Mối Tình Đầu - Chu Nguyên

Chương 58: Ngoại Truyện_ Bánh Bao Hấp



Sau ba năm kết hôn, Lâm Yến Thù và Giang Ninh mới có bảo bảo. Chu Tề kết hôn cùng năm sau bọn họ cũng đã sinh đứa thứ hai rồi.

Kế hoạch ban đầu của Giang Ninh là sau 5 năm kết hôn mới mang thai, nhưng năm thứ ba đã có, trước hai năm. Công việc của Giang Ninh mà muốn có con thì phải chuẩn bị đầu tiên, trong lúc mang thai cô không thể vào phòng giải phẫu.

Năm thứ hai cô kết hôn lên phó chủ nhiệm, đúng giai đoạn đi lên, mang thai sẽ ảnh hưởng đến công việc, phá hỏng kế hoạch của cô.

Năm thứ ba, công việc của cô đã ổn định, có điều kiện sinh con, nhưng cô cũng chưa quyết tâm thật sự, có lẽ có thể chờ ổn định thêm một chút. Bảo bảo xem như là tới ngoài ý muốn, ngày kỉ niệm kết hôn họ đến Tam Á, nơi chốn đã thay đổi, nhưng tình cảm của họ vẫn luôn rất tốt, kết hôn ba năm tình yêu vẫn cuồng nhiệt như cũ, làm cũng mạnh bạo một chút.

Cơ thể của Lâm Yến Thù và Giang Ninh đều rất tốt, công việc của họ đòi hỏi phải tiêu tốn phần lớn thể lực, bọn họ rèn luyện hàng năm, tố chất cơ thể cực kỳ ưu tú. Nam nữ trưởng thành, tới 30 tuổi, chính là vào độ tuổi có nhu cầu lớn nhất, sẽ thăm dò khai phá mấy chuyện đó, nghiên cứu cách chơi mới, cố gắng hết sức làm tới cực hạn.

Bọn họ làm xong, Lâm Yến Thù phá nguyên một hộp áo mưa của khách sạn.

Bọn họ làm xong mới phát hiện nó bị rách, rách hoàn toàn. Sau vài giây ngơ ra, Giang Ninh kích động, ra quyết định không uống thuốc, đánh cuộc một phen.

Có thì sinh, cô để lại thời gian mười tháng, công việc hiện giờ của cô cũng sắp xếp rồi. Không trúng thì, chờ hai năm sau.

Qua ba năm, bọn họ đều chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Giang Ninh cảm thấy sẽ không trùng hợp như vậy, một lần là đã trúng, như vậy thì chất lượng của Lâm Yến Thù cũng quá cao.

Khao khát cầu sinh của Tiểu Lâm cũng đủ mạnh.

Nhưng vẫn ôm một chút ảo tưởng, lỡ như thì sao? Giang Ninh sau thời thời gian một tuần đến khoa phụ sản rút máu xét nghiệm, rất nhanh đã ra kết quả.

Trúng thưởng.

Tiểu Lâm rất kiên cường, đột phá chướng ngại vật mạnh mẽ, đi tới cạnh bọn họ.

Tính cách của Giang Ninh khiến cô không có quá nhiều sự kích động, cảm xúc của cô khá trầm, phần lớn thơi gian đều rất bình tĩnh. Mầm đậu đỏ đã vào trong bụng cô, nhìn không thấy sờ cũng không được, trừ báo cáo xét nghiệm thì cái gì cũng không có. Cô đứng ở khoa sản một lúc, sờ sờ bụng, cầm lấy báo cáo xét nghiệm xoay người tiếp tục làm việc, phải bàn giao công việc.

Buổi tối Lâm Yến Thù tới đón cô, sau khi Lâm Yến Thù kết hôn, chỉ cần anh ở thành phố Tân, bình thường đi làm hay tan ca gần như mỗi ngày đều tới, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Giang Ninh đeo túi ra khỏi bệnh viện, lấy đơn xét nghiệm đưa cho Lâm Yến Thù.

“Cái gì?”

“Đọc đi.”

Lâm Yến Thù buông tay đang kéo Giang Ninh ra, nhìn cô thật kỹ, mở trang giấy.

Anh dừng bước chân, nhìn dòng cuối cùng. Hai chứ có thai rất rõ ràng.

