Mối Tình Đầu - Chu Nguyên

Chương 10: Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên



“Tôi là cảnh sát hình sự của Tân Thành.” Lâm Yến Thù rút thẻ công tác từ trong túi quần ra, động tác như thể muốn ném thẳng vào mặt Lưu Tân Phi.

“Anh có hứng thú với PUA ư? Học ở hệ thống nào? Nguồn lấy tài liệu ở đâu? Đã thử với bao nhiêu cô gái rồi? Gần đây chúng tôi đang điều tra một đường dây sử dụng kỹ thuật PUA để lừa đảo, và bị tình nghi có liên quan đến cái chết của một cô gái. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta cần nói chuyện một chút.”

(*) PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái". PUA còn có cả một tổ chức đào tạo. Theo tài khoản Wechat “Chiết Truyền Khách”, từng có phóng viên mai phục vào tổ chức giảng dạy PUA , qua đó chụp lén nội dung đào tạo của họ. Người được gọi là giảng viên PUA đã tự thừa nhận: "Ngũ Bộ Hãm Tỉnh Thuật" (một kỹ năng PUA) gồm có 5 bước để khiến "con mồi" sập bẫy, thậm chí có rất nhiều kỹ năng đã phá vỡ ranh giới pháp lý và đạo đức của con người.

“PUA là cái gì? Tôi không biết. Anh là cảnh sát mà lại đổ oan cho người dân vô tội thế à? PUA gì đó gây chết người hay không chẳng liên quan gì đến tôi hết. Tôi để để gặp mặt đối tượng xem mắt, chúng tôi đang nói chuyện phiếm bình thường.” Lưu Tân Phi nhin người đàn ông cao to trước mặt, lại nhìn thẻ công tác có vẻ là hàng thật giá thật của anh ta, thoáng bối rối, ánh mắt lập tức liếc nhìn Giang Ninh bên cạnh, hoảng hốt cầu cứu: “Giang Ninh, em… em giải thích rõ đi. Đây là sao?”

Nhịp tim Giang Ninh lúc này đây như dừng lại, chỉ hy vọng ngay tại thời điểm này thế giới bị hủy diệt.

Lâm Yến Thù vào đây lúc nào? Đã nghe được bao nhiêu?

“Các người là cùng một phe? Định chơi trò lừa tình tống tiền (*) ông đây?” Lưu Tân Phi nhìn Giang Ninh vẫn đứng như trời trồng một chỗ, không có phản ứng, lại nhìn tay cảnh sát tự xưng trước mặt, không khỏi giật mình lẩm bẩm: “Khó trách dì Hai cô nói cô là thứ phụ nữ lập dị…”

(*) Nguyên văn ‘仙人跳’ – một hành vi lừa đảo có tổ chức, thường là sẽ một người nữ lừa một người đàn ông, đến khi chuẩn bị ngủ với nhau thì đồng bọn ập vào nói là hai người thông dâm, ngoại tình …

Động tác của Lâm Yến Thù cực nhanh, Lưu Tân Phi còn chưa kịp phản ứng đã bị quật đập mạnh vào mặt bàn.

“Bang” một tiếng. Mặt của anh ta đã bị dán chặt lên mặt bàn. Giang Ninh giật mình, “Lâm Yến Thù?”

“Giữa chốn công cộng vũ nhục người khác, hành động này thuộc vào hành vi cố tình gây hấn, sinh sự.” Lâm Yến Thù dùng cùi chỏ đè ép Lưu Tân Phi, một tay khác nhanh chóng rút ví tiền trong túi anh ta ra, ngón cái lướt qua thẻ căn cước công dân bên trong, “Lưu Tân Phi? Sinh năm 1985.”

Động tác của Lâm Yến Thù nhìn thì nhẹ nhàng, linh hoạt nhưng lại cực kỳ có lực, Lưu Tân Phi mặt đỏ tía tai, cắn răng gồng mình cũng không tài nào động đậy được. Gã ta bắt đầu sợ hãi: “Anh, anh làm cái gì vậy? Tôi không phạm tội gì cả.”

