Mối Tình Đầu - Chu Nguyên

Chương 53



Dậy sớm vào buổi sáng cuối thu vô cùng đau khổ, năm giờ Giang Ninh đã bị đồng hồ báo thức đánh thức, ngay trong giây phút tiếng chuông vang lên, cô mở mắt ra ấn vào đồng hồ.

Gió rất lớn, đập vào kính, ngoài cửa sổ đen kịt một màu. Sau lập thu, ngày ngắn đêm dài. Giang Ninh lấy đèn pin cầm tay từ trên giường, dựa vào ánh sáng lay lắt mà mặc quần áo. Cẩn thận từng li từng tí một xuống giường, cô ngủ ở giường dưới, tiếng động không lớn, những người khác vẫn chưa dậy.

Lần mò đi ra cửa ký túc xá, bóng đèn dài phát ra ánh sáng trắng lạnh trên hành lang. Giang Ninh nhanh chóng rửa mặt đánh răng ở khu vực công cộng, cô không trở về ký túc nữa mà đi thẳng tới phòng học.

Đèn trong lớp trọng điểm đã sáng, dãy lớp khối 12 sáng bừng, có tiếng đọc thuộc lòng. Giang Ninh nhìn một lúc giữa gió rét rồi nhanh chân đi về phòng lớp 10-17.

Lấy chìa khóa, mở cửa, bật đèn, 6 giờ phải chạy thể dục, chắc chắn học sinh lớp 17 sẽ không đến lớp trước 6 giờ, Giang Ninh chủ động xin giáo viên chìa khóa phòng học, cô là người đầu tiên đến lớp mỗi ngày.

Phòng học yên tĩnh, Giang Ninh cầm sách nhỏ giọng đọc từ đơn tiếng Anh.

Dần dần ngoài cửa sổ có tiếng bước chân, có người cười đi qua cửa sổ, giọng rất to: “Ui, lớp 17 mà cũng có học sinh đến học bài sớm thế này cơ á?”

“Độc đinh của lớp 17, người “biết học” duy nhất. Nghe nói là về từ Bắc Kinh, kết quả học tập ở Bắc Kinh không tệ, học sinh chăm ngoan đó.”

“Thi cử ở Bắc Kinh dễ ợt, kết quả học tập ở Bắc Kinh tốt, về Tân Thành cùng lắm cũng chỉ ở tầm trung...”

“Lớp 17 có tiền đồ gì được chứ, có cố gắng cũng đỗ trường đợt 3*...”

*Trung Quốc có 3 đợt thi, đợt 1 là những trường đại học tốt nhất tổ chức thi, sau đó đến đợt 2, 3 là những trường ở tầm trung và không tốt.

Một đám người cười lên với nhau.

Không biết vì sao phòng bên cạnh không có chìa khoá, học sinh tụ tập hết ở cửa sau, càng tụ càng nhiều, mồm năm miệng mười.

Giang Ninh cúi đầu, tiếng đọc từ đơn nhỏ hơn một chút, cô không thích bị người ta nhòm ngó cho lắm.

Ở lớp 17, ngoại trừ người cá biệt có tiền có thể ra nước ngoài du học, vận mệnh của hầu hết đều là lên đại học. Mặc dù lớp bên cạnh cũng chẳng phải cái lớp tốt đẹp gì cho cam nhưng họ lại là lớp thi đỗ vào trường một cách đàng hoàng, bọn họ cười nhạo “học sinh kém” lớp dự thính trắng trợn như thế.

Đột nhiên cửa sau phòng học bị đẩy ra, Giang Ninh quay đầu lại, đột nhiên không chuẩn bị gì chạm mắt với Lâm Yến Thù vừa bước qua cửa. Cậu mặc áo hoodie màu đen phong phanh, áo khoác đồng phục khoác hờ bên ngoài. Mũ hoodie trùm kín đầu, kéo xuống rất thấp, từ mũi trở nên đều bị che mất. Cậu thờ ơ giương đôi mắt đen mãnh liệt bắn thẳng lại đó, hàng lông mi đen dày khiến ánh mắt cậu có vẻ hơi hung hãn.

Trái tim Giang Ninh nảy lên thình thịch, vội rời mắt đi, cúi đầu tiếp tục đọc từ đơn.

