Lâm Yến Thù bước vào phòng, lấy giày, mũ cùng áo khoác choàng lên cho cô, tránh gió lạnh. Anh bế Giang Ninh theo kiểu bế công chúa, giữa âm thanh náo nhiệt, hò reo chúc mừng của bạn bè, đi thẳng vào thang máy.
Lâm Yến Thù mặc vest luôn vô cùng bảnh bao, sáng sủa, phối cùng chiếc kẹp cà vạt đính kim cương nhìn như càng có khí chất của một quý công tử giàu có. Cánh tay của anh rất có lực, Giang Ninh vươn tay ôm cổ anh, cố gắng giảm bớt trọng lượng đề lên cánh tay, “Nặng không? Tay anh sao rồi? Không đau chứ?”
Theo quy củ truyền thông, trước khi cô dâu lên đến xe hoa, chân nhất định không thể chạm đất, vì thế anh cẩn thận bế cô ngồi lên Bạch mã.
“Không sao.” Giọng Lâm Yến Thù trầm thấp, ép xuống chỉ vừa đủ hai người nghe thấy : “Không nặng, em có thể yên tâm giao toàn bộ bản thân cho anh.”
“Ngựa trắng anh kiếm ở đâu ra thế?” Giang Ninh chính lại hoa hồng cài trên ngực áo anh, cẩn thận ngắm nghía người đàn ông trước mắt.
Mưa tuyết ngày càng nhiều, tuyết đọng đã vượt quá 15 cm, thế giới chìm trong một mảng tinh khôi, trong trẻo. Giang Ninh mặc một bộ hỷ phục truyền thống đỏ rực, là màu sắc nổi bật duy nhất giữa mênh mông tuyết trắng, cũng là sắc màu rực rỡ nhất trong tim anh. Lâm Yến Thù cẩn thận bế cô ngồi lên ngựa, sau đó mới nhấc chân leo lên ngồi phía sau cô, siết vòng tay ôm cô trong lồng ngực. Anh hơi cúi đầu hôn lên môi cô, “Đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ em, không để em rơi xuống đâu.”
Ngựa tương đối cao, cũng rất đẹp mã. Nhìn gần mới thấy hết vẻ đẹp của nó. Đời này, đây là lần đầu tiên cô được cưỡi ngựa, còn ở chính hôn lễ của mình, trong lồng ngực người đàn ông cô nhung nhớ nửa đời.
“Chúng ta sẽ lên tin tức mất thôi!”
“Cô dâu của anh xinh đẹp như thế, không khoe ra uổng lắm.” Lâm Yến Thù lại cúi đầu hôn lên môi cô, khẽ cười: “Em còn nhớ hồi học cấp 3 không?”
“Hử?”
“Anh cố ý tháo yên phía sau, để em bắt buộc phải ngồi ở phía trước xe anh.” Lâm Yến Thù phẩy bông tuyết dính trên mi mắt cô, tiếng nói trầm thấp, đầy yêu thương. “Như thế, anh mới có thể ôm em.”
Ôm một cái, vậy mà đã nhiều năm như thế trôi qua.
Giang Ninh và Lâm Yến Thù cưỡi ngựa đến khách sạn. Hôn lễ của hai người leo thẳng lên top 10 hot search. Tân Thành xảy ra bão tuyết, chú rể cưỡi ngựa trắng đến đón cô dâu. Cặp vợ chồng này trở thành cặp đôi có đám cưới gây chú ý nhất Tân Thành.
Người qua đường ai ai cũng dừng lại chụp ảnh. Cô dâu mặc hỉ phục đỏ thắm, mặt mày thanh tú, xinh đẹp kiêu ngạo, ngồi trên tuấn mã trắng muốt. Chú rể khoác đồng phục cảnh sát tướng mạo anh tuấn, dáng người cao lớn, lưng thẳng như cán bút, cúi đầu cưng chiều nhìn cô dâu trong lồng ngực. Hai người tình nồng ý mật, vô cùng đẹp đôi.
Gió càng lúc càng mạnh, hàng ngàn bông tuyết bị cuốn tung lên, tựa như đang nhảy múa. Bạch mã như hoà vào màn mưa tuyết trắng. Giữa trời đất trắng tinh khôi, mênh mông chẳng thấy bến bờ, hai bóng hình nương tựa lẫn nhau cùng nhau bước qua tháng năm, nắm tay đến bạc đầu giai lão.