Nhân viên của cửa hàng KFC cũng hoảng hốt chạy tới: “Thưa quý khách có chuyện gì vậy ạ?”

“Sắp xong rồi đây.” Lâm Yến Thù nói, “Sẽ không làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cô cậu lâu đâu.”

Giang Ninh há to miệng, nhưng vẫn không tài nào nói được câu gì.

Lâm Yến Thù thay đổi rất nhiều, lại dường như chẳng thay đổi gì cả. Vừa rồi lúc anh ra tay đánh người, dáng điệu vẫn ngông cuồng, tự kiêu hệt như ngày còn niên thiếu.

“Xin lỗi, có lẽ vẫn nên đến đồn Công an xử lý thì hơn.” Lâm Yến Thù nhìn kỹ thẻ căn cước công dân của người kia, lại nhét cẩn thận trở về túi của Lưu Tân Phi, ánh mắt quét qua Giang Ninh, “Hắn ta…”

Hai mắt Giang Ninh đỏ bừng, sắc mặt trắng bệch.

Nửa câu sau của Lâm Yến Thù nghẹn lại trong họng, hầu kết khẽ động, cuối cùng tự thay cô quyết định, “Nào đi. Đến đồn Cảnh sát giải quyết.”

“Thôi. Không cần đâu.” Cuối cùng Giang Ninh cũng ổn định được cảm xúc, “Thật ngại quá, làm phiền anh rồi.”

“Xin lỗi.” Lâm Yến Thù nhanh chóng rời ánh mắt đặt trên người Giang Ninh, nhàn nhạt liếc nhìn kẻ đang bị mình kẹp chặt tay, nằm bẹp dí trên bàn, lạnh lùng nói: “Chuyện này kết thúc coi như kết thúc.”

“Thành thật xin lỗi.”

“Về sau mở miệng nói ra lời sạch sẽ một chút.” Lâm Yến Thù buông tay, cất thẻ công tác vào túi áo khoác.

Lưu Tân Phi được trả tự do, sờ lên cổ lùi nhanh về sau hai bước, cảnh giác nhìn Giang Ninh một cái, rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi quán KFC.

Lâm Yến Thù rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Giang Ninh.

Giang Ninh không biết tại sao anh lại đưa khăn giấy cho mình, nhưng anh đã đưa, Giang Ninh cũng theo phép lịch sự nhận lấy, “Cảm ơn.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Chủ Tề nhìn Giang Ninh lại nhìn Lâm Yến Thù.

“Người nhà giới thiệu, trước đó cũng không biết rõ, hôm nay cảm ơn hai người.” Giang Ninh bình tĩnh đáp, âm thầm đè nén tất cả những cảm xúc nhộn nhạo đang trào lên, dùng hết khả năng để ngữ điệu, nét mặt bình tĩnh nhất có thể. Ai chẳng muốn gặp lại người yêu cũ trong tư thế đường hoàng, còn cô lại để Lâm Yến Thù thấy mình trong tình cảnh mất hết thể diện như hiện tại, đúng là mất mặt. “Tôi còn có việc cần làm, đêm nay tôi trực ca đêm. Vậy hôm khác lại ôn chuyện, tôi đi trước đây.”

“Quay lại lúc nào thế?” Lâm Yến Thù bỗng nhiên mở miệng.

Giang Ninh nhìn về phía Lâm Yến Thù, Lâm Yến Thù cũng đang chăm chú nhìn cô, anh đứng không tính là thẳng, cặp chân dài hơi mở ra, tư thái từ trên cao nhìn xuống. Hôm nay anh không còn mặc đồ dành cho bệnh nhân nữa mà mặc một chiếc áo jacket đen, bên trong là một chiếc áo phông tối màu.

Anh có ý gì?

“Mấy giờ cậu mới vào làm?” Chu Tề tiếp lời, vừa cười, vừa nói đi tới: “Hay là chúng ta cùng ăn tối đã, sau đó tôi đưa cậu về bệnh viện?”

“Năm rưỡi.” Giang Ninh nhìn đồng hồ trên cổ tay, cố gắng duy trì chút thể diện cuối cùng, kiếm cớ đáp: “Đã 5 giờ rồi, không còn kịp nữa. Không bằng thế này. Gần nhất hai người khi nào rảnh? Tôi mời cả hai bữa cơm.”

