Mối Tình Đầu - Chu Nguyên

Chương 47: Du Lịch



Trong khi Giang Ninh đang âm thầm chuẩn bị nhẫn, thì Lâm Yến Thù cũng lặng lẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ. Anh hành động quá bí mật, kín kẽ, Giang Ninh hoàn toàn không biết gì cả.

Cầu hôn cô một cách kinh thiên động địa, khiến Giang Ninh không thể tin nổi vào mắt mình, đến tận đêm khuya cô vẫn một mực mơ mơ màng màng như chưa tỉnh khỏi giấc mộng.

Rạng sáng, Giang Ninh tan tầm, Lâm Yến Thù đợi cô đến tận lúc tan ca trực. Anh sớm đã đưa mẹ Giang trở về. Một mình một người kiên nhẫn chờ đợi tại bãi đỗ xe cả đêm.

Quãng đường từ bệnh viện đến bãi đỗ xe mỗi một bước chân lại giống như có tiếng trống chiêng vang dội trong lồng ngực. Cô không hề biết, thì ra đời người lại có thể ngọt ngào, viễn mãn đến vậy, cho ta chờ mong, cho ta háo hức, cho ta hạnh phúc.

Cuộc sống hiện tại quá đẹp, mỗi một phút, một giây trôi qua đều hoàn mỹ loá mắt.

Cảm giác nâng nâng như ngâm mình trong hũ rượu mơ chín vàng, những sắt đá, những tổn thương dần dần hoà tan vào chất lỏng vàng ươm tựa mật ngọt, khiến ta say sưa, mê đắm, cùng hoà vào chén rượu ngọt lành, chếch choáng trong niềm hân hoan, an lạc.

Thế giới này thật tốt đẹp biết bao.

Lâm Yến Thù mở cửa xe bước xuống, xe của anh rất lớn, là loại ô tô việt dã. Không biết anh nói ngọt với bên bảo vệ thế nào mà được dừng xe ở bãi đỗ xe của nhân viên bệnh viện, vừa vặn đỗ song song với xe của Giang Ninh.

Thật giống 1 đôi vợ chồng.

Lâm Yến Thù đứng tựa trước mũi xe, cằm hơi ngẩng lên, khí chất thanh lãnh, lạnh lùng. Anh mặc áo khoác đen, tuỳ ý khoanh tay trước ngực, ánh mắt đen thâm thuý lấp lánh ý cười chăm chú nhìn cô.

Giang Ninh từng bước, từng bước đi đến, giang hai tay ngã vào vòng tay anh.

Lâm Yến Thù ôm Giang Ninh trong ngực, quay người ép cô nằm trên mũi xe, mãnh liệt hôn xuống.

Anh cũng yêu em.

Trái tim cô lặng lẽ kêu lên.

Cô muốn hét lên thật to câu này trong hôn lễ của họ, nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Lúc hai người trở về chung cư Hạnh Phúc, mẹ Giang đã ngủ. Lâm Mộc Mộc hai mắt díp chặt vào vẫn cố bò ra cửa đón ba mẹ trở về. Rõ ràng nhóc Mộc Mộc đã buồn ngủ đến mức đi loạng choạng, mặt mày mơ màng nhưng vẫn không quên dịu dịu vào chân Lâm Yến Thù làm nũng.

Lâm Yến Thù nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, Giang Ninh nhìn nó một hồi, đại khái là gắp ngủ gật đến nơi. Sau khi Lâm Yến Thù nựng xong, Mộc Mộc lại duỗi người sang để cô sờ một chút, làm ra vẻ không sờ đủ nhất định không chịu đi ngủ.

Giang Ninh gãi gãi cằm nó, lại nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy Lâm Mộc một hồi, chú nhóc mới thoả mãn trở về giường của mình.

Lâm Yến Thù nhìn Giang Ninh khẽ nở nụ cười. Vốn không định ‘làm’ chỉ muốn ôm cô một lát.

Ai ngờ mới ôm chút xíu lửa đã nhanh chóng bùng lên, ở đây cách âm rất kém, không thể thoải mái tung hoành. Bởi vì chú ý tiếng động, kìm nén bản thân cho nên càng vất vả hơn. Cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, không tách rời, quấn trong lớp chăn dày cộp.

