Giang Ninh đến tận giao thừa mà vẫn còn phải đi làm, sáng nay Lâm Yến Thù đưa cô đến bệnh viện. Dạo gần đây tuyết rơi nhiều, Lâm Yến Thù sợ cô lái xe không an toàn nên dường như mỗi ngày đều đưa cô đến bệnh viện, đến giờ tan tầm lại đón cô về.
Chỉ cần Tân Thành không có án lớn thì thời gian rảnh rỗi của anh so với Giang Ninh tương đối vẫn nhiều hơn, anh không phải đầu tắt mặt tối giống như Giang Ninh.
Giang Ninh bước xuống xe, đi vòng sang bên ghế lái cúi người chui vào cửa sổ xe đặt lên trán Lâm Yến Thù một nụ hôn: "Vậy anh về nhà ngủ thêm chút nữa đi, anh dậy sớm quá rồi."
Thật ra thì cô còn có chút tâm sự trong lòng nhưng lại ngại không biết phải nói thế nào với Lâm Yến Thù. Hôm nay là sinh nhật của cô, mặc dù đúng 0:00 hôm nay Lâm Yến Thù đã chuyển khoản cho cô nhưng anh lại không ghi chú bất cứ câu nào làm cho cô có cảm giác giống như đây là lì xì trong giao thừa vậy. Ngay cả sáng nay cũng không nghe thấy anh đề cập gì đến chuyện sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Giang Ninh, nói gì thì đây cũng là sinh nhật đầu tiên sau khi cô và Lâm Yến Thù ở cạnh nhau. Sau khi yêu nhau con người ta thường có xu hướng xét nét những chuyện vụn vặt, sẽ bắt đầu để ý đến từng ngày kỷ niệm, sẽ bắt đầu để tâm xem đối phương có phải là không nhớ hay không.
"Tối nay anh lại tới đón em." Lâm Yến Thù sửa lại khẩu trang, chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, càng nhìn càng cảm thấy Giang Ninh thật sự rất xinh đẹp, anh đưa ngón cái vuốt nhẹ vành tai của cô: "Đi thôi."
"Nếu như về tan trễ quá em sẽ đón taxi về." Giang Ninh không muốn anh phải mệt nhọc chạy tới chạy lui như vậy. Từ lúc hai người kết hôn đến bây giờ dường như mỗi ngày Lâm Yến Thù đều đưa đón cô, có cảm giác tình yêu của họ vẫn nồng nhiệt như lúc ban đầu.
Giang Ninh nghĩ có lẽ không tổ chức sinh nhật cũng không phải là vấn đề gì quá to tát. Lâm Yến Thù đối xử với cô rất tốt, tình yêu mà anh dành cho mình Giang Ninh có thể cảm nhận được.
"Không an toàn." Lâm Yến Thù sửa sang lại quần áo của cô rồi tựa lưng vào ghế: "Trưa nay anh có chút việc đi tìm Chu Tề, đến tối lại tiện đường đến đón em. Tóm lại là không được đón taxi, không được ngồi xe của người đàn ông khác."
Khuôn cằm lạnh lùng của Lâm Yến Thù khẽ nhếch lên, nét mặt hết sức ngạo kiều.
"Trưa nay ăn không ăn cơm nhà à? Vậy anh nhớ nói với mẹ một tiếng đó." "Anh biết rồi."
"Lái xe chậm một chút." "Được rồi."
Giang Ninh nhìn Lâm Yến Thù một lúc rồi mới nói: "Tạm biệt."
Chân cô vẫn không nhúc nhích, liệu cô có nên nhắc nhở anh hôm nay là sinh nhật của cô hay không nhỉ? Không nhắc thì sợ anh sẽ bỏ lỡ nhưng biết đâu được Lâm Yến Thù thật sự muốn tổ chức sinh nhật cho cô thì sao?
"Hôn cái nữa." Lâm Yến Thù ngoảnh đầu lại chăm chú nhìn cô, đôi con ngươi thâm thúy mang theo độ ấm, dường như có chất kết dính đã gắn chặt từ trong sâu thẳm, âm cuối của anh cực kỳ trầm thấp: "Bác sỹ Giang."