Thế mà Lâm Yến Thù lại đến sớm như thế, trước kia lần nào cậu đến sát giờ, ở ngay phút cuối cùng chen lẫn với đội chạy thể dục, nối đuôi ở hàng cuối cùng của tập thể.

Sau khi Lâm Yến Thù đi vào, đám người lớp bên cạnh im bặt trong nháy mắt, dù sao chẳng ai muốn dây với “độc thủ” Lâm Yến Thù. Tháng đầu tiên khai giảng cậu đã đánh từ khối 10 đến khối 12, cậu xuống tay đánh người ta rất ác, nhà có tiền đền bù thuốc thang, chọc giận cậu sẽ không có kết quả tốt.

Tiếng đọc thuộc lòng của Giang Ninh càng nhỏ hơn, hệt như không hề có tiếng động gì.

Lâm Yến Thù không học thuộc lòng sách vở, đằng sau rất yên tĩnh, không có tiếng lật sách luôn. Tai Giang Ninh dựng thẳng lên, không nghe thấy tiếng gì từ phía sau cả, cô lại nghĩ, trong bàn Lâm Yến Thù có sách sao? Hình như hầu hết thời gian cậu đều đang ngủ.

Chẳng lẽ mới sáng ra cậu đến trường chỉ để ngủ?

Sáu giờ tiếng chuông vang lên, trời vẫn còn tối, Giang Ninh bỏ sách xuống đi xuống thao trường từ cửa trước.

Lâm Yến Thù mệt mỏi nhấc mí mắt lên, cơn sốt khiến cậu không có tinh thần, không muốn đi chạy cho lắm. Nhưng cuối cùng vẫn ngồi dậy, đứng lên

đi ra cửa.

Lớp 17 luôn là lớp chậm nhất, giáo viên chủ nhiệm mập mạp cầm danh sách đứng đằng trước, nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Sáu giờ một phút coi như đến muộn.”

Hầu như mỗi một hàng đều cố định, người có quan hệ tốt với nhau thì đứng cùng nhau, Giang Ninh vẫn lui về phía sau, vừa đứng vững thì có người đẩy cô: “Bọn tôi đi với nhau, cậu xuống dưới đi.”

Cô lùi xuống thì đụng phải một người, Giang Ninh vội nói: “Xin lỗi.”

Cô đã đụng phải tay của đối phương, nóng bừng, kiểu nóng rất không bình thường. Giang Ninh đột nhiên quay đầu lại, chạm mắt với Lâm Yến Thù trùm mũ kín đầu, mũi cậu cao thẳng, lông mi rất dài.

Đây là lần đầu tiên Giang Ninh nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, ngón tay cậu thon dài, gân trên mu bàn tay tạo nên đường nét mỏng manh lành lạnh, một vết sẹo dữ tợn nằm ngang mu bàn tay, kéo dài ra tận sâu trong áo.

Trạng thái cậu không đúng cho lắm, nhíu mày lại, giọng khàn khàn lạnh nhạt: “Xoay lại, đứng đàng hoàng.”

Giang Ninh vội vã xoay lên, đứng ngay ngắn, tim đập rộn lên, hơi sợ cậu nhưng cũng tò mò, cậu bị sao thế? Vừa nãy chạm vào hình như còn hơi dinh dính, hơi nóng, nóng đến mức bỏng cả đầu ngón tay cô.

Lâm Yến Thù sốt sao? Sao lại nóng dữ vậy?

Trước đây cậu đều đứng sau, sau hôm nay lại đứng lên trước?

Cô không kịp nghĩ nhiều, viên chủ nhiệm đã bắt đầu kiểm tra sĩ số, cô cúi đầu đứng thẳng.

“Lâm Yến Thù, em bỏ mũ xuống.” Giáo viên chủ nhiệm - lão Lý nhìn chằm chằm mũ trùm của Lâm Yến Thù, cau mày nói: “Nếu lạnh thì kéo khóa áo khoác lên, kéo lên thì có thể mất mạng em chắc?”

“Có thể.” Chu Tề lắm lời, “"Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, độ ngầu không thể mất.”

“Em im miệng đi.”

Giang Ninh đứng thẳng tắp, đằng sau cô chính là Lâm Yến Thù. Hơi thở Lâm Yến Thù phả ra nóng rực, tựa như cái giá lạnh buổi sáng, phả vào da

thịt cô.