Anh tiến vào rất sâu, từng bước chậm rãi. Nhịp điệu này lại càng kích thích hơn bình thường, Giang Ninh cảm thấy toàn bộ dây thần kinh như căng ra.

Cô nghĩ hay là qua nhà Lâm Yến Thù.

Ít nhất ‘làm’ một cách thống khoái, dứt khoát, dù nhanh tiêu hao thể lực, nhưng không phải chịu sự tra tấn như thế này.

Hôm sau tỉnh dậy, chính là ngày chuyển đến căn hộ khác, sáng sớm đã bắt đầu dọn dẹp phòng ốc. Giang Ninh bị tiếng ầm đánh thức, nhíu mày vùi đầu trong chăn, nhưng vẫn không ngăn được tiếng máy khoan điện ầm ầm.

Thứ âm thanh chát chúa đập vào màng nhĩ, kéo căng dây thần kinh của cô.

Đêm qua bị Lâm Yến Thù dày vò đến hơn 3 giờ đêm mới ngủ, nhưng bù lại ngủ một giấc hơn bốn tiếng.

Cô từ từ nhắm hai mắt, với tay tìm tai nghe, lại lần ngữ vùi đầu trong chăn, tỉnh lại lần nữa thợ đã về hết. Bàn tay lành lạnh của Lâm Yến Thù cầm áo len trùm lên đầu cô.

Ánh mắt Giang Ninh mơ mang, lúc cô chưa tỉnh ngủ thường rất ngoan ngoãn, tính tình cũng tốt hơn ngày thường. Lâm Yến Thù tỉ mẩn mặc từng món lên người cô, cho đến khi toàn bộ quần áo được mặc chỉnh tề trên người.

Lâm Yến Thù nhẹ nhàng xoa xoa tóc Giang Ninh, bế cô lên: “Đi thôi, mẹ và Mộc Mộc đã đi thăm nhà mới rồi.”

Phòng đã được dọn sạch sẽ, Lâm Yến Thù làm việc nhanh như gió cuốn, dứt khoát quyết liệt, đây là điều cô chưa từng nghi ngờ, nếu như không phải cô đang ngủ có lẽ giường hiện tại cũng chỉ còn cái nệm.

Giang Ninh nhảy xuống từ lồng ngực anh, đi thẳng ra ban công, mấy cây cảnh cong cong vẹo vẹo của cô đều đã được dọn sạch sẽ, cả căn phòng rỗng không.

“Sớm nên chuyển đi.” Lâm Yến Thù tựa bên cánh cửa, tủm tỉm cười: “Đầu tuần họ hàng bên mẹ đến ầm ĩ một trận, lúc đó em đang ở bệnh viện nên anh đã tự xử lý. Ngoài ra anh cũng đã liên hệ với luật sư khởi tố bọn họ, làm đúng trình tự tư pháp. Nhưng ở khu này hệ thống an ninh không đảm bảo cho lắm, người nào cũng có thể dễ dàng ra vào. Khu anh công tác bảo vệ nghiêm ngặt hơn, lỡ đám người đó có chạy tới gây chuyện, mẹ ở nhà một mình chúng ta cũng yên tâm được phần nào.”

“Bọn họ tới đây? Bọn họ còn dám tới hả?” Giang Ninh nóng nảy nói: “Ai đến? Cậu của em? Hay là hai bà dì kia?”

Mẹ cô vậy mà lại không nói với cô, giờ có việc gì mẹ cũng chạy đi tìm Lâm Yến Thù, vị trí đầu tiên và duy nhất trong lòng bà Giang của cô sắp lung lay đến nơi rồi.

“Em không cần phải đến tìm mấy người đó nói lý làm gì, anh đã xử lý xong hết rồi, anh Lâm nhà em làm việc tuyệt đối tuân thủ pháp luật, anh chỉ sợ lỡ đâu thôi. Mấy việc như thế này, chúng ta nên chắc chắn không để 1 chút ngoài ý muốn nào xảy ra.” Đương nhiên Giang Ninh tin anh có đủ bản lĩnh, cũng như thủy đoạn thần không biết, quỷ không hay dạy dỗ đám người kia một trận nên thân, căn bản cô chẳng cần phải lo nghĩ. Tiếng máy khoan ầm ĩ lại bắt đầu vang lên, Lâm Yến Thù nhíu mày lại nói. “Tiếng động này thực sự khó chịu, em thường xuyên phải làm ca đêm buổi tối không ngủ đủ giấc sẽ mệt mỏi lắm. Căn hộ của anh ở tầng cao nhất, tương đối yên tĩnh.”