Giang Ninh cúi đầu xuống hôn lên môi Lâm Yến Thù, phía sau gáy cô bị bàn tay to rộng của Lâm Yến Thù giữ chặt, hai người hôn nhau một cái thật sâu.
Nghe thấy tiếng loa vang lên Giang Ninh buông Lâm Yến Thù ra, vừa hay quay đầu lại đã nhìn thấy đồng nghiệp trong bệnh viện. Tuy là mặt cô đang nóng như thiêu đốt nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Đối phương không nhịn cười được đã cảm khái một câu: "Đúng là vợ chồng son tình cảm thật là tốt quá đi mất."
Sáng nào cũng ở trước cổng bệnh viện hôn nhau.
Giang Ninh đeo túi lên vai, trong đầu thầm nghĩ nếu như có một người chồng đẹp trai như vậy thì ngày nào cũng đều muốn hôn thôi.
Việc hợp pháp muốn làm thì cứ thế mà làm thôi.
Giang Ninh vẫn giữ nguyên nụ cười, cô nói: "Vừa mới cưới mà." Vợ chồng mới cưới gắn bó với nhau như keo sơn, cũng không còn cách nào khác.
"Đúng đúng đúng, thế có cần tôi đưa cô vào trong không?" Đối phương vừa cười hỏi.
Xe của Lâm Yến Thù đậu ở trước cổng bệnh viện, từ cổng đến văn phòng vẫn còn một đoạn đường nữa. Xe của bác sỹ vẫn có thể chạy vào trong, trên cơ bản là có thể tiễn đến dưới lầu.
"Không cần đâu, cảm ơn."
Sau khi đối phương đi rồi Giang Ninh cũng định đi vào bệnh viện: "Em đi đây."
"Sinh nhật vui vẻ!" Lâm Yến Thù đột nhiên lên tiếng.
Giang Ninh đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Yến Thù cười rất tươi, giọng nói nặng trĩu: "Được rồi, không giấu gì em, anh không nên nghe theo bọn họ nghĩ ra chủ ý này. Không phải là em cho rằng anh quên mất sinh nhật em sao?"
Trước lễ cưới Lâm Yến Thù đã biết sinh nhật lần thứ hai mươi chín của Giang Ninh sẽ rơi vào tháng mười hai âm lịch. Tình cờ là hai người đã cùng nhau trải qua hai lần sinh nhật lúc còn học trung học.
Sau đó thì không còn nữa, đây là sinh nhật đầu tiên của Giang Ninh sau khi hai người tái hợp.
"Em không nghĩ vậy đâu." Giang Ninh nhất định không chịu thừa nhận, mặt cô đã nóng đến mức muốn bỏng tay: "Cảm ơn anh."
"Tối hôm qua là tiền lì xì mừng tuổi cho em. Tối nay anh sẽ tặng cho em một bất ngờ lớn, nhớ không được đón xe, chờ chồng em tới đón đó.”
Còn có kinh hỉ gì nhỉ?
“Được rồi, em biết rồi.” Giang Ninh nở nụ cười. Tối hôm qua hai người họ đi ngủ từ sớm, mới hơn mười giờ đã ngủ mất. Đến mười hai giờ, báo thức của Lâm Yến Thù vang lên, anh lập tức cầm lấy điện thoại chuyển khoản cho Giang Ninh 5200 tệ, lại còn cố ý lấy điện thoại của Giang Ninh xác nhận.
Lúc này Giang Ninh cảm thấy vô cùng thỏa mãn rời đi, Lâm Yến Thù mỉm cười nhìn theo bóng dáng cao gầy của cô đi vào tòa nhà của khoa Ngoại mới thu lại ánh mắt, đóng cửa kính xe lại rồi lái xe về nhà.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của anh chính là chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho Giang Ninh làm cô cảm thấy cực kỳ sung sướng, nhưng vừa rồi lúc hôn nhau anh bỗng nhiên có suy nghĩ thay đối kế hoạch.
Một phút anh cũng không muốn để Giang Ninh cảm thấy thất vọng.
Anh nhân lúc đèn đỏ tranh thủ gọi điện cho Giang Mai, đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy.