“Em có thai rồi.” Giang Ninh quay đầu lại nhìn Lâm Yến Thù, nhấp môi dưới, bỗng nhiên sinh ra chút rung động, dưới bóng đêm, trong cơn gió lạnh, khuôn mặt anh tuấn của Lâm Yến Thù nghiêm túc, cô nhỏ giọng, “Ông xã?”

Lâm Yến Thù đột ngột ôm lấy cô mà xoay một vòng, rồi thả cô xuống, cúi đầu hôn cô. Nụ hôn rất nông, anh kiềm chế bản thân, trong con ngươi đen cuồn cuộn cảm xúc, giọng nói khàn khàn, “Có rồi?”

Giang Ninh gật đầu, cười nói, “Có rồi.” Con của bọn họ, có rồi.

Lâm Yến Thù hôn cô, cúi đầu chạm lên trán Giang Ninh, cảm xúc của anh kích động cho nên lông mi hơi ướt, giọng nói trầm nghẹn ngào, “Cảm ơn em, bà xã.”

Giang Ninh ôm lấy cổ anh, “Chúng ta sắp làm cha mẹ rồi.”

Anh chôn mặt vào người Giang Ninh, ôm chặt lấy cô, hít một hơi sâu, “Anh yêu em, anh sẽ làm một người cha tốt.”

Giang Ninh sờ lên cái gáy tóc ngắn rất cứng của anh, có chút cảm giác chân thực, “Em cũng vậy.”

Lâm Yến Thù lại ôm cô dạo một vòng, không kìm chế được nỗi kích động, “Anh sắp làm cha, con của chúng ta.”

Giang Ninh bật cười ra tiếng, “Anh chững chạc một chút.”

Lâm Yến Thù đặt cô lên đất, xoay người, “Lên đi, ông xã trưởng thành chững chạc của em muốn cõng em.”

Giang Ninh nhìn bốn phía chung quanh, mặt nóng hầm hập, “Có ổn không?”

“Rất ổn.” Lâm Yến Thù cười quay đầu lại nói, “Đừng xấu hổ, bác sĩ Giang, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, được thân thiết hợp pháp.”

Không gió không mưa không tuyết trong trời nắng, không có bất kỳ lí do nào để cõng, nhưng Lâm Yến Thù muốn cõng Giang Ninh.

“Trước kia không nghĩ tới.” Lâm Yến Thù cõng cô từ từ đi về phía bãi đỗ xe, người anh cao chân lại dài, bả vai rộng lớn, kết hôn đã ba năm nhưng dáng người không hề xuống cấp, đi từng bước vững chãi, “Sau khi kết hôn có nghĩ tới.”

Trước kia Giang Ninh cũng không nghĩ tới, cô áp sát cổ Lâm Yến Thù, “Nghĩ thế nào?”

“Lấy một nửa gien của em và anh, tạo ra một đứa con, em cảm thấy sẽ giống ai?” Giọng nói của Lâm Yến Thù rất trầm, ở trong gió có thể dịu dàng trầm thấp, “Có thể mũi sẽ giống em có thể mắt sẽ giống anh, mà đôi mắt vẫn đừng nên giống anh, anh thích mắt của em, rất đẹp. Sẽ gọi chúng ta là ba mẹ, sẽ là người anh yêu thứ hai trên thế giới này, người anh yêu nhất là bà xã của anh.”

Thật ra Giang Ninh mong con sẽ giống anh.

Trên đường đi họ gặp được vài đồng nghiệp trong bệnh viện, Lâm Yến Thù thường xuyên tới bệnh viện, đã quen thuộc với người bên này. Thoải mái hào phóng mà chào hỏi, không buông Giang Ninh ra, vẫn cõng như cũ.

Lâm Yến Thù rất khoa trương, hận không thể cho Giang Ninh vào trong túi, cõng cô lên xe, lại ôm cô xuống xe. Cơm tối còn không cho phép Giang Ninh vào phòng bếp, chỉ có thể đứng ở cửa nhìn.

Anh vừa nấu cơm vừa báo với Giang Mai, Giang Ninh mang thai.

Gần đây Giang Mai đang yêu đương, bà ấy đã tìm được một người bạn trai, là chủ một doanh nghiệp nhỏ.