“Tết Trung thu cậu được nghỉ không? Là ngày kia đó.” Chu Tề nói, “Có thời gian chứ?”

Thật sự muốn ăn với nhau bữa cơm đơn giản thôi sao?

“Có.” Giang Ninh trả lời, bổ sung thêm: “Thời gian nghỉ của bệnh viện vốn thường xuyên biến đổi. Tôi cũng không chắc chắn đến hôm đó có thay đổi gì không.”

“Vậy cứ quyết thế nhé. Tết Trung thu,  ở Quảng trường trung tâm. Nếu cậu không bận vậy tụi mình gặp nhau ở đó. Nếu cậu bận thì hẹn nhau dịp khác gặp mặt.” Chu Tê thân thiết mỉm cười, “Hẹn gặp lại.”

“Ừ. Tạm biệt. Tôi đi đây.” Dáng người cao gầy của Giang Ninh dần đi khuất, cô không lái xe, mà đi thẳng vào bệnh viện theo cửa phía Tây.

“Hai anh chọn món gì ạ?” Nhân viên phục vụ hỏi.

“Không gọi.” Lâm Yến Thù xoay người đi ra khỏi cửa hàng, đã bao nhiêu năm anh không ăn KFC.

Lâm Yến Thù đi đến ven đường nơi chiếc Mercedes-Benz G500 đang đỗ, mở cửa ngồi vào vị trí tay lái phụ, rút mấy tờ giấy ướt lau tay. Giang Ninh đang khóc sao? Tại sao cô ấy lại khóc? Bởi vì tên đàn bà kia? Hay vì anh?

“Thằng cha kia là ai thế?” Chu Tề từ một bên khác mở cửa ngồi vào, kéo dây an toàn, “Có quan hệ thế nào với Giang Ninh? Tại sao cô ấy lại khóc thành thế kia? Tôi nói mà bỗng dưng cậu đột ngột dừng xe. Lâm đội trưởng nhà chúng ta thị lực tốt thật đấy, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy.”

Lâm Yến Thù rũ mắt, đôi con ngươi đen huyền, sâu thăm thẳm bị hàng mi dài rậm che khuất. Anh ném khăn giấy đi, mở hộp lưu trữ, rút ra một hộp thuốc, lấy một điếu ngậm trên miệng, “Đưa tôi đến cục cảnh sát.”

Chu Tề nghe thấy âm thanh mở bật lửa, lập tức xoay người, cướp được điếu thuốc: “Cậu không được hút thuốc, vừa phẫu thuật xong đó. Không muốn sống nữa sao?”

“Một cây thôi.” Lâm Yến Thu nghiêng người, tránh ma trảo của ông bạn thân, rút một điếu, ném bao thuốc vào một góc, màu xanh lam từ chiếc bật lửa kim loại bùng lên, làn khói thuốc mỏng chậm rãi lan tỏa trong không khí, anh hạ thấp cửa kính ô tô. Đôi mắt đen huyền, thâm thúy khẽ lướt qua cửa Tây của bệnh viện, cũng rất nhanh đã thu lại.

“Một cây cũng không, nếu bác sĩ chủ trị của cậu mà biết sẽ gọi nổ cả điện thoại của tôi đấy. Sao tôi xui xẻo quá vậy, gặp ngay ông anh họ như cậu.” Chu Tề khởi động xe, “Sao Giang Ninh lại khóc nhỉ?”

Lâm Yến Thù và Chu Tề vốn là bà con họ hàng xa. Chu Tề là cháu bên họ mẹ của Lâm Yến Thù. Vì năm đó cha Lâm Yên Thù gây ra sự việc quá mức không thể chấp nhận, dù ly hôn vẫn không hết giận, thậm chí ngay cả con ruột là Lâm Yến Thù cũng bị ghét lây, đến mức hận không thể ngay lập tức đoạn tuyệt quan hệ với hai bố con anh.