Lưng thẳng băng, thiêu đốt rừng rực.

Có lẽ Lâm Yến Thù bỏ mũ xuống rồi nên giáo viên chủ nhiệm đi xuống dưới.

Chân trời vẫn là màu mực xám, đèn trường học chiếu ra rất xa. Tiếng còi vang lên, đội ngũ bắt đầu chạy về phía trước, Giang Ninh chậm rãi chạy theo dòng người, dựa vào ánh đèn cúi đầu nhìn ngón tay, trên đó dính vệt màu vàng sẫm.

Không phải hoàn toàn là máu, còn có chất lỏng bán trong suốt. Hình như là vết thương chưa khỏi, bị nhiễm trùng.

Giang Ninh muốn quay đầu lại xem, nhưng tiếng còi vang lên gấp, toàn bộ đội ngũ bắt đầu chạy. Trên thao trường rộng lớn toàn người là người, cô không dám lộ liễu đến xem Lâm Yến Thù thế nào, sợ bị người ta nhìn ra manh mối gì đó.

Lâm Yến Thù bị thương vào khuya ngày hôm trước sao? Không đến bệnh viện? Nhà cậu có tiền như thế mà không có ai lo sao?

Chạy xong, chất lỏng trên ngón tay đã khô cạn trong mồ hôi nhễ nhại của Giang Ninh, tại chỗ tản đi, lúc cô quay đầu lại phía sau thì đã không còn bóng người nào, Lâm Yến Thù vẫn trùm mũ lên, dáng người cao thẳng dưới ánh ban mai toát ra vẻ mảnh mai, lạnh lùng. Đám Chu Tề đi cùng cậu, vừa cười vừa nói.

Kết thúc buổi đọc bài buổi sáng, ăn sáng xong có hai mươi phút tự do hoạt động, Giang Ninh trở về phòng ký túc xá. Trong cặp của cô có đủ loại thuốc, Giang Mai chuẩn bị cho cô, vốn dĩ vẫn còn thuốc cảm cúm và hạ sốt. Trong tháng đầu tiên sau khi Giang Mai đi bị cảm nhiều, uống gần hết rồi, chỉ còn lại thuốc kháng sinh và Vân Nam Bạch Dược.

Giang Ninh nhét thuốc vào túi đồng phục học sinh, theo từng nhịp tim đi ra ngoài.

Cô căng thẳng sắp phát điên rồi, cứ như đang làm một chuyện khác người, nhưng thật ra chẳng có gì sai ở đây cả. Nếu Lâm Yến Thù bị thương rồi sốt, mẹ nói nó rất nghiêm trọng, sẽ mất mạng.

Suy nghĩ bí mật không muốn để người khác biết như một con thú hoang nhe nanh múa vuốt trong lòng cô.

Ôm thuốc quay lại phòng học, Lâm Yến Thù ngồi hàng sau nằm ngoài ra bàn ngủ. Cô giả bộ rất tự nhiên, không biết những người khác có nhìn ra hay không, nhìn quét qua hàng ghế sau rồi kéo ghế mình ngồi xuống.

Lý Nhiễm ngồi sau nhoài ra bàn khóc, tiếng rất nhỏ, Giang Ninh mím môi dưới mở sách vở ra, cẩn thận quay đầu lại nhìn xuống.

“Cậu biết tại sao Lý Nhiễm lại khóc không?” Bạn cùng bàn là bạn nữ vóc dáng thấp, trắng trẻo sạch sẽ, rất hay tám nhảm.

Giang Ninh không có hứng thú, tiết đầu tiên là toán, cô âm thầm ghi nhớ công thức.

“Cậu ấy bị Lâm Yến Thù ghét rồi.” Bạn cùng bàn đã vượt qua bàn của cô ấy, nhoài ra bàn Giang Ninh, “Cậu ấy muốn đổi vị trí xuống phía sau ngồi cùng Lâm Yến Thù, Lâm Yến Thù chưa từng ngồi với bạn nữ, trực tiếp từ chối.

Cậu ấy muốn theo đuổi Lâm Yến Thù đây mà? Nếm mùi thất bại rồi.” Giang Ninh quay đầu nhìn sang, mắt cô ấy rất đẹp, trong suốt sáng ngời.