“Mẹ ơi, mẹ gọi điện cho Ninh Ninh đi, chúng ta đừng giả vờ quên sinh nhật của cô ấy nữa.” Lâm Yến Thù nói: “Cô ấy sẽ thất vọng lắm.”
“Hả? Không phải sinh nhật bất ngờ nữa à? Trong nhà vẫn trang trí như cũ sao?”
Sinh nhật của Giang Ninh rất dễ dàng bị bỏ qua, trước đó mấy ngày Lâm Yến Thù đã nói với Giang Mai nhất định năm nay phải tổ chức cho cô một sinh nhật thật linh đình.
“Con đi làm bánh kem trước đã, sau đó sẽ trở về sắp xếp.” “Được rồi.”
Sau khi cúp điện thoại thì đèn cũng vừa chuyển sang màu xanh, Lâm Yến Thù lập tức lái xe đi.
Chín giờ, anh mang theo toàn bộ những nguyên liệu nấu ăn đến biệt thự của Chu Tề ở thành Tây. Hai vợ chồng Tịch Thụy và Chung Tề nương tựa nhau mà sống, nhìn thấy ông chủ thầu Lâm Yến Thù lòng dạ đen tối xuất hiện.
"Anh Yến à, mới có 9 giờ thôi đó."
"Đã 9 giờ rồi." Lâm Yến Thù cởi áo măng tô ra, bên trong là áo lông quần dài, thân cao chân dài, đem nguyên liệu nấu ăn đặt hết lên mặt bàn: "Trước tiên phải làm gì đây?"
Tịch Thụy làm đồ ngọt rất ngon, bánh kem cô ấy làm cũng là ngon nhất.
"Cho em năm phút, em phải rửa mặt cái đã." Lúc cô ấy nghe thấy Lâm Yến Thù muốn nhờ cô ấy hướng dẫn anh làm bánh kem đã hốt hoảng đến nỗi rớt
cả cằm xuống. Thế giới này làm sao vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Người lạnh lùng như anh Yến thế mà lại muốn học làm bánh kem sao? Đùa nhau à?
Không ai nghĩ chuyện này là thật mãi cho tới lúc Lâm Yến Thù vác theo cả bàn nguyên liệu đến nhà họ. Tịch Thụy vẫn chưa kịp hoàn hồn, cô ấy không dám tưởng tượng dáng vẻ làm bánh kem của Lâm Yến Thù sẽ ra sao. Vị đại gia này có khi nào sẽ cầm súng chĩa vào đầu chiếc bánh rồi bảo nó tự làm đi hay không nhỉ?
Chu Tề mặc đồ ngủ bước vào trong bếp nhìn kỹ mấy món đồ mà Lâm Yến Thù đem tới: "Anh thật sự muốn làm bánh kem đó hả?"
"Đừng có mặc đồ ngủ đứng trước mớ nguyên liệu của anh, ô nhiễm chúng hết đó." Lâm Yến Thù ngăn cản động tác tra xét của cậu ta, anh nói: "Cách xa đống đồ này chút đi."
"Anh Yến làm bánh kem?" Chu Tề lùi về sau hai bước, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, kêu lên một tiếng: "Thế giới này thật là con mẹ nó điên rồi."
"Đừng có làm loạn ở đây, cô ấy còn chưa biết đâu. Là anh muốn tặng cho cô ấy một bất ngờ." Lâm Yến Thù rời khỏi khu vực để nguyên liệu vừa nói: "Anh sẽ làm được, anh yêu cô ấy và anh muốn tặng những điều tốt nhất cho cô ấy."
"Chua chết em rồi."
Đây có phải là Lâm Yến Thù cao cao tại thượng suốt ngày châm biếm những người hay khoe ân ái không vậy?
"Anh có thuốc lá không?" Chu Tề đưa tay ra, liếc mắt nhìn lên lầu: "Ra ngoài hút điếu thuốc đi."
Cậu ta đang định khuyên anh bớt khoe ân ái lại một chút, chừa cho người khác đường sống.
"Không có, anh đang cai thuốc." Lâm Yến Thù lấy trong túi quần ra một hộp kẹo đưa cho Chu Tề: "Chú muốn ăn không?"
Chu Tề: "..."