Giang Ninh nhìn khắp bốn phía, quả thật chẳng có gì cần dọn dẹp nữa, ngoan ngoãn theo Lâm Yến Thù rời đi. Hai người chính thức chuyển về căn hộ của Lâm Yến Thù, bắt đầu sống chung.

Đôi nhẫn cô lén mua bị Lâm Yến Thù phát hiện ra, Giang Ninh cắn răng nghiến lợi, chỉ hận tại sao đơn hàng 11.11 lại chuyển đến nhanh như thế. Cô đã chuyển qua căn nhà ở Tân Giang 1. Đồ mua ngày 11.11 được chuyển về phòng nhận bưu kiện của tòa nhà Hạnh Phúc. Chiều hôm đó Lâm Yến Thù giúp cô đi lấy đồ, nên đã thấy được đôi nhẫn đôi Giang Ninh mua.

Anh hí hửng chụp ảnh đăng lên trong vòng bạn bè, quang minh chính đại tag Giang Ninh.

Một cơ hội để mở lời Giang Ninh cũng không có, bởi vì chiếc nhẫn kim cương ai đó mua quá bắt mắt, nhưng đeo đi làm thì không tiện lắm.Đeo được

hai ngày, theo đề nghị của Lâm Yến Thù cả hai thay bằng cặp nhẫn Giang Ninh đã mua.

Cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Kế hoạch du lịch của Giang Ninh theo dự định sẽ bắt đầu từ ngày 20. 11. Hai người cùng xin phép cấp trên cho nghỉ 7 ngày. Cả hai tức tốc cầm bản đồ xem xét, chọn lựa địa điểm, cuối cùng quyết định sẽ đến Tây Tạng.

Giang Ninh là một con ma cuồng công việc, đây là lần đầu tiên cô có hứng thú đặc biệt với thế giới bên ngoài như thế. Thậm chí đêm trước ngày xuất phát cô hào hứng đến mức cả đêm không ngủ được.

Đây là lần đầu tiên cô đi du lịch.

Mấy chục năm đời người cô luôn sống quy củ, cần mẫn, chăm chỉ, dù việc học hành hay gia đình đều hết sức hy sinh vì người khác. Giang Nỉnh rất ít khi sống cho bản thân mình, nuông chiều chính bản thân cô. Cô đã từng rất muốn đi Tây Tạng, nhưng tất thảy chỉ dừng lại ở ý nghĩ, không có cơ hội để biến điều đó thành sự thật. Cô luôn bận bịu như một con quay, từng cảm thấy mình không xứng đáng có được cuộc sống thảnh thơi, hạnh phúc, hằng ao ước, cô chưa từng dám ước ao, cũng không dám sống một cuộc đời mơ mộng.

Sau khi trở về bên Lâm Yến Thù, Giang Ninh phát hiện mình cũng có thể sống tùy ý, ích kỷ.

Dù là trên giường, hay sinh hoạt thường ngày, Lâm Yến Thù đều vô cùng dung túng, nhường nhịn cô, hoàn toàn chiều theo ý Giang Ninh.

Dần dần gánh nặng trong lòng cứ thế tan biến, chú ốc nhỏ Giang Ninh cuối cùng cũng can đảm thò đầu ra khỏi vò, tận hưởng cuộc sống một cách vui vẻ, khoái hoạt.

Lâm Yến Thù bình tĩnh hơn cô nhiều, cẩn thận chuẩn bị đầy đủ đồ dùng, quần áo, còn mang cả kem chống nắng, rồi ôm đồm cả việc nhắc nhở cô nghỉ ngơi không nên quá kích động.

Hai người bay đến Tây Tạng, thời gian di chuyển tương đối dài, mà kỳ nghỉ chỉ có hạn.

Toàn bộ hành trình, Giang Ninh đều trong tâm trạng phấn khích tột độ. Cả chuyến bay cô đều chăm chú ngắm nghía biển mây, và quang cảnh đẹp đẽ bên ngoài.