Bạn cùng bàn bị cô nhìn mà sững sờ, nhấn mạnh: “Thật đó, vừa nãy mình thất hết. Lâm Yến Thù chưa bao giờ ngồi với nữ cả, hình như rất ghét bạn nữ, nghe nói hồi cấp 2 cũng vậy.”

Lý Nhiễm cũng tính là một cô gái rất ưa nhìn, học sinh tiêu biểu môn tiếng Anh, nghe nói điều kiện gia đình cũng rất khá, vừa cao vừa trắng, mái tóc thẳng mượt đen nhánh hay xõa, ngẫu nhiên còn trang điểm.

“Ồ.” Giang Ninh cụp mắt xuống tiếp tục đọc sách.

Muốn đưa hai hộp thuốc cho Lâm Yến Thù cũng không dễ dàng, ở cái độ tuổi động một cái là yêu đương này, quá nhạy cảm. Tâm tư mẫn cảm, tình cảm nhạy cảm, quan hệ nam nữ mẫn cảm.

Nếu cô dám công khai đàng hoàng đặt thuốc lên bàn Lâm Yến Thù thì ngày mai cô sẽ chết không có chỗ chôn.

Giang Ninh nghĩ như thế.

Cô nghĩ đến rất nhiều khả năng, mỗi một cái đều rất khó thực hiện. Lâm Yến Thù vẫn nằm úp sấp ngủ, tiết thứ hai kết thúc, cuối cùng bạn cùng bàn cũng đi rửa tay, Giang Ninh lấy hộp thuốc ra từ trong túi, dùng tay trái viết.

“Dùng kết hợp với thuốc hạ sốt, tôi hết mất rồi, cậu nên đi bệnh viện.”

Viết có mấy chữ mà trong lòng cô run sợ, cô không ngừng nhìn lên xung quanh, sợ bị người khác nhìn thấy.

Cô lại xóa hết mấy chữ đằng trước đi, chỉ để lại cậu nên đi bệnh viện.

Thể dục giữa giờ hai mươi phút, trường họ chỉ cho thể dục giữa giờ một tuần một lần, hầu hết thời gian đều tản ra đi chơi, toàn bộ học sinh nam phía sau chạy đi chơi bóng.

Trời râm, học sinh nữ nhoài ra lan can xem chơi bóng ở thao trường, có người rủ nhau kéo đàn kéo lũ đi rửa tay. Trong phòng chỉ còn lác đác vài người, Lâm Yến Thù nằm sấp ngủ, mũ trùm lên đầu, chỉ có thể nhìn thấy đường nét bả vai.

Gầy gò yếu ớt, xương dưới lớp quần áo hiện rất rõ.

Cậu vẫn đang ngủ, đưa thuốc lúc này, chắc chắn cậu sẽ không phát hiện ra. Giang Ninh nhét thuốc vào túi, đang nghĩ làm thế nào để xuống dưới một cách hợp lý. Hàng trước và hàng sau cách nhau một khoảng rõ ràng, cứ như cách cả cái vũ trụ, ở giữa có một bức tường trong suốt ngăn cách.

Đi xuyên qua, cần siêu năng lực.

“Giang Ninh, cậu đi dọn thùng rác phía sau đi.” Lớp phó lao động ôm một tập áp phích của minh tinh, thổi kẹo cao su kéo tay bạn thân đi vào, hai người họ vừa mới mua được áp phích mới của minh tinh, chuẩn bị trang trí mặt bàn.

“Được.” Giang Ninh nắm thuốc trong túi, nhét hộp thuốc vào trong tay áo, đi về phía sau.

Lâm Yến Thù vẫn luôn ngủ, đằng sau không có ai, sẽ không có người nào phát hiện.

Mấy bước cuối cùng, tim cô đập nhanh đến mức đầu óc mê man, trống rỗng không biết mình đang làm gì. Cô đang làm một chuyện khác thường vô cùng to gan, cô chưa từng làm việc này bao giờ, chuyện này Giang Mai không biết, tất cả mọi người đều không biết.

Cô nắm lấy chổi, nghiêng người, không có ai chú ý đến cô. Cô trượt hộp thuốc trong tay áo xuống bàn Lâm Yến Thù, trên bàn cậu chất đống tiểu thuyết huyền nghi, lẫn vào với sách cũng không rõ ràng cho lắm.