Năm trước bà vừa mới có bằng lái, bằng lái mới nên khi lái xe luôn nơm nớp lo sợ, mùa thu năm trước, xe chết máy khi rời khỏi gara, đằng sau lấp kín một hàng xe, bà càng nóng vội vàng không khởi động được.

Sau đó chủ xe đã đi xuống, muốn giúp bà khởi động xe. Giang Mai ra từ ghế lái, ánh mắt người kia đã không dời đi được.

Người đó sống ở tòa nhà phía trước, là giáo sư đại học thành phố Tân. Mười năm trước đã li hôn, chưa từng đi thêm bước nữa. Con trai con gái đều đang ở nước ngoài, ông sống một mình, lớn hơn Giang Mai hai tuổi.

Theo đuổi hơn nửa năm, Giang Mai trưng cầu ý kiến của Giang Ninh và Lâm Yến Thù.

Giang Ninh và Lâm Yến Thù hẹn một ngày gặp đối phương, ông không nói dối, tình hình là thật. Con người ngoại trừ có hơi cứng nhắc, nhưng những mặt khác vẫn ổn, tác phong làm việc rất chính trực. Không có tiền sử phạm tội, không có khoản nợ kếch xù, không có bệnh án.

Hai người họ như làm phụ huynh, nhìn kĩ đối phương một lần, cảm thấy Giang Mai có thể thử.

Vì thế, Giang Mai đã bắt đầu đi sớm về trễ để yêu đương.

Giang Ninh mong Giang Mai sẽ yêu đương, từ lâu trước kia cô đã mong Giang Mai tìm được một người nào đó. Giang Mai gặp được người đáng tin cậy, cô rất vui mừng.

Nói chuyện điện thoại xong chưa quá năm phút, Giang Mai đã hấp tấp đi vào cửa, đi vòng quanh Giang Ninh ba vòng, cười không khép miệng được, “Có thật hả? Con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con.”

“Ăn cơm trước đã.” Lâm Yến Thù bưng đồ ăn lên bàn, nói, “Chú đâu rồi ạ?”

“Ông ấy đi mua trái cây, nói trong thành phố có một tiệm bán cam ăn rất ngon, muốn mua tới cho Ninh Ninh nếm thử, bà bầu phải ăn nhiều trái cây.”

So với Lâm Yến Thù còn khoa trương hơn. Lâm Yến Thù lấy thêm một bộ chén đũa.

“Không cần mua nhiều như vậy, ăn không hết sẽ bị hư.” Giang Ninh nghĩ thầm, đứa bé này hiện giờ vẫn là một hạt đậu, đám người này còn căng thẳng hơn cả cô, “Không cần khoa trương như vậy, không đến mức.”

Điện thoại của chú đến rất nhanh, ông mua một cốp xe toàn cam, gọi Lâm Yến Thù xuống lầu giúp chuyển lên.

Trời long đất lở.

Từ khi xác định mang thai, những người này mua đồ đều theo kiểu mua sỉ.

Mang thai năm tháng, đồ dùng của trẻ con đã nhét đầy phòng, phòng của con đã chuẩn bị xong. Giang Mai và Lâm Yến Thù đều mong là một bé gái, mua đồ màu hường khắp nhà, phòng trẻ con cũng đều là đồ hồng nhạt. Cô mang thai muộn, bụng năm tháng chỉ mới nhô lên một chút, mấy món đồ của trẻ em đó gây áp lực rất lớn cho đứa bé trong bụng.

Giang Ninh không có chấp niệm gì với giới tính của con, cô cảm thấy mạnh khỏe là tốt rồi, tốt nhất là giống Lâm Yến Thù.

Trước kia Giang Ninh ăn gì cũng đều là người không phân biệt ngon dở, không có sự theo đuổi vô cùng lớn gì với việc ăn uống. Sau khi mang thai, sự ham ăn của cô như mở ra chiếc hộp thần bí. Thường xuyên muốn ăn, thường xuyên nửa đêm thèm thuồng đột ngột.

Tủ lạnh nhà họ nhét đầy nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần Giang Ninh có động tĩnh, Lâm Yến Thù sẽ rời giường nấu đồ ăn cho cô.

Giang Ninh từng nghĩ lén rời giường, tự nấu.

Sau khi Giang Ninh mang thai, giấc ngủ của Lâm Yến Thù vô cùng nông, tính cảnh giác rất cao, có một chút động tĩnh là đã tỉnh.