Hình ảnh này đẹp đẽ, bình yên đến cực hạn, giữa cuộc sống hiện đại mà mọi thứ đều vội vàng, xô bồ này lại càng hiếm gặp.
Nhiệt độ vẫn không nâng lên.
Đến khách sạn Giang Ninh đổi lại bộ váy cưới màu trắng, nghe nhóm phù dâu ngồi một bên thảo luận, cảnh đón dâu của cô đang leo thẳng lên top hot search và không hề có dấu hiệu hạ nhiệt. Giang Ninh tò mò mở ra xem thử, cẩn thận lưu lại bức ảnh vào thư mục ‘Forever Love’.
Album ảnh của cô cũng được phân loại thành nhiều thư mục, mỗi thư mục là 1 giai đoạn của cô và Lâm Yến Thù.
Giang Ninh được mẹ nắm tay đi qua cánh cửa trắng lớn, đến thẳng sảnh hội trường.
Trước đó Giang Ninh đã xem qua phương án trang trí của công ty tổ chức tiệc cưới. Hôn lễ của họ lấy hoa hồng trắng làm chủ đạo, tất cả đều được trang trí bằng hoa hồng trắng, nhưng khi bước chân qua cánh cửa cô vẫn không khỏi choáng ngợp.
So với đám cưới của Chu Tề, khách khứa của họ không tính là nhiều, vẫn còn một khoảng trống lớn phía góc hội trường. Một con đường hoa hồng trắng trải dài từ cửa đến thẳng bục sân khấu tạo cảm giác long trọng, kỳ ảo. Lâm Yến Thù ôm hoa, đứng giữa biển hoa, kiên nhẫn chờ cô.
Giang Ninh nắm chặt tay mẹ Giang, chăm chú nhìn về phía anh.
Hai người lược bỏ rất nhiều thủ tục rườm rà, Lâm Yến Thù hy vọng lễ cưới của họ thật náo nhiệt, vui vẻ. Bà Giang Mai đặt tay con gái vào tay con rể, vành mắt đỏ lên. Sống mũi Giang Ninh cũng cay cay.
“Mẹ vui lắm.” Bà ôm lấy Giang Ninh, “Tình yêu rất trân quý, tôn trọng, thấu hiểu nhau cũng rất trân quý, tất thảy đều là những điều quý giá, nhất định phải nâng niu, trân trọng. Hy vọng các con có thể bảo vệ điều trân quý ấy.
Chúc hai con mãi mãi hạnh phúc, vĩnh viễn yêu thương, cảm thông, bao bọc lẫn nhau.”
Mọi người đến tham gia hôn lễ đều xúc động.
Sau lời tuyên thệ là màn trao nhẫn, hai người chính thức quyết định về chung một nhà trước sự chứng kiến của toàn bộ bạn bè, đồng nghiệp, người thân.
Hôn lễ sắp kết thúc, Lâm Yến Thù đứng trên bục sân khấu hát bài [Lần đầu tiên], chính là bài hát đầu tiên cậu thiếu niên Lâm Yến Thù nhét tai nghe vào tai Giang Ninh ép cô bạn nghe cùng.
Đèn sảnh lớn được tắt hết, trên màn hình chiếu những tấm ảnh của đôi vợ chồng trẻ từ thời cắp sách đến trường tới tận khi trở thành người cùng một nhà. Giang Ninh không biết Lâm Yến Thù kiếm những bức ảnh này ở đâu. Có cả ảnh cá nhân và ảnh chụp chung của hai người từ tấm bé cho đến khi học cấp 3, đại học rồi đến ngày trùng phùng… ảnh hai người ôm nhau, ảnh cùng nhau đăng ký kết hôn, cuối cùng là Giang Ninh và Lâm Yến Thù hạnh phúc trong bộ quần áo cưới.
Trên màn hình cô dâu trong váy trắng tinh khôi, dựa vào vai chú rể cười rạng rỡ, bức ảnh như có ánh nắng bên trong, ấm áp, lấp lánh đến chói mắt.
“Lần đầu tiên gặp em, anh đã muốn nói.” Lâm Yến Thù cầm micro chậm rãi mở miệng, “Anh thích em. Giang Ninh à. Rất thích.”
Video và tiết mục hát này Giang Ninh đều không biết, Lâm Yến Thù cố tình giấu để tạo bất ngờ cho cô.