Quan hệ hai nhà có thể nói là nước sôi lửa bóng, người sống ta chết, không đội trời chung, cũng vì lẽ đó mà Lâm Yên Thù và Chu Tề không cho người khác biết quan hệ giữa hai người.

“Cô ấy đang xem mắt.” Lâm Yến Thù cầm điếu thuốc gõ nhẹ lên gạt tàn, một tay gác trên cửa sổ xe, ánh mắt buông thõng, nhàn nhạt nhìn ra phương xa.

Chu Tề khẽ mỉa mai: “Người ta sắp kết hôn rồi đó.”

Lâm Yến Thù thong thả nhả một ngụm khói, quay đầu nhìn Chu Tề, làn khói trắng mỏng tan vào trong không khí: “Chỉ là một gã dở hơi.”

Chu Tề nói: “Lần này có thể là một thằng dở hơi, ối dồi ôi nào đấy, nhưng lần sau thì chưa chắc. Đi xem mắt gặp phải mấy tên dở dở ương ương rất cao, nhưng gặp được người thích hợp rồi thành đôi cũng không ít, hơn nữa thường chỉ cần thấy đối tượng phù hợp với yêu cầu của mình có thể lập tức tiến đến hôn nhân.”

Lâm Yến Thù buông mi, cằm và hầu kết tạo thành một đường cong hoàn mỹ, lãnh đạm hỏi: “Thật sao?”

Chu Tề như có điều suy nghĩ, hỏi lại: “Cậu có định xem mắt không?”

Lâm Yên Thù nhìn Chu Tề, ước chừng 1 phút sau, anh cầm khẽ rũ tàn thuốc vào trong gạt tàn, lại ngậm điếu thuốc hút một hơi, mới chậm rãi đáp: “Tôi cho rằng cậu đang dùng mấy lời vớ vẩn này để làm nhục tôi.”

Chu Tề cũng rút một điếu, một tay vịn vô lăng, thong thả nói: “Đối tượng là Giang Ninh.”

Lâm Yến Thù suýt sặc khói thuốc.

“Đi không?” Chu Tề lấy bật lửa, châm thuốc, vừa cười vừa nói, “Do bác sĩ chủ trị của cậu giới thiệu đấy. Trước đó thắt lưng cha tôi gặp vấn đề cũng là do vị bác sĩ chủ nhiệm kia trị. Hai ông già nói chuyện hợp ý nhau nên lưu số liên lạc. Mấy năm nay đã trở thành bạn thân. Hôm qua chú ấy gặp ba tôi hàn huyên vài câu có đề cập đến việc tìm đối tượng xem mắt cho Giang Ninh.

Nếu cậu không đi, vậy cũng được tôi giới thiệu người khác cho cô ấy. Trong đám anh em bạn bè tôi có mấy ông bạn còn độc thân, điều kiện, nhân cách, tính tình đều rất ổn.”

Lâm Yến Thù dí điếu thuốc đang hút dở xuống gạt tàn, ánh lửa thoáng lóe lên, rồi chậm rãi tan biến và tàn lụi. Anh nhàn nhạt mở miệng: “Chưa thử lần nào, đi một lần cho biết cũng được.”

——————

Giang Ninh quay trở lại bệnh viện, đến khu khám bệnh của khoa da liễu xin thuốc. Hiện tại đầu óc cô vô cùng rối loạn, không biết tại sao đang nói chuyện với đối tượng xem mắt thì Lâm Yến Thù từ đâu xuất hiện.

Sau khi được bác sĩ khoa da liễu đưa cho một hộp thuốc mỡ, cô thất thần trở về phòng trực khoa Chỉnh hình. Ánh hoàng hôn rực rỡ xuyên qua trần nhà hoàn toàn bằng kính của khu khám ngoại trú, phản chiếu xuống lên nhà như một bức tranh được dệt bằng ngàn vạn sợi chỉ vàng lấp lánh. Vẻ đẹp lộng lẫy, thuần khiết này có thể hút hồn bất kể nhà nghệ thuật nào kể cả những người khó tính nhất. Giang Ninh thoáng ngẩn người sững sờ chiêm ngưỡng khoảnh khắc choáng ngợp này.