Nhìn cô hứng khởi như vậy, Lâm Yến Thù bèn đưa tay che mắt cô, kéo Giang Ninh về chỗ, tựa lên vai mình: “Ngủ chút đi lấy sức nếu không chút hạ cánh sẽ bị say độ cao đó.”

“Sao anh biết?” Giang Ninh nằm trong lòng anh, kéo tay Lâm Yến Thù xuống, bàn tay anh khô ráo, ấm áp, có một lớp chai mỏng: “Anh đã tới đây rồi à?”

“Ừ.” Lâm Yến Thù nắm lấy bả vai Giang Ninh. “Lúc nào?” Giang Ninh quay đầu nhìn lại.

“Khoảng thời gian nghỉ hè năm thi đại học.” Lâm Yến Thù nhìn Giang Ninh, khẽ bật cười, đôi mắt sâu thẳm dịu dàng nhìn cô: “Anh đến chùa Đại Chiêu 

Đôi mắt anh như đại dương sâu thẳm xoáy sâu vào tim người đối diện. “Anh cầu xin gì?”

“Em tò mò sao?” Giọng anh vô cùng miễn cưỡng, cánh tay hơi trượt xuống nắm lấy bàn tay Giang Ninh.

Hô hấp của anh nặng nề, áp sát bên tai cô.

Vành tai Giang Ninh nóng hổi, “Anh đi 1 mình à?”

“Ừ.” Lâm Yến Thù cúi xuống hôn lên cổ cô, tiếng nói rất trầm: “Anh cầu đời này có thể lấy được em. Có thể biến Giang Ninh trở thành vợ của Lâm Yến Thù.”

Giang Ninh giương mắt, Lâm Yến Thù hôn nhẹ lên trán cô: “Anh còn cầu cho Giang Ninh một đời bình an, vô tư, hạnh phúc.”

Tim Giang Ninh bắt đầu đập loạn nhịp, rũ mắt nhìn lên chiếc nhẫn nơi ngón áp út của anh, khẽ mỉm cười, nắm lấy ngón tay anh, dịu dàng gọi: “Lâm Yến Thù.”

“Ừ?”

“Anh tin Phật sao?”

“Không tin.” Lâm Yến Thù như có điều suy nghĩ, giọng nói càng trầm hơn: “Tín ngưỡng của anh không nằm tại miếu thờ.”

Giang Ninh cảm thấy mình bắt đầu có triệu chứng của say độ cao. Vậy tín ngưỡng của anh ở đâu?

Lâm Yến Thù cầm tay Giang Ninh. Mười ngón đan nhau, hai chiếc nhẫn chạm nhau. Anh cúi đầu hôn lên ngón tay Giang Ninh: “Lại đến chùa Đại Chiêu lần nữa.”

Tiết xuân năm đó, sau khi gặp nhau tại quảng trường trung tâm. Giang Ninh block tất cả phương thức liên lạc giữa hai người, lời tỏ tình của anh như đá ném xuống đáy biển, anh đi tìm Giang Ninh lại thấy cô đang bên người con trai khác.

Lâm Yến Thù một mực không cách nào tiếp nhận được sự thực Giang Ninh đã hoàn toàn buông tay mình. Năm đầu tiên anh không ngừng thôi miên bản thân, tự an ủi mình rằng hai người kiểu gì cũng sẽ gặp lại. Năm thứ hai, sau khi suy nghĩ cặn kẽ mọi việc, anh cảm thấy Giang Ninh rõ ràng cũng thích mình, chỉ là không dám nói ra mà thôi.

Năm thứ 3 hai người triệt để cắt đứt liên lạc.

Cô gái anh yêu vĩnh viễn rời khỏi thế giới của anh.

Ngày còn học cấp 3, Giang Ninh trong lòng ôm nhiều muộn phiền,, trăn trở cho nên thường xuyên mất ngủ, kỳ thực thời gian đó Lâm Yến Thù cũng thế.

Có lẽ hai người ở bên nhau quá lâu, anh chỉ cần mở mắt có thể nhìn thấy cô đang ở bên mình, luôn trong tầm mắt anh. Anh lẳng lặng nhìn theo cô ba năm, lại chính tay tiễn cô rời đi.