Kinh ngạc. Cực kỳ kinh ngạc.
Hạnh phúc. Vô cùng hạnh phúc.
Giang Ninh chạy về phía anh, giang hai tay ôm chặt Lâm Yến Thù.
Người đàn ông đáng ghét này đã nói không muốn có nước mắt trong hôn lễ, kết quả lại khiến cô không kìm được khóc nức nở.
Bởi sự nghiêm túc và chân thành của Lâm Yến Thù với cuộc sống hôn nhân mà Giang Ninh cũng bắt đầu tin vào một hôn nhân hạnh phúc, hy vọng vào ngôi nhà ấm êm, và tương lai sau này. Muốn cùng anh sinh con đẻ cái, nuôi dưỡng những đứa bé của cả hai, cho chúng một gia đình hạnh phúc, nắm tay anh đi đến đầu bạc, răng long.
Lâm Yến Thù vốn không phải người thích uống rượu, bình thường cũng uống rất ít, vậy mà tại ngày cưới hôm ấy anh phá lệ uống tương đối nhiều. Về nhà bọn họ lại mở tiệc nhỏ, những người bạn còn chưa rời đi lại tụ tập cùng nhau.
Phòng đã xử lý lại hệ thống cách âm, căn của họ mỗi nhà có một thang máy riêng. Lầu dưới là nhà Chu Tề, vì thế không sợ ảnh hưởng đến hành xóm láng giềng. Cả nhóm bạn bè tụ tập chơi bời, hò hét tới bến. Buổi tụ tập kéo dài đến tận 10 giờ tối. Giang Ninh không uống rượu, tiệc kết thúc cô sắp xếp đâu vào đó cho tất cả bạn bè có mặt, tiễn từng người về an toàn. Vào đến nhà, thấy Lâm Yến Thù nằm trên sofa phòng khách cầm điều khiển TV xem lại video ảnh trong buổi lễ kết hôn. Đêm nay bà Giang tinh tế đi ra ngoài, một mực không chịu về, dành không gian cho đôi vợ chồng son.
Trong phòng bàn ăn đã được thu dọn, lúc cô đi ra phòng ốc tương đối lộn xộn.
Giang Ninh mở cửa cho thông gió, gọi điện cho Giang Mai, gọi mãi mới thấy mẹ bắt máy.
“Tối nay mẹ không trở về à?”
“Ừ.” Giọng bà Giang có chút mơ hồ, hiển nhiên bà đã sớm đi ngủ, lại bị cuộc điện thoại này đánh thức, “Mẹ đang ở toà Hạnh Phúc. Tối nay mẹ ngủ ở đây. Hai đứa nghỉ ngơi sớm đi. Nhà có lộn xộn cũng cứ để đấy, mai mẹ về dọn.”
Trong phòng khách Lâm Yến Thù vẫn đang chăm chú ngắm ảnh chụp của hai người, cà vạt đã kéo xuống, tà áo bên xơ vịn, bên rơi ra ngoài, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh tinh tế.
Khuỷu tay chống lên đầu gối, tay áo xắn lên lộ ra bắp tay rắn chắc và vết sẹo dữ tợn sau ca phẫu thuật ngày trước. Chân dài hơi mở ra, bả vai rộng lớn, thân hình đẹp đẽ.
Đúng là một người đàn ông rất có sức hút.
“Anh dọn à?” Giang Ninh đi qua nói: “Anh không uống hả?”
Lâm Yến Thù uống không ít rượu. Tất cả đều là bạn bè đồng lứa, tửu lượng cũng rất tốt. Sức uống của anh phải rất tốt, mới có thể tỉnh táo như hiện tại. Dù sao Giang Ninh cũng chưa từng thấy anh say xỉn. Uống nhiều rượu như thế mà anh vẫn có thể chú ý đến nhà cửa, dọn dẹp đâu vào đó, anh Lâm nhà cô đúng là lợi hại.
Lâm Yến Thù vẫn đang cầm điều khiển trong tay, chăm chú nhìn bức ảnh một mình Giang Ninh, ngắm nghía rất lâu, mới buông điều khiển xuống, khàn khàn mở miệng: “Xinh nhỉ? Vợ tôi đấy.”
Giang Ninh cúi đầu nhìn anh, “Lâm Yến Thù? Có phải anh say rồi không?”