Thường xuyên vào lúc Giang Ninh vừa xuống giường xỏ dép lê, Lâm Yến Thù đã ngồi dậy mở đèn.

Lâm Yến Thù rũ mắt dựa vào đảo bếp tạo thành phong cảnh trong nhà bọn họ, anh người cao chân dài lười biếng ngáp ngủ, có thể chuẩn xác mở mắt trước khi tràn nồi, ném rau xanh vào trong.

Giang Ninh trước khi kết hôn còn làm được mấy món đơn giản, sau khi kết hôn hoàn toàn bị bỏ phế, đừng nói là nấu cơm, bây giờ cô vào phòng bếp cũng không phân biệt được đống đồ điện trong phòng bếp dùng như thế nào.

Giai đoạn sau, Giang Ninh bị bệnh phù một thời gian, mỗi ngày Lâm Yến Thù đều sẽ rửa chân mát xa cho cô. Lúc chân cô lạnh, anh sẽ kẹp chân cô làm ấm một đêm.

Cơ thể anh rất nóng, Giang Ninh áp sát vào anh. Đứa con trong bụng cũng an tĩnh theo họ, cô nghe tiếng thở của Lâm Yến Thù, thế giới bình an.

Nhà họ có mời bảo mẫu, cũng mời hộ lý chuyên nghiệp. Nhưng những việc này, phần lớn đều là Lâm Yến Thù làm, anh cảm thấy người khác làm sẽ không để tâm bằng mình.

Ngài Lâm rất tự tin, ai cũng không tốt bằng mình.

Lâm Yến Thù đúng là tốt, dịu dàng lại săn sóc, có thể toàn thân toàn tâm ỷ vào anh.

Đứa sinh ra ở tháng thứ chín, sinh mổ, là con trai.

Giang Ninh trở lại phòng bệnh không bao lâu đã được thấy con, Giang Mai ôm đến.

Tóc rất đen, mắt cũng rất đen. Mũi mặt vóc dáng đều rất giống Lâm Yến Thù, sinh ra chân đã rất dài, rất có sức mạnh, vô cùng khỏe khoắn.

“Đôi mắt giống Ninh Ninh.” Giang Mai cười nói, “Tóc chắc là giống ba, Ninh Ninh lúc sinh tóc rất ít.”

Trẻ con mới vừa khóc, lông mi ẩm ướt, đen nhánh ướt át. Lâm Yến Thù nhí.

Lông mi của Lâm Yến Thù dài hơn cô, lông mi của đứa bé cũng rất dài.

Giang Ninh chọc lên mặt con, ngẩng đầu nhìn ông xã mình. Ông xã cô trầm mặc đứng trước giường bệnh, từ khi anh đến gần Giang Ninh thì vẫn luôn im lặng, ngón tay anh thon dài đan mười ngón với Giang Ninh, da thịt áp sát, nắm chặt như vậy nhưng không tới nỗi đau, anh vẫn khống chế được, cũng dùng đôi mắt đen nhánh ẩm ướt như vậy nhìn cô.

Anh nhìn rất sâu, cảm xúc trĩu nặng.

Đôi mắt của đứa bé rõ ràng giống Lâm Yến Thù, giống nhau như đúc, khi nhìn người khác như vậy, rất là thần kỳ, gien của cô và Lâm Yến Thù dung hợp với nhau mọc ra một sinh mệnh mới. Sinh mệnh mới đói bụng, tiếng khóc trung khí* vô cùng, vờn quanh cả phòng bệnh.

*Trung khí trong đông y chỉ dạ dày, chắc là nói đứa bé đang vô cùng đói. Giang Mai vội vàng ôm đứa bé đi, trong phòng bệnh loạn thành một đống.

Giang Mai trêu rằng mua một đống đồ màu hường, toàn là thứ bé trai không dùng được, còn phải mua thêm một lần nữa.

Giang Ninh nhịn không được nở nụ cười, móc lấy ngón tay của Lâm Yến Thù, chậm rãi vuốt ve da thịt anh. Chuyện ngoài ý muốn này tới rất đột ngột, nhưng cũng không đột ngột, tất cả vừa vặn tốt.

Lâm Yến Thù cúi người, hôn lên trán Giang Ninh, giọng nói trầm thấp, “Anh yêu em.”