niên đúng không?” - Thanh Bách không thích vòng vo nữa, anh ép Mỹ An phải nhìn thẳng vào sự việc.
Tấm màn mỏng manh bao lâu nay Mỹ An cố tạo ra để che giấu chuyện này chỉ vì một câu nói của Thanh Bách mà xé rách rồi.
“Phải, và vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa” - Mỹ An nghiến răng, bước tới đẩy mạnh Thanh Bách qua một bên - “Đừng cản đường”
“Nghe tôi nói đi” - Thanh Bách cố kéo Mỹ An lại.

“Anh buông ra hoặc tôi la lên, chọn đi” - Ánh mắt Mỹ An tràn đầy giận dữ.

“Những gì cô thấy không phải là toàn bộ của sự thật” - Thanh Bách thở dài buông tay cô ra.
Mỹ An nghe câu này của anh cảm thấy buồn cười không thôi, nhếch môi mỉa mai:
“Anh biết nói câu này thì cũng nên ngẫm lại cho kỹ, anh chính là người luôn nhìn một khía cạnh mà phán xét người khác đó thôi.

Lúc trước tôi bảo anh nghe tôi nói anh có nghe không, giờ thì đừng mong điều ngược lại”
Thanh Bách nhìn Mỹ An bỏ đi vào trong chung cư mà đau đầu.


Người ta nói đây chính là tự vả, anh chưa từng cho ai cơ hội giải thích.

Xem ra anh phải đi xử lý ở chỗ Tấn Khang trước rồi mới đi nói chuyện với Mỹ An được.
Mỹ An cả đêm suy tư, Thanh Bách đã biết chuyện cô điều tra, cô không thể nào không phòng bị anh.

Tấn Khang và Thanh Bách, Bách Niên và Trần Gia, vòng tròn này Mỹ An không tìm được tâm.

Cô nghĩ mãi không thông, rốt cuộc là ai hại ai và vì sao.
Mỹ An nhìn ra cửa phòng kinh doanh thấy Thanh Bách đứng đó một lúc lâu, cô liếc một cái rồi xem anh như không khí.

Thanh Nhi ở bên cạnh nghiêng đầu quá khuyên nhủ:
“Chị đi ra gặp anh ấy đi, có gì nói cho rõ.

Chị xem, mọi người thấy tổng giám đốc ở đây đều căng thẳng”
“Việc gì chị phải quan tâm tới cảm xúc của bọn họ, cái phòng này có ai tốt với chị đâu” - Mỹ An bĩu môi nói.
“Chị quên em rồi sao?” - Thanh Nhi hai mắt long lanh tỏ ra đáng thương.
Mỹ An đen mặt, cô đâu thể từ chối Thanh Nhi được, cô bé như đứa em nhỏ của cô vậy.

Mỗi lần đối diện với Thanh Nhi, cô có cảm giác đối diện với chính mình khi còn bé, còn có giống như chị hai Mỹ Tâm.
“Được rồi, chị đi đuổi anh ta ra chỗ khác đây”
Thanh Bách nhìn Mỹ An bước ra, không mặn không nhạt nói:
“Lên sân thượng đi”
Mỹ An không ngờ Thanh Bách sẽ nói vậy, giống như anh bảo cô phải tin ở anh, anh sẽ thay cô lo liệu vậy.

Nhưng chuyện sản nghiệp đang ở Bách Niên thì sao, Thanh Bách có tội hay vô tội, chuyện này cô không bỏ qua được.
“Thanh Bách, anh có từng mưu tính với Trần gia tôi không?” - Mỹ An nói ra câu này đến hô hấp của cô cũng thấy khó khăn.

Cô luôn muốn mặt đối mặt với anh để hỏi những ngày này qua ngày khác cô đều cố nhịn xuống.
“Không” - Thanh Bách nhìn thẳng vào mặt cô trả lời.
Hai mắt Mỹ An đỏ lên, không biết sao cô muốn tin anh, rất muốn tin anh.

Bởi vì ánh mắt đầy kiên định của anh tựa hàng trăm ngàn lời Tin tối” văng vẳng bên tai cô.
“Trở xuống thôi, gió lớn rồi” - Thanh Bách nhẹ giọng nói, tay đặt lên vai cô.
Mỹ An gật đầu, trong lòng là một mớ rối ren..