Nghỉ hè năm ấy anh bay tới Tây Tạng, người ta nói rằng đây là nơi gần Thiên ĐƯờng nhất. Chỉ cần đủ thời gian, tất thảy mọi chấp niệm đều có thể buông bỏ.

Anh một đường từ Lhasa (*) đến tận Everest, còn chọn con đường hiểm hóc nhất để đi. Anh ngây ngốc ở lại Lhasa 1 tháng. Trước khi rời đi, anh ghé qua chùa Đại Chiêu xin một thỉnh cầu.

Quên Giang Ninh…

Lần này anh tới đây là muốn hủy ước nguyện năm đó, mặc dù Lâm Yến Thù là người theo chủ nghĩa duy vật, chưa từng tin mấy điều tâm linh này. Nhưng ở bên Giang Ninh một điểm sơ sảy anh đều không muốn có.

Anh sẵn sàng trao đổi bất kỳ điều gì cùng thần linh, chỉ mong có thể ở bên cô đến bạc đầu giai lão.

Máy bay hạ cánh quả nhiên Giang Ninh bị say độ cao (*).

(*) Say độ cao hay còn gọi là say núi cấp tính (tiếng Anh: acute mountain sickness; AMS) là ảnh hưởng bệnh lý của độ cao đối với con người, do tiếp xúc đột ngột với môi trường có áp suất riêng phần của khí oxy thấp ở độ cao lớn; thường là trên 2.400 mét (8.000 feet).

Thời tiết Lhasa đẹp vô cùng, bầu trời trong trẻo, sạch sẽ, xanh thăm thẳm như một hồ nước khổng lồ úp ngược. Vài đám mây mỏng khoan thai vắt ngang nơi đường chân trời ngập nắng. Một thế giới tinh khiết, đẹp đẽ đến siêu thực.

Không khí tương đối lạnh, xa xa những đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng phau. Giang Ninh hít một hơi thật sâu, cô đang bị say độ cao, nhưng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng phấn khích lúc này. Hai người bắt taxi đến thủ phủ Lhasa, Giang Ninh mở to mắt, kích động ngắm nhìn cung điện Potala lộng lẫy, huy hoàng. Đồng thời khốn khổ với chứng say độ cao.

Lâm Yến Thù không cười cũng chẳng ghét bỏ, rất thấu hiểu lòng người đưa cho Giang Ninh một lon nước uống ấm, đồng thời giúp cô xoa xoa huyệt thái dương, làm dịu cơn khó chịu.

Đi du lịch cùng nhau là cách nhanh nhất để nhìn ra tính nết của 1 con người, cũng dễ dàng đoán ra được ít nhiều người này có thích hợp để chung sống cùng mình quãng đời con lại hay không.

Lâm Yến Thù là một người đàn ông vô cùng kiên nhẫn và hành xử ổn trọng, luôn bình tĩnh, thành thục trong mọi tình huống.

Anh sẽ không vô cớ trách cứ cô, ngược lại sẽ luôn cố gắng thấu hiểu và lý giải. Vừa hay Giang Ninh cũng là kiểu người như vậy, vì lẽ đó hai người rất

ít khi xảy ra xích mích.

Có đôi khi Giang Ninh còn nghĩ hai người gặp lại nhau vào lúc này có khi là thời điểm thích hợp nhất. Những ngày còn là thiếu niên cả cô và anh đều mang nhiều nỗi đau, ngang bướng, cứng đầu, tự ti. Nếu khi ấy thành đôi chưa chắc đã có thể cùng đồng hành đến hiện tại.

Cả hai đã trưởng thành, đủ kiện định đủ năng lực đương đầu với những khó khăn ập, áp lực. Hơn nữa suy nghĩ cũng đủ thành thục, sâu sắc. Chỉ có thế họ mới có thể bảo vệ được tình cảm của mình, ở bên nhau mãi mãi, không dễ dàng chia lìa, xa cách bởi bất kỳ lý do gì.

Bởi vì Giang Ninh bị say độ cao nghiêm trọng cho nên hai người không lập tức đi thăm thú xung quanh, mà thuê một phòng khách sạn ở gần cung điện Potalo(*), vừa vặn có thể đến thăm chùa Đại Chiêu.