Đầu xuân năm 2007, mùa xuân dài nhất trong cuộc đời cô. Đã tháng 4 thời tiết vẫn lạnh thấu xương.

Giang Ninh ngồi làm bài tập trên chiếc bàn sắt đặt ở Quảng trường Xuân Giang. Thi thoảng cô học sinh lại phải dừng lại không ngừng xoa xoa tay vào nhau. Cuối tuần nào cô cũng sẽ đến nơi này làm bài tập, từ ngày đầu tiên phát hiện ra chốn đây đến nay đã 3 tháng.

Từ đầu đông đến đầu xuân.

Không phải cô không muốn ở nhà, chỉ có điều cuối tuần cô em họ đều cố tình khoá trái cửa phòng ngủ, nhà cậu diện tích có hạn, vì thế cô và em gái họ ở cùng 1 phòng. Cô ngồi ở phòng khách mượn chiếc bàn uống trà nhỏ làm bài tập, không biết có phải câu chê cô làm bài tập gây phiền hà đến ông ta xem TV hay chỉ do vô tình không để ý mà khi cô xoay người đi rót chén nước, lúc trở lại cậu em họ đã xé tan nát vở ghi chép của cô. Vì vậy Giang Ninh không thể làm bài tập ở nhà được.

Cô đành tìm đến nơi này, đèn ở Quảng trường rất sáng, chung quanh có tương đối nhiều người tụ tập nhảy múa, nơi đông người sẽ hạn chế nguy

hiểm.

Chỉ là hơi lạnh.

Giang Ninh mang theo tai nghe, trong tai như cũ truyền đến giai điệu quen thuộc của bài “Tận Thế” Châu Kiệt Luân hát.

Có người đến đập đầu cô, Giang Ninh giương mắt nhìn lại, là một ông chú trung niên mặc áo khoác rộng thùng thình chạy đến trước mặt cô, lão ta trừng mắt nhìn Giang Ninh, biểu cảm vô cùng kỳ quái.

Giang Ninh bỏ tai nghe xuống, hỏi ông ta có chuyện gì. Lão ta đột nhiên xốc áo, cởi quần ra.

Giang Ninh kinh ngạc nhìn gã đàn ông biến thái, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cô cũng không có bất kỳ phản ứng gì, cũng lúc đó cô ngộ ra một điều, không giống với các bộ phim truyền hình, khi người ta rơi vào trạng thái sợ hãi tột độ, sẽ không thể hét, hay phản kháng chỉ có thể câm lặng, tựa như bị chôn vào một bể bê tông cứng ngắc.

Một thân ảnh đột nhiên xông tới, “RẦM!” chỉ với một quyền đã ném ngã biến thái kia ngã sõng soài trên mặt đất.

Gã biến thái kia kêu lên thảm thiết, đám người chung quanh vội vàng chạy lại xem.

Giang Ninh thấy rõ cậu thiếu niên đang không chế lão biến thái, cậu ta có đôi mắt rất sắc bén, đôi con ngươi thâm thuý, hẹp dài.

Lâm Yến Thù.

Bọn họ là bạn cùng lớp, nhưng chưa từng nói chuyện với nhau.

Lúc Lâm Yến Thù ngẩng đầu lên, khoé mắt có một vết rách dài, rơm rớm máu.

Giang Ninh vội vàng mở balo, gấp gáp tìm khăn tay nhưng không tìm thấy.

Lâm Yến Thù đứng dậy, hung hăng đá gã kia một cược, mắng: “Về sau còn để tôi nhìn thấy chú lảng vảng ở quảng trường này lần nữa, cẩn thận cái mạng chú đấy.”

Gã đàn ông toàn thân trần trụi, chật vật nửa nằm nửa bò trên đất, người vây xem xôn xao bàn luận.

Cảnh sát rất nhanh đã tới nơi, mang ba người họ đi. Cậu Giang Ninh vừa tiếp điện thoại đã mắng nhiếc cô tới tấp, rồi vô cảm dập máy, không thèm nghe cô cháu gái nói lời nào. Như trong dự liệu. Giang Ninh hoàn toàn thất vọng, ôm balo ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, thất thần nhìn vào hư không.