Có người đi vào phòng, Giang Ninh sợ phóng vù đi, cô cầm chổi phẩy tượng trưng hai cái ở hàng đằng sau rồi xách thùng rách đi ra khỏi lớp.

Lúc xuống lầu, cô suýt thì bước hụt ngã cầu thang. Dọc đường đi cứ như đang bước trên mặt trăng vậy, mỗi một bước đều lơ lửng trong không trung, cô đổ rác xong thì đứng dưới gió lạnh dưới tầng dãy phòng học, hít một hơi thật sâu.

“Giang Ninh.”

Giang Ninh mang theo nỗi sợ bị ma dọa quay đầu lại, bạn cùng bàn cầm theo hai chai nước ngọt đi tới, “Sao cậu lại đi đổ rác hả? Không phải hôm nay là Chu Đình Đình làm sao?”

“Hả? Lớp phó lao động bảo mình đi đổ.”

“Đúng là bắt nạt người ta mà.” Bạn cùng bạn chậc một tiếng, đưa một chai nước ngọt cho Giang Ninh, “Sau này đừng đổ nữa, không phải lượt cậu trực nhật, ai đến lượt thì người đó đi mà làm. Hôm nay cậu đổ một lần, sau này ngày nào cũng phải đổ, nếu không bọn họ sẽ nghĩ cách chỉnh cậu.”

“Ừ.” Trái tim bay ra ngoài của Giang Ninh chậm rãi trở về, cô cúi đầu không nhận đồ uống: “Cảm ơn nhé, mình không uống đâu, hôm nay cứ bỏ qua đi, sau này tớ không đổ nữa.”

Lúc Giang Ninh cất thùng rác, Lâm Yến Thù đã ngồi dậy, cậu tựa vào tường, tư thế thả lỏng. Đang nhìn hộp thuốc trên tay, Giang Ninh để thùng rác xuống, cúi đầu vội vã đi lên hàng trước.

Không biết vì sao lớp phó lao động ở phía trước lại khóc, thấy cô đi vào thì đỏ mắt trừng cô một cái. Giang Ninh chẳng hiểu kiểu gì, không biết sao lại chọc phải cô ta rồi, cô cũng muốn phát sinh xung đột với bất cứ ai.

Một mình Giang Mai nuôi cô lớn không dễ dàng, bà đi làm ở nhà máy phía Nam, xin nghỉ về nhà một lần cũng tốn rất nhiều tiền đi đường. Học phí dự thính ở cấp 3 Tân Thành rất cao, không thể tiêu tiền vào việc không cần thiết.

Bây giờ Giang Ninh ăn nhờ ở đậu, cậu mợ coi cô như cái đinh trong mắt. Cô không có tư cách gây chuyện, cô không có bất kỳ chỗ dựa nào, không ai giúp cô được.

Cô rửa tay xong thì ngồi về chỗ.

Buổi chiều Lâm Yến Thù xin nghỉ, cậu xin nghỉ một tuần, đến bệnh viện khám bệnh.

Lớp phó học tập không sai cô đi đổ rác thêm lần nào nữa, một tuần sau, Lâm Yến Thù trở lại trường học, lại một lần nữa khôi phục phong thái của cậu ấm ngạo mạn.

Rung trời chuyển đất trên sân bóng rổ.

Cậu vẫn vạch rõ giới hạn với các bạn nữ, ai đưa nước cậu đều không nhận, để mặc các bạn nữ phơi ở đó, cậu bày ra khuôn mặt không cảm xúc rời khỏi đó, trông rất không lịch sự.

Người theo đuổi cậu dần dần đều theo đuổi Chu Tề, dù sao Chu Tề cũng dịu dàng hơn nhiều, đưa đồ cho không từ chối, yêu đường thì mơ đi.

Giang Ninh ngẫu nhiên đánh bạo liếc cậu một cái, lúc cậu chơi bóng vô cùng đẹp trai, rất giống nam chính trong anime. Dáng người cao, tung bóng rất đẹp, luôn là tiêu điểm ở tiết thể dục.

Nhảy lên một cái, bóng bay vào khung rổ.

Cả hiện trường hoan hô, Giang Ninh cũng làm theo các bạn xung quanh, mạnh dạn nhìn cậu. Lúc cậu nhảy bật lên, vạt áo sẽ bị kéo lên theo, lộ ra cái eo rắn chắc.