(*) (布達拉宮) Cung Bố đạt lạp. Cung điện này ở trên núi Mã bố nhật mạn tây bắc Lhasa bên Tây tạng, diện tích chiếm nửa quả núi. Bồ đạt lạp là phiên

âm tiếng Tây tạng Potala. Cũng gọi Phổ đà cung, Bố đát la miếu, Bồ đà la miếu, Bồ đát lạc già cung, Bồ đà lạc ca cung. Potala là từ tiếng Phạm potalaka mà ra, hàm ý là Thánh địa Phật giáo. Tương truyền vào thế kỉ VII, vua Tán phổ khí tông lộng tán của Thổ phiên kết hôn với công chúa Văn thành của triều Đường, mới xây dựng cung thất này để đón dâu, đời sau được tu bổ nhiều lần.

Lâm Yến Thù đi đổi một xấp tiền lẻ trước cổng chùa, nắm tay Giang Ninh đi thẳng vào trong. Những thủ tục nên có khi vào cổng chùa đều bị Lâm Yến Thù bỏ qua, anh bước phăm phăm đến hòm điều ước nhét xấp tiền dày vào.

Phương thức cầu nguyên này cực kỳ không phù hợp với giá trị cốt lõi của thể chế xã hội chủ nghĩa, nhưng thái độ của anh vô cùng thành kính, cho nên Giang Ninh cũng bắt chước làm theo. Mỗi lần đến trước một bức tượng Phật cả hai đều dừng lại thành tâm bái lạy, đồng thời nhét đầy tiền giấy vào tất cả các thùng công đức trong chùa.

Giang Ninh cảm thấy tốc độ nhét tiền của Lâm Yến Thù, nếu giả dụ thật sự có tồn tại Thần, đại khái vị thần này chắc chắn sẽ bị xử phạt nặng tội hối lộ, và mọi nguyện vọng của anh đều không thể thành sự thực.

Còn vị cảnh sát nào đó thì lại hy vọng hành động hối lộ trắng trợn này có tác dụng.

Đã cầm tiền của anh, vậy cũng nên giúp anh chút chuyện. Nhất định phải hủy bỏ lời cầu nguyện lần trước của anh.

Giang Ninh bị say độ cao tương đối nghiêm trọng, vì thế họ không đi thăm thú xa, chỉ chơi quanh quẩn gần Lhasa, và Lâm Chi (*) khu vực có độ cao tương đối so với mặt nước biển.

(*) Lâm Chi là 1 vùng núi nằm ở phía Nam Tây Tạng. Mùa hoa anh đào ở đây đẹp vô cùng, như Thập Lý Đào Hoa ở nhân gian.

Ngày đầu tiên đến Lâm Chi, Giang Ninh đã được chứng kiến phong thái phá án ngày thường của Lâm Yến Thù. Quả thực rất hung dữ, quyết liệt.

Lúc Giang Ninh là Lâm Yến Thù đứng ở quầy thu ngân xử lý thủ tục nhận phòng, trên lầu có hai người đi tới, Lâm Yến Thù vừa ngước nhìn lên, đối phương đã lập tức quay đàu bỏ chạy.

Toàn bộ quá trình không đến một phút, Giang Ninh cầm thẻ căn cước, ngẩn ra chưa kịp phản ứng.

Lâm Yến Thù đã sải chân, gạt ngã đối phương, đồng thời khống chế tay, đè tên kia xuống đất. Tên tội phạm kia thậm chí còn chưa kịp rút con dao giấu ở thắt lưng ra.

Lâm Yến Thù nhanh chóng thu hồi vũ khí, ném xuống lầu ngay dưới chân Giang Ninh, đồng thời rút điện thoại liên hệ với cảnh sát địa phương lập tức có mặt.

Giang Ninh nhặt con dạo nặng trĩu, giấu vào khu vực an toàn.

Thân Thủ Lâm Yến Thù rất tốt nhanh gọn, linh hoạt. So với hồi cấp ba cách ra đòn khác hơn rất nhiều, chiêu nào cũng đều trí mạng, sắc sảo, lăng lệ.

Giang Ninh nhìn anh, bất tri bất giác nhận ra, cậu thiếu niên trong lòng năm nào đã trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa.

Tại Lâm Chi, Lâm Yến Thù bất ngờ bắt gặp nghi phạm liên quan đến vụ án giết người mà cục cảnh sát đang phát lệnh truy nã. Chuyến du lịch vì vậy cũng kết thúc sớm hơn dự tính.