“Anh biết em là ai không?” Giang Ninh bị anh chọc cười, vị này nhà cô uống say bí tí rồi mà vẫn không chịu nhận.
Lâm Yến Thù chăm chú nhìn Giang Ninh, ước chừng 1 phút sau, anh lại nhìn về phía TV, ngả lưng ra sau thành ghế, thưởng thức tấm ảnh của Giang Ninh. “Cô gái này, là của tôi.”
Được. Của anh. Của anh tất.
Giang Ninh đứng dậy đi về phía phòng bếp, “Ngồi đó đi. Đừng có lộn xộn! Em đi lấy cho anh 1 cốc chanh dây mật ong.”
Trước hôn lễ, Lâm Yến Thù bận rộn tiệc tùng, chiêu đãi bạn bè, liên tục phải đi uống rượu, bà Giang liền làm một hũ chanh dây mật ong để trong tủ lạnh. Giang Ninh lấy cốc, pha một lượng vừa đủ bê ra phòng khách, đưa cho Lâm Yến Thù “Anh cầm được không?”
“Hôm nay là ngày tôi kết hôn.” Lâm Yến Thù nhận cốc nước, cầm được một nửa đoạn đường thì dừng lại, nâng mí, muốn nói tiếp. Anh uống một hớp, lập tức nhíu mày: “Không thích chanh dây đâu, nhiều hạt lắm.”
Bình thường không phải anh uống rất hồ hởi sao? Giang Ninh vẫn cho rằng anh tương đối dễ tính trong ăn uống. Ra là chúa kén ăn trá hình.
“Ngày mai làm chanh đào mật ong cho anh. Giờ ngoan, uống hết cốc chanh dây này đi. Nhé!” Giang Ninh xoa xoa tóc Lâm Yến Thù, bởi vì vuốt keo nên có hơi cứng, đâm vào tay cô ngưa ngứa.
Lâm Yến Thù uống 1 hơi hết cốc chanh dây, tựa trong lòng bàn tay Giang Ninh, cọ cọ như một chú mèo to thích làm nũng: “Cái mùi này giống đồ uống mẹ vợ làm ghê.”
Chính là mẹ vợ anh làm đó, em chỉ rót ra thôi.
“Em biết vợ tôi tên gì không?”
Giang Ninh đặt chén không lên bàn, giả vờ tò mò: “Tên gì thế?”
“Giang Ninh. Giang trong Sông Nước, Ninh trong An Bình, Yên Ổn.” Lâm Yến Thù tựa hồ vừa nhớ ra gì đó, ngơ ngác nhìn khắp xung quanh: “Con trai chúng ta đâu rồi?”
Anh làm gì có con trai? Mặt Giang Ninh hơi nóng lên.
“Lâm Mộc Mộc.”
“Ồ.” Giang Ninh hiểu ra.
Nháy mắt cô đứng dậy, đi về phía thư phòng. Buổi tối nhiều khách khứa, họ đành bế Mộc Mộc vào thư phòng. Cửa vừa mở, Lâm Mộc Mộc đã kêu ‘meo meo’ đi tới dịu dịu chân Giang Ninh.
“Con trai. Tới đây.” Lâm Yến Thù ngoắc ngoắc tay.
Lâm Mộc Mộc có vẻ rất ghét mùi rượu nồng nặc trên người anh, ‘meo meo’ hai tiếng nằm bên chân Giang Ninh không chịu đi.
“Em có biết vì sao lại gọi nhóc này là Lâm Mộc Mộc không?” Lâm Yến Thù dựa hẳn người vào sofa, giọng nói trầm trầm, “Chính là lấy từ một nửa chữ Lâm và chữ Giang ghép thành. Để Giang và Lâm mãi mãi đặt cạnh nhau.”
“Anh nghĩ đến một ngày em trở về nhìn thấy con trai chúng ta nhất định sẽ bị dọa giật mình.” Lâm Yến Thù cười nhẹ, “Em chắc chắn sẽ hoảng hốt: Chúng ta chưa từng xảy ra quan hệ kia, tại sao lại có con?”
Em là bác sĩ em biết phân biệt rõ giống loài. Em không thể đẻ ra một còn mèo được thưa anh Lâm.