Trời càng ngày càng lạnh, người chơi bóng trên sân ngày càng vơi.

Học kỳ đầu tiên sắp kết thúc, giáo viên thể dục bị ép mà bị ốm luôn, bầu không khí học tập cũng căng thẳng hơn.

Giang Ninh không có nhiều thời gian, còn một học kỳ nữa là chia lớp rồi, cô là người duy nhất có cơ hội vào lớp trọng điểm. Cô rất chú trọng, lớp trọng điểm và lớp học sinh kém khác nhau một trời một vực, bầu không khí học tập cũng khác, cách giảng dạy của thầy cô cũng không giống nhau, chỉ có vào lớp trọng điểm mới có thể thi vào trường trọng điểm.

Đối với hầu hết những đứa trẻ có gia cảnh bình thường mà nói, thi đại học chính là cơ hội thay đổi số phận duy nhất, đó cũng là cơ hội duy nhất của Giang Ninh. Giang Mai nói, ở trường cấp 3 có khó đến đâu cũng phải chịu, bước ra ngoài kia, con sẽ có tương lai xán lạn. Một khi dừng bước, có khả năng sẽ chìm xuống, cả đời bị nhốt ở chỗ này.

Giang Ninh không muốn ở lại nơi này.

Từ khi vào đông, náo nhiệt ở ngõ Trường Vĩ tạm thời hạ màn. Trời đông giá rét càng ngày càng lạnh, chợ đêm cũng ngừng rồi. Một số quán ăn vặt cũng dừng buôn bán, mèo hoang dưới lầu lại chết mất một con, Giang Ninh vùi xác mèo hoang xuống đất bùn dưới hàng cây.

Con mèo tam thể mà cô cho ăn vào ngày đầu tiên đến Tân Thành cũng biến mất rồi, không biết trốn ở góc nào.

Cũng có thể là có người mang về nuôi, có một con mèo trắng đã được chủ quán hàng đồng giá hai tệ ở ven đường nhận nuôi, dùng dây thừng bằng vải thô buộc ở cửa, mỗi ngày có cơm thừa, một cái áo cũ thành ổ nhỏ của nó.

Giang Ninh nhìn những con mèo đó cảm thấy số mệnh của mình cũng giống chúng nó. Cô không biết nhà cô ở đâu, có lẽ là ở khung cảnh tương lai Giang Mai phác họa lên cho cô.

Còn có hay không thì không ai biết. Nếu không tiến về phía trước thì cô sẽ chết trong thùng rác như con mèo hoang kia.

Đối với Giang Ninh, mùa đông vô cùng gian nan, cô ở trường thì còn ổn, ở trường có hệ thống sưởi. Nhưng cuối tuần về nhà thì rất khổ, không có chỗ học bài, trời quá

Lạnh. Trước đó cô vào KFC làm bài tập nhưng nhân viên cửa hàng cứ liên tục nhìn chằm chằm vào cô, không gọi món thì không hay cho lắm, chiếm mất vị trí của người ta, gọi món thì cô quả thực không có nhiều tiền như thế.

Giang Mai kiếm tiền không dễ dàng chút nào, cô có thể tiết kiệm được gì thì tiết kiệm, không dám tiêu pha linh tinh.

Tối thứ Bảy, Giang Ninh xách cặp đi ra ngoài, Tân Thành lại có tuyết rơi, mới sáu rưỡi mà trời đã đen kịt, bóng đêm nặng nề áp trên đỉnh đầu. Tuyết trong ngõ bị giẫm thành màu đen, trộn lẫn với nước bẩn. Không có nhiều người mở hàng trên đường phố, khí nóng ngưng tụ trong gió rét, không tan ra.

Mọi người chui trong nhà, hưởng thụ nhiệt độ ấm áp.

Giang Ninh đi ra ngõ, hướng đến quảng trường Xuân Giang. Từ xa nhìn lại, quảng trường Xuân Giang đúng là náo nhiệt. Đèn đường treo thật cao, chiếu sáng toàn bộ quảng trường, tiếng nhạc rộn vang. Có người nhảy múa, có người trượt tuyết, còn có người chơi ném tuyết.