"Giang Ninh đưa cho anh hả?" Chu Tề nghiến răng nghiến lợi lấy một viên kẹo ra. Đôi bạn thân này trước khi kết hôn thì vô cùng phóng túng, sau khi lấy vợ rồi lập tức trở thành người đàn ông ba tốt, cuối cùng thì một người hút thuốc như Lâm Yến Thù cũng chịu cai thuốc rồi.
"Là anh chủ động cai thuốc." Lâm Yến Thù cũng ngậm một viên kẹo, thản nhiên nói: "Bọn anh muốn sinh em bé."
Trước khi anh và Giang Ninh kết hôn chưa từng lo lắng tới việc con cái. Anh không cảm thấy sinh con là việc cần thiết, trong kế hoạch cuộc đời anh cũng chưa từng xuất hiện việc sẽ sinh con.
Lần đó sau khi nghe Giang Ninh nhắc tới việc có con anh lại suy nghĩ rất lâu rồi bắt đầu có chút mong chờ. Anh có thể trở thành một người cha tốt và anh sẽ cố gắng hết sức để trở thành một người cha tốt.
"Hai đứa chuẩn bị mang thai lúc nào thế? Cần phải chuẩn bị những gì vậy?" Tịch Thụy đã mang thai được năm tháng.
"Không hút thuốc, không uống rượu, bổ sung thêm vitamin B11. Những cái khác không thành vấn đề, nhà em chủ yếu là do vấn đề của em nên thời gian cũng dài, chuẩn bị mất cả năm mới có thai. Vấn đề này anh nên đi hỏi bác sỹ Giang, cô ấy chuyên nghiệp hơn chúng ta nhiều, mấy vấn đề này cô ấy tất nhiên sẽ biết cần phải chuẩn bị những gì." Chu Tề đối với chuyện Lâm Yến Thù muốn có em bé khiếp sợ không khác gì chuyện anh ấy muốn học làm bánh kem hay là cai thuốc cả: "Anh thế mà lại muốn sinh. Lâm Yến Thù à, anh thay đổi thật rồi."
Trước đây Lâm Yến Thù tự cho mình là vị vương gia cô độc, dường như anh ấy chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn sinh con, đối với gia đình cũng không có khái niệm rõ ràng. Sau khi Giang Ninh xuất hiện thì toàn bộ quá trình kết hôn rồi sinh con thay đổi giống như lốc xoáy vậy, nhanh đến bất ngờ.
"Không phải anh thay đổi, trước giờ anh đâu có ghét trẻ con." Lâm Yến Thù nhướng mày, sức khỏe của anh tốt như vậy, muốn có một đứa con với Giang Ninh chắc hẳn sẽ rất dễ dàng, khóe môi anh cong cong: "Sinh một đứa giống như chị dâu của chú không tốt hay sao?"
"Đúng đúng, Giang Ninh thật sự rất tốt." Cậu ta cảm thấy tốc độ chấp nhận lập gia đình quá nhanh này của Lâm Yến Thù quả thật có chút khó tin.
"Gọi là chị dâu."
"Chị dâu rất tốt." Chu Tề nghiêm túc gật đầu: "Tốt quá rồi, hai người nhanh chóng sinh đi, sinh xong chúng ta kết thông gia. Hai nhà chúng ta cách nhau năm đời, không tính là họ hàng gần."
Lâm Yến Thù đánh giá Chu Tề một lượt từ trên xuống dưới, xùy một tiếng: "Không đời nào."
"Em đây lúc nhỏ rất đẹp trai đó? Sao anh xem thường em thế? Nếu như con trai em giống mẹ nó chắc hẳn cũng sẽ đẹp như một đóa hoa đó."
"Con trai hay con gái thế? Đã kiểm tra chưa?" Lâm Yến Thù tuyệt đối sẽ không kết thông gia với Chu Tề, không đơn giản là vì ngoại hình mà vấn đề là chỉ số thông minh của cậu ta quá thấp.
Đứa bé của Giang Ninh và Lâm Yến Thù nhất định là một thiên tài, không thể tìm một đứa ngốc kết thông gia được.
"Chưa biết được, vẫn chưa kiểm tra. Chẳng qua bác sỹ nói có vẻ là con gái, bây giờ em đã buồn muốn chết rồi. Không phải là em trọng nam khinh nữ, chỉ là em nghe nói con gái sẽ giống ba. Nếu như con gái giống em nhất định em sẽ bị vợ em đánh chết mất."