“Nhưng em mãi không trở về.” Lâm Yến Thù vươn tay nắm bả vai Giang Ninh, tựa lên người cô, một lát sau lại chôn mặt trên vai cô, “Anh còn cho là em sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
Lòng Giang Ninh đột nhiên chua sót, so với nước chanh dây còn chưa hơn gấp vạn lần, cô khẽ mấp máy môi: “Xin lỗi.”
Lâm Mộc Mộc thực sự rất ghét bỏ mùi rượu, ngoe nguẩy đuôi nhảy xuống dưới chân Giang Ninh, ngoan ngoãn nằm dưới thảm.
“Ngày trước, ở quảng trường trung tâm ấy? Có phải anh vẫn luôn đi theo em.” Giang Ninh hỏi.
“Ừm.” Lâm Yến Thù ôm lấy cô, cả thân hình cao lớn của anh, bọc lấy Giang Ninh, nhốt cô vào lòng.
“Mẹ chụp rất nhiều ảnh của em. Mỗi tấm đều có bóng dáng anh phía sau.” Giang Ninh hôn lên trán Lâm Yến Thù, ôm anh nói: “Tối hôm qua em mới biết.”
“Anh thì muốn xem xem, bao giờ em mới chịu quay lại nhìn thấy anh.” Lâm Yến Thù hờn dỗi “Hừ” một tiếng.
Giang Ninh bật cười, chẳng phải cuối cùng vẫn nhìn thấy đó sao.
Hai người ngồi trong phòng khách rất lâu, Lâm Yến Thù mới chịu buông Giang Ninh ra, đứng dậy, “Anh cho em xem 1 thứ.”
“Đừng đi.” Giang Ninh vội vàng đứng lên dìu anh, nói: “Có gì mai xem. Giờ đi ngủ đã.”
“Không được. Nhất định phải là hôm nay.” Lâm Yến Thù loạng chà loạng choạng bước đi, nhưng bước chân rất lớn, đi như bay vào thư phòng, mở hộc tủ, một két sắt nằm khuất trong hốc tường xuất hiện. Giang Ninh ngồi xổm bên két sắt.
Nhìn đã biết là một chiếc két đắt đỏ, thậm chí phải dùng đến 3 lớp mật khẩu.
Những vật quý giá của anh đều được tùy ý đặt trong thư phòng, thứ mà Lâm Yến Thù trân trọng đến mức cất trong két sắt có thể là gì?
Giang Ninh nhìn dáng vẻ cẩn thận mở khóa két sắt, không biết ngày mai sau khi tỉnh rượu anh có hối hận hay không?
Mật mã tương đối rườm rà, anh loạng choạng hồi lâu mới mở ra được.
‘Răng rắc’ 1 âm thanh khẽ vang lên, trong két sắt trống huơ trống hoác chỉ đặt một tập sách bài tập cũ, còn có một tấm ảnh tốt nghiệp được cắt ra. Tấm ảnh này cô cũng có.
Lâm Yến Thù lấy ảnh chụp tập thể lớp cắt ra, sau đó ghép ảnh của cô và anh cùng với nhau. Anh đứng đằng sau Giang Ninh. Nét mặt hai người y hệt nhau, hờ hững, vô cảm, lạnh lùng nhìn thẳng vào ống kính.
“Em đưa anh thư tình.” Lâm Yến Thù dùng một tư thế tựa như nâng niu một món bảo bối vô giá, cẩn thận tỉ mẩn đặt cuốn sách bài tập vào tay Giang Ninh, “Đây là thư hồi âm của anh.”
Mặt trước là bức thư tình Giang Ninh viết, nét chữ mềm mại, lời văn non nớt, tất cả đều được Lâm Yến Thù bảo tồn cực kỳ tốt, bút tích vẫn còn rõ ràng. Chất giấy chưa bị hoen ố. Bức thư tình hơn 1000 chữ do chính tay Giang Ninh viết.
Vì để anh không nhìn ra tình cảm của mình, Giang Ninh cố tình viết vô cùng cứng nhắc.
Vậy mà Lâm Yến Thù không những đọc kỹ từng câu còn viết đáp lại 1 câu đối xứng.
Giang Ninh: “Tôi thích cậu, bạn học Lâm Yến Thù.”
Lâm Yến Thù: “Tôi cũng thích cậu từ rất lâu rồi. Bạn học Giang Ninh. Hy vọng cậu có thể thật sự thích tôi, tôi sẽ vĩnh viễn thích cậu, đến chết cũng