Lúc trở về, anh có chút trầm mặc, cả chuyến hành trình nét mặt đều nặng nề như có tâm sự. Giang Ninh cho là anh đang suy nghĩ về vụ án, cho nên cố gắng không quấy rầy anh.

Máy bay hạ cánh tại Tân Thành, sau khi lấy hành lý cả hai trở về bãi đỗ xe. Xe của hai người được gửi tại sân bay, Lâm Yến Thù leo lên xe sau, anh còn sắp xếp hành lý của hai người cho vào trong cốp. Đến khi ngồi vào ghế lái, anh mặt ủ mày chau nhìn Giang Ninh.

Vẻ mặt này quá nghiêm túc, Giang Ninh giật mình, trong lòng thấp thỏm không đoán ra anh định nói gì.

“Sao thế?”

“Công việc của anh chính là như thế đấy. Thường phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, có khả năng trong tương lai cũng sẽ xảy ra các trường hợp tương tự. Mặc dù anh cam đoan tuyệt đối bảo vệ em an toàn, nhưng có khả năng anh không thể dành nhiều thời gian bên em.” Lâm Yến Thù không phải không muốn đi đăng ký kết hôn với Giang Ninh, ngược lại anh thực sự vô cùng, vô cùng muốn được cùng cô trở thành vợ chồng hợp pháp dưới sự bảo hộ và công nhận của pháp luật. Nhưng vào thời khắc cuối cùng, anh lại phân vân, đây là điều anh ước ao đã lâu, nhưng càng khát cầu càng muốn cẩn trọng. Mấy chữ cuối cùng, anh nói có chút khó khăn: “Giang Ninh, em còn muốn kết hôn với anh không?”

Trái tim đang treo lơ lửng của Giang Ninh cuối cùng cũng tìm được bình yên.

Cô rất muốn dùng cái meme hay được sử dụng trên mạng (*) để trả lời Lâm Yến Thù.

Là vậy à?

Cô cười quay đầu ra ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới xoay người nhìn anh, mấp máy môi nói: “Lúc anh bắt tội phạm rất đẹp trai. Cực kỳ anh tuấn.”

Chân dài như thế, chỉ một cước đã đạp ngã nghi phạm. Ở bên anh có cảm giác an toàn vô cùng.

Hầu kết Lâm Yến Thù khẽ nhấp nhô, không thể tin nổi hỏi: “Hử?”

“Hử?” Giang Ninh cười nhìn anh, nhướng mày đáp: “Em rất sùng bái anh đấy. Anh Lâm!”

Lâm Yến Thù kéo khóa áo xuống. Nhiệt độ Tân Thành cao hơn ở Tây Tạng. Anh thả lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt, khóe môi không tự chủ được khẽ cong lên: “Thật sao?”

“Chiếc nhẫn này mặc dù không phải nhẫn anh cầu hôn em. Nhưng dù sao nó cũng là nhẫn cưới của hai chúng ta.” Giang Ninh hua hua chiếc nhẫn cưới trước mắt Lâm Yến Thù: “Anh Lâm. Anh cầu hôn em. Em đồng ý lời cầu hôn của anh. Giờ anh lại đòi đổi ý thế khác nào mấy tên đàn ông cặn

bã.”

“Em không đổi ý?” Lâm Yến Thù hỏi lại lần nữa: “Cho em một cơ hội cuối cùng.”

“Không đổi.” Ánh mắt Giang Ninh kiên định, “Đây là lần cuối cùng em trả lời anh vấn đề này.”

Trong xe rất ấm, Lâm Yến Thù đoan chính ngồi thẳng, hít thở sâu. Rút ra sổ hộ khẩu trong túi, lại lấy thẻ căn cước trong ví ra. Anh đã chuẩn bị những thứ này từ rất lâu, nhưng một mực không dám lấy ra. Lâm Yến Thù trịnh trọng đưa cho Giang Ninh: “Bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn. Em đã nhận lời thì mãi mãi sau này nhất định không được phép đổi ý.”

Đăng ký kết hôn xong, anh lập tức đem giấy chứng nhận kết hôn giấu đi.
— QUẢNG CÁO —