"Thế à?" Lâm Yến Thù thản nhiên quay đầu lại định tìm chỗ có thể soi gương, đột nhiên anh lại để tâm đến dáng vẻ của bản thân. Nếu như con gái giống anh, có khi nào Giang Ninh cũng sẽ đánh anh chết hay không?
"Em nghe nói con trai giống mẹ, con gái giống ba. Con đầu lòng là chính xác nhất, giống như em với mẹ em vậy."
Lâm Yến Thù có chút đăm chiêu: "Anh thì giống ba, Giang Ninh lại giống mẹ. Gen di truyền của nhà anh hẳn là khác với nhà hai đứa rồi."
Anh muốn một đứa con giống hệt như Giang Ninh vậy, vừa thông minh lại vừa đáng yêu như cô.
Giang Ninh không biết kinh hỷ mà Lâm Yến Thù dành cho cô là gì nên vô cùng chờ mong. Đêm giao thừa khoa chỉnh hình cũng không quá bận rộn, không có bao nhiêu ca phải cấp cứu. Trong những ngày lễ lộc như Tết Nguyên đán này cũng không mấy ai phải vội vội vàng chạy tới bệnh viện.
Người có Tân Thành vốn có một truyền thông chính là không ai lại chạy đi khám bệnh trong mấy ngày Tết nhất thế này. Mấy loại thương tích không
nguy hiểm đến tính mạng vẫn có thể để qua mấy ngày đầu năm mới này rồi đi khám cũng không muộn.
Có cảm giác mong chờ khiến cô trải qua ngày giao thừa rất vui vẻ.
Buổi tối đúng giờ tan ca, cô ở văn phòng trang điểm thật đẹp, tô son môi màu sáng rồi mới đeo khẩu trang đi ra ngoài.
Lý Hằng Vũ mới kết hôn được sáu ngày đang ở phòng y tá phân phát kẹo cưới, Giang Ninh cũng được phát một phần. Cô nhận lấy kẹo cưới bỏ vào trong ba lô rồi nhanh chóng đi ra cổng.
Cô đứng đợi trước cổng đợi hai phút xe của Lâm Yến Thù mới đến. Giang Ninh mở túi ra lấy một viên chocolate, xé bỏ vỏ, định sau khi lên xe sẽ đưa vào miệng Lâm Yến Thù, tặng cho anh viên kẹo ngọt đầu tiên trong đêm giao thừa.
Nhưng vừa mới mở cửa xe ra thì cô đã nhìn thấy một bó hoa hồng trắng thật to khiến Giang Ninh cực kỳ kinh ngạc. Đây có phải là kinh hỉ mà anh nói hay không? Đêm giao thừa này vậy mà vẫn có thể đặt được hoa hồng.
Giang Ninh ôm bó hoa lên, mở cửa xe lên rồi ngồi vào trong, Lâm Yến Thù cúi người qua thắt dây an toàn cho cô. Trên người anh có mùi hương rất nhạt của hoa, chắc hẳn là lúc mua hoa lưu lại. Quần áo của anh hơi lạnh, chóp mũi của Giang Ninh cọ vào quần áo của anh, trượt qua vai, làm trái tim anh cũng bị rung động.
"Là kinh hỉ anh nói sao?" Cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phát ra ánh sáng lấp lánh: "Hoa đẹp quá đi."
Lâm Yến Thù cười rất tươi, dịu dàng vuốt ve tóc cô: “Chỉ là một phần thôi, còn cái khác nữa.”
“Dạ?”
Lâm Yến Thù đánh tay lái, khởi động xe đi ra ngoài, giọng nói trầm thấp: “Đây là sinh nhật đầu tiên hai đứa mình ở bên nhau, nhất định phải để lại một kỷ niệm khó quên.”
Giang Ninh nhét kẹo socola vào trong miệng, cô sắp bị sự ngọt ngào của anh làm cho choáng váng, con người này còn ngọt hơn cả kẹo socola đang tan trong miệng.