Giang Ninh ngẩng đầu lên nhìn bông tuyết bay bay, tâm trạng rất tệ. Trước đây cô không ghét tuyết nhưng bây giờ thì cực kỳ ghét, tuyết rơi trời quá lạnh. Cô muốn viết mà chẳng cầm nổi cây bút, ngón tay lạnh đều tê rần hết cả.

Từng dải tuyết lớn từ bầu trời xa vời vợi lả lướt tung bay đáp xuống nhân gian, Giang Ninh sầu chết mất thôi.

Cô đeo cặp sách nặng trịch đi tới quảng trường, trên bàn sắt đã phủ một lớp tuyết dày, cô không ngồi được, sợ ngồi xuống trực tiếp đông cứng trên bàn rồi mai lại lên bản tin. Giang Ninh cân nhắc hồi lâu, vẫn đi vào KFC.

Các cửa hàng khác mười rưỡi đã đóng cửa, còn KFC thì kinh doanh đến tận ba giờ sáng.

Bên trong KFC rất ấm, mở thiết bị sưởi, trong không khí ngập tràn hương vị gà rán. Buôn bán cũng không tệ, có không ít người nhưng vẫn còn chỗ trống.

Giang Ninh ngại ngồi không, vừa vào cửa đã đi thẳng đến chỗ gọi món. Lúc nhân viên cửa hàng hỏi cô muốn cái gì, cô hơi lúng túng, không biết nên gọi gì. Đều rất đắt, chọn bừa một phần gà bắp rang cũng có thể ăn hai bữa ở bên ngoài.

Cô đang lưỡng lự thì phía sau có người đến gần, Giang Ninh vội tránh ra cho đối phương gọi đồ trước, quay đầu chạm phải mắt Lâm Yến Thù.

Lâm Yến - mặc áo khoác bông dài màu đen, cao thon thẳng đứng, một tay nhét túi quần – Thù, trên người vương khí lạnh rất nặng, chắc là mới đi từ bên ngoài vào. Cậu lạnh nhạt gật đầu với Giang Ninh một cái, rũ mi xuống nhìn nhân viên cửa hàng, cậu gọi hai suất ăn, dặn thêm: “Trong một phần đổi coca thành chocolate nóng.”

“Được, xin chờ một lát.”

Nhân viên cửa hàng đưa thẻ chờ lấy đồ ăn cho Lâm Yến Thù.

Giang Ninh không dám nhìn Lâm Yến Thù thêm, tránh khỏi cậu vòng qua một bên ngẩng đầu nhìn giá cả. Chocolate nóng không đắt lắm, cô định gọi một phần. Uống gì đó thì có thể ngồi ở đây rất lâu, dù sao cô chưa uống hết được thì vẫn có thể ngồi.

“Tôi...”

“Cậu ăn cơm trưa?” Lâm Yến Thù bỗng nhiên mở miệng.

Giang Ninh sửng sốt một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Yến Thù, trái tim đập rộn lên, chỉ vào mình: “Mình hả?”

Lâm Yến Thù nói chuyện với cô?

Lâm Yến Thù dáng cao chân dài, trên khuôn mặt đẹp trai của cậu thiếu niên không có bất cứ cảm xúc gì, lạnh lùng băng giá. Giày thể thao trên sàn nhà lùi lại nửa bước, rút hai tay khỏi áo khoác, tiện tay cầm menu lên. Cậu nhìn quanh khắp nơi, đôi mắt cậu đen sẫm sâu thẳm, rất có cảm giác tồn tại, ở trên cao nhìn xuống Giang Ninh, “Ở đây còn người nào khác sao?”

Giang Ninh lắc đầu, ngay sau đó lại gật đầu: “Ăn rồi.”

Thật ra cô chẳng ăn được mấy miếng ở bữa tối, cậu mợ lại cãi nhau, bọn họ không kiêng dè Giang Ninh có mặt ở đó, mắng Giang Mai không đầu óc, đưa cái đứa con ghẻ này đến liên lụy mọi người.

Giang Ninh để đũa xuống, rời khỏi bàn ăn. Thực ra cô còn muốn làm chuyện bạo lực hơn thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, dù sao cô vẫn phải tiếp tục ở lại đó.

“Thừa một suất.” Lông mi Lâm Yến Thù hơi lay động, giương mắt nhìn Giang Ninh: “Cậu cần không?”