Lâm Yến Thù lấy lời khai xong đi tới, lúc này anh vẫn để đầu đinh, nhìn vừa kiệt ngạo, lại cứng đầu. Cậu thiếu niên ra khỏi đồn công an, đi được vài bước lại quay lại, giật giật quai balo của Giang Ninh: “Đi. Tôi dẫn cậu đến một nơi.”

Trị an ở Tân Thành rất loạn, Giang Mai lo lắng cho con vì thế dặn dò Giang Ninh rất nhiều kỹ năng phòng thân. Buổi tối nhất định không được một mình đi cùng người khác giới, cực kỳ không an toàn.

Giang Ninh thoáng ngập ngừng, Lâm Yến Thù bỗng nhiên cúi đầu, chăm chú nhìn cô, khoé môi nhẹ giương lên, bật cười: “Sao? Sợ tôi làm gì cậu chắc?”

Giang Ninh chưa từng gần gũi với bạn khác giới như thế, cô ôm balo đứng lên, kém chút nữa đụng trúng Lâm Yến Thù, Giang Ninh nheo mắt nhìn cậu bạn.

Vừa rồi cậu ta mới giúp cô, giờ cô hoài nghi cậu ta chẳng phải hơi quá hẹp hòi hay sao?

Đêm hôm đó trời cực kỳ lạnh.

Cuối cùng Giang Ninh vẫn theo sau cậu bạn, hai người duy trì khoảng cách 2 mét. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác len màu trắng, hẳn là lúc đánh nhau có tranh chấp qua lại với gã biến thái kia nên áo bị dính một chút bùn. Trên nền áo trắng tinh, một vết bẩn lớn loảng nổ nhìn cực kỳ chướng mắt.

Cậu ta dẫn Giang Ninh đi qua hai ngã tư lớn, rồi dừng lại trước cửa thư viện mới xây dựng của Thành phố. Từ tiền sảnh trống trái, đi thẳng lên tầng ba là khu giải trí. Ở đây có ghế sofa và bàn gỗ, còn có cả đèn chiếu sáng và máy sưởi.

Lâm Yến Thù nhấc đôi chân dài, ngồi xuống băng ghế đối diện: “Chỗ này mở cửa từ 7 giờ 30 phút sáng đến 12 giờ đêm. Miễn phí nước ấm và chỗ ngồi.

Giang Ninh lấy hết can đảm mở miệng: “Tôi là Giang Ninh. Giang trong sông nước, Ninh trong yên ổn, an bình. Tôi có thể giúp cậu giặt sạch quần

áo, vừa rồi lúc đánh nhau, áo cậu bị dơ rồi.”

Lâm Yến Thù giơ tay, cởi áo khoác ném lên trên bàn, “Có bút không?”

Giang Ninh mở cặp sách, lấy một cây bút bi đưa cho cậu ta. Không biết cậu bạn này định làm gì.

Lâm Yến Thu trở tay, nắm lấy tay cô, cậu thiếu niên ngồi trên băng ghế đêm trắng, nắm chặt bàn tay Giang Ninh.

Giang Ninh đứng ngây ngốc một chỗ.

Ngón tay dài của cậu ta ấn khẽ lên đầu bút bi lò xo, phát ra tiếng vang thanh thuý, Lâm Yến Thù rũ mắt, cẩn thận viết xuống lòng bàn tay Giang Ninh.

Đầu bút bi chạm vào da thịt hơi ngưa ngứa. Giang Ninh muốn rụt tay lại nhưng lại không dám động đậy.

Tư thế của hai người hiện tại quá mức thận cận. Cô thậm chí có thể đếm được số lông mi trên mắt cậu ta. Hàng mi của người con trai này rất đẹp, dài, rậm, đen nhanh.

Cậu ta viết xuống một dãy số, xong xuôi mới buông tay Giang Ninh.

Ngón tay dài ấn lại bút lò xo, cả người cậu ta lười nhác ngả vào ghế tựa, đôi chân dài hờ hững gác lên nhau, nhàn nhạt nói: “Đây là số di động của tôi.

Tôi tên Lâm Yến Thù.”