Đêm giao thừa đường phố náo nhiệt, ven đường giăng lồng đèn đỏ chót, ánh sáng vàng rực rỡ rọi vào đáy mắt sâu thăm thẳm của anh, trái tim Giang Ninh không kìm được bắt đầu đập loạn nhịp.
“Còn gì nữa?”
Lâm tiên sinh nhà cô còn chuẩn bị bất ngờ lớn nào cho cô nữa đây? “Có! Đủ khiến em kinh ngạc cả đêm.”
Ồ.
Bao nhiêu những tưởng tượng muôn hình vạn trạng bị cô vất vả xua khỏi đầu lại lần nữa hiện ra, thậm chí còn mãnh liệt, táo tợn hơn lúc trước, có muốn khắc chế cũng chẳng khắc chế nổi?
Một đêm đầy bất ngờ?
Tặng cô 1 đêm trên giường đầy bất ngờ à? Giang Ninh thực sự chờ mong.
Cả người cô bị hương hoa thơm ngào ngạt vậy anh, vị socola ngọt lịm tan chảy trong miệng. Cô nhìn nửa gương mặt tuấn tú của Lâm Yến Thù cổ hơi khô. Cô thực sự rất chờ mong, món quà Lâm Yến Thù sẽ đem đến, dù là gì chăng nữa đều khiến Giang Ninh vui vẻ, hạnh phúc tựa một chú chuột nhỏ chìm trong hũ mật.
Thật tốt.
Giang Ninh nắm chặt bàn tay ấm áp của anh, cùng đi vào thang máy, cô không ngừng đếm số tầng hiển thị trên bảng điều khiển, lại tựa đầu trên vai anh, thì thầm hỏi nhỏ: “Mẹ có nhà không nhỉ?”
“Ừ. Mẹ đang ở nhà.” Lý trí khôi phục vào phần, vậy hẳn là không đến mức vừa vào cửa đã lâm trận.
“Ồ.”
Lâm Yến Thù quay đầu nhìn cô, Giang Ninh đã tháo khẩu trang xuống, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thắm, đẹp đến nao lòng, “Em có vẻ khá bồn chồn?”
“Đâu nào.” Giang Ninh quả thực vô cùng khẩn trường, chủ yếu là bởi vì những lời nói hành động của anh đêm nay liên tục khơi gợi sự mong đợi trong lòng người. Không biết anh định làm gì. Tim Giang Ninh đập loạn xạ, đoán chừng Lâm Yến Thù cũng có thể nghe thấy. Cô vuốt ve mu bàn tay
anh: “Lần thứ nhất có người tổ chức cho em một sinh nhật nghiêm túc và long trọng như vậy. Em hạnh phúc lắm.”
“Sau này mỗi lần sinh nhật em, anh sẽ đều tổ chức tương đương.” 10 ngón tay hai người đan chặt, chiếc nhẫn cưới trên tay anh chạm vào da thịt Giang Ninh.
Bởi vì tính chất công việc nên Giang Ninh không thể đeo nhẫn trong lúc làm việc, đến chỗ làm cô thường tháo xuống, tan ca lại đeo vào. Nhưng có một lần do có ca phẫu thuật gấp, đến khi xong xuôi công việc chiếc nhẫn biến mất, cô phải tìm rất lâu mới thấy, vì thế dứt khoát không đeo nữa.
Lâm Yến Thù thì luôn mang nhẫn theo bên mình như hình với bóng.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Yến Thù đi trước mở cửa, Giang Ninh ôm theo bó hoa nặng trĩu, thơm ngào ngạt bước vào. Trước cửa treo hai câu đối tết vuông vắn, đẹp đẽ, hết thảy đều còn mới tinh.
Giang Ninh quả thực hồi hộp đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiếng mở cửa vừa vang lên, bà Giang đã treo một dải lụa mải lên tường, nhưng treo mãi không được, vì thế dứt khoát ném xuống ghế, chạy tới hồ hởi nói: “Ninh Ninh, sinh nhật vui vẻ.”
Trong phòng cực kỳ náo nhiệt, phòng khách được bày biện đẹp đẽ, tinh xảo, giữa phòng một chồng quà tặng xếp cao đến tận trần nhà.
Ngay cả Mộc Mộc hôm nay cũng được mặc quần áo mới, đầu đội mũ đỏ, bên trên in dòng chữ: “Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.”