Cậu không nói mời cô ăn mà nói cậu cần không?

Giang Ninh hơi ngây người, không biết tại sao lại muốn mời cô ăn, cũng chẳng nói chuyện được mấy câu, lần duy nhất hai người nói chuyện với nhau trong học kỳ này là lúc Lâm Yến Thù bảo cô quay lên, đứng ngay ngắn.

Giang Ninh lấy can đảm, đối diện với gương mặt đẹp trai đầy tính xâm lược của cậu, đối diện với đôi mắt lành lạnh của cậu.

“Cậu cần mình giúp gì sao?” Giang Ninh không biết Lâm Yến Thù muốn cô làm gì, không ai vô duyên vô cớ tặng cô gì cả.

Bọn họ là bạn cùng lớp, đột nhiên tốt với cô cũng vì chép bài tập, hoặc là thi ngồi gần nhau muốn quay cóp.

Ngoài ra, cô không nghĩ ra lý do Lâm Yến Thù mua hamburger cho cô.

Lâm Yến Thù cau hàng lông mày đẹp đẽ lại, có vẻ không vui lắm, Giang Ninh cũng không biết mình nói sai chỗ nào, trong lòng thấp thỏm, “Ý mình là cậu muốn mình làm gì...”

“Có thể cho tôi mượn vở ghi bài trên lớp của cậu không?” Lâm Yến Thù giương mắt, đôi mắt đen sắc bén rơi trên người cô.

“Có thể.” Giang Ninh thở phào một hơi, bởi vì yêu cầu này rất đơn giản, thậm chí cô còn bật cười. Khóe môi không tự chủ cong lên, cô mím môi, “Được.” Không bắt cô giúp quay cóp, gian lận, dường như trong tim cô mọc ra ngọn cỏ hoang dại, sinh trưởng mãnh liệt một cách trắng trợn, chẳng kiêng dè gì, khiến cả người cô đều hoảng loạn, “Môn nào? Cậu muốn gì?”

Giang Ninh vội kéo cái cặp sau lưng lên trước ngực, kéo khóa ra, không ngờ Lâm Yến Thù lại có hứng thú với vở ghi bài.

Cậu muốn học hành đàng hoàng rồi sao?

Lâm Yến Thù nhìn mu bàn tay ửng hồng của cô, hình như bị nẻ vì lạnh, lúc cô tới Tân Thành vẫn còn làn da trắng trẻo. Dường như cô gầy đi rồi, cần cổ tinh tế và xương quai xanh rất rõ ràng, không đeo khăn quàng cổ, cứ để phơi giữa gió rét, cậu một tay nhét túi quần đứng thẳng tắp, giọng nói đang trong thời kỳ đổi giọng, rất khàn, “Môn toán.”

Giang Ninh đưa vở ghi toán cho Lâm Yến Thù.

Lâm Yến Thù nhận cuốn vở màu xanh lam, vở ghi bài của cô rất đẹp, chữ viết ngay ngắn dễ nhìn. Trang đầu tiên viết: Theo giấc mơ tiến bước, hướng mặt trời mà sống.

“Cảm ơn.” Lâm Yến Thù cầm cuốn vở ghi bài.

“Đồ ăn của hai người được rồi.” Nhân viên phục vụ nói.

Lâm Yến Thù giơ tay lên được một nửa lại rụt tay về, trực tiếp cầm cái cặp nặng trịch của Giang Ninh, nói: “Cậu bưng đồ ăn.”

“Hả? Ừ.” Giang Ninh bưng khay, quay đầu nhìn Lâm Yến Thù đang xách cặp cô đi tới vị trí tít tận trong cùng, cậu đặt cặp xuống, cái chân dài nhấc lên một cái, ngồi xuống chỗ bên trong. Cậu buông lỏng người ngả về sau lấy điện thoại ra, mặt không hề cảm xúc chơi trò chơi trên điện thoại. Cậu ngồi như thế, chặn cặp ở bên trong giống như đang che chở cho cái cặp sách vậy.

Giang Ninh bưng đồ ăn bỗng trầm ngâm.

Cậu muốn ngồi với cô sao? Không phải cậu rất ghét bạn nữ tới gần hay sao? Nhưng tư thế đấy của cậu rõ ràng là đang chờ cô đi tới đó.