Giang Ninh đứng giữa phòng, nhìn chồng quà chất cao như núi, lại nhìn Lâm Yến Thù. Anh ngượng ngùng, kéo tay cô, nói: “29 món quà. Mỗi năm một món.” Anh cúi đầu, hôn lên vành tai Giang Ninh, dịu dàng nói: “Sinh nhật vui vẻ! Đủ bất ngờ chưa?”
Cánh cửa nhà đóng lại, trong phòng rất ấm.
Giang Ninh đặt hoa xuống, tháo khăn quàng cổ, cởi áo khoác, thì ra anh tặng cô một núi quà tặng.
Cái này cũng rất ý nghĩa. Cô thực sự rất bất ngờ.
Giang Ninh quay người ôm chặt chồng. Mỗi năm một món quà. 29 món quà. Người đàn ông này lúc nào cũng dễ dàng làm cô rung động.
“Chờ chút, còn bánh gato.” Lâm Yến Thù ôm eo Giang Ninh khắc chế cảm giác muốn hôn cô. Hơi thở ấm áp mơi trớn vành tai, theo đó là giọng thì thầm trầm ấm: “Anh tự làm đấy. Ông xã em lần đầu tiên làm bánh, tay nghề không tốt lắm, em nhất định không được chê đâu.”
Kể cả anh có cắm nến trên bánh bao làm bánh sinh nhật tặng cô, Giang Ninh cũng cảm thấy có gì chê trách.
“Để mẹ đi lấy.” Bà Giang bật cười, “Làm khá tốt. Nhìn rất đẹp mắt.”
Như thể có hạt cát bay vào mắt cô, sống mũi Giang Ninh cay cay, ngẩng đầu nhìn anh: “Em yêu anh. Cảm ơn anh, ông xã.”
Bánh gato màu đỏ hình trái tim nhỏ xinh. Không thể nói là tinh xảo, có một số chỗ phết kem không đều, phía trên dùng kem socola viết một dòng chữ: “Em yêu sinh nhật vui vẻ!”
Kiểu chữ rõ ràng do chính Lâm tiên sinh nhà cô viết.
Anh thật sự rất dụng tâm. Đây là chiếc bánh sinh nhật đẹp nhất Giang Ninh từng được nhận.
Mẹ cô lấy nến ra, cắm lên. Lâm Yến Thù đi tắt đèn, Giang Ninh chắp tay ngồi trước bánh gato thành kính cầu nguyện.
Cô cầu cho mình và Lâm Yến Thù vĩnh viễn bên nhau, cầu hai người bình bình an an cùng nhau tận hưởng cuộc sống.
Trong bóng tối trước khi bật đèn, Giang Ninh chuẩn xác tìm được vị trí của Lâm Yến Thù hôn lên môi anh một cái. Đèn bật sáng, cô lại làm như không có việc gì, cầm dao bắt đầu cắt bánh gato.
Bàn ăn đêm trừ tịch rất phong phú, Giang Ninh ăn một miếng bánh gato, bên trong còn có nhân hạt dẻ, ngọt ngọt, bùi bùi rất ngon miệng.
Đêm trừ tịch, cô ngồi trên giường bóc quà cả tốt. Quả thực cực kỳ vui vẻ.
Mỗi một món quà đều được anh chuẩn bị rất dụng tâm, đủ để cho Giang Ninh 1 đêm thao thức.
Đúng 0 giờ, ngoài cửa sổ pháo hoa nở rực rỡ trên nền trời đêm. Một năm mới lại đến, nơi nơi đều là không khí náo nhiệt, tưng bừng.
Lâm Yến Thù đặt toàn bộ hộp quà xuống dưới giường, nửa quỳ nửa ngồi trên giường, đè Giang Ninh xuống, Giang Ninh nhướng mày nhìn anh. Ngón tay thon dài của Lâm tiên sinh chạm lên nút thắt áo ngủ, chậm rãi tháo ra, ánh mắt đen thâm thúy chăm chú nhìn vợ, tiếng nói trầm thấp, mê người: “Còn một món quá nữa, chờ em bóc đấy?”
Giang Ninh nhìn anh, cuống họng khô khốc: “Quà gì?” “Là anh.”