Mối Tình Đầu Của Siêu Sao

Chương 57: Chúc mừng



Edit: Sa

Các khách mời biểu diễn xong thì ngồi ở phòng nghỉ chung chờ kết quả, nhà sản xuất và đạo diễn Giản tươi cười đi vào, nói đã đặt nhà hàng, ghi hình xong đừng vội về mà cùng nhau ăn mừng chương trình ra mắt thành công.

Tuy bây giờ nói mở tiệc ăn mừng có hơi sớm nhưng chương trình hot hòn họt là chuyện vui nên cả khách mời và nhân viên đều không bài xích tổ chức liên hoan, do đó ghi hình xong, cả đám lái xe đến nhà hàng.

Vì là ăn mừng nên Ngôn Sơ Âm không thể không uống rượu, sau đó không biết ai dẫn đầu mà các MC thay nhau mời rượu khách mời, Ngôn Sơ Âm không có chí cầu tiến nên ngồi trong góc nói chuyện phiếm cùng Tần Viên Viên.

Tần Viên Viên là người nhảy từ đài khác qua đài Bắc Kinh, mặc dù có nhiều kinh nghiệm và năng lực nhưng vì vừa tới nên không được quá coi trọng, tuy được tham gia dự án “Giọng ca đẹp nhất” nhưng ca sĩ mà cô ấy phụ trách đã bị loại từ vòng hai, nói cách khác là bây giờ cô ấy không còn liên quan gì tới chương trình nữa. Cô ấy lười xã giao nên mới kéo Ngôn Sơ Âm trò chuyện.

Tần Viên Viên bảo Ngôn Sơ Âm nhìn Tiêu Vi vừa mời rượu cho Vương Quân An xong là chạy tới nũng nịu với Thẩm Gia Thụy, cô ấy bĩu môi, nói: “Nhìn kìa, vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng cơ đấy, tự nhận có vài phần nhan sắc là nghĩ toàn bộ đàn ông trên thế giới đều xoay quanh cô ta mà không biết trong mắt người khác, cô ta nực cười đến mức nào.”

Ngôn Sơ Âm nhìn lướt qua rồi lập tức dời mắt, nhún vai, cười nói: “Mỗi người có một chí hướng.”

Tần Viên Viên cười khẽ, nói đầy ẩn ý: “Chỉ sợ có người xem cô là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt thôi.”

Ngôn Sơ Âm nhướn mày, “Vì thầy Thẩm? Không đến nỗi chứ…”

“Thầy Thẩm chẳng qua là hận cũ thôi.” Tần Viên Viên vừa nhìn về nơi xa xa vừa nói bâng quơ: “Trước khi quay chương trình, tôi nhận được tin Tiêu Vi sẽ phụ trách Thẩm Gia Thụy, chẳng biết tại sao sau đó lại biến thành bốc thăm. Tiêu Vi làm loạn một trận nhưng vẫn không thành công, vậy là đòi phụ trách thầy Hứa. Kết quả quản lý của thầy Hứa, cũng chính là vợ thầy ấy, thấy cô ta không điềm đạm, mà bản thân thầy Hứa cũng chấm anh Kim nên rốt cuộc Tiêu Vi mới chung đội với thầy Thanh, mà nghe nói hai tuần nữa thầy ấy sẽ rút khỏi chương trình.”

Lượng tin tức mà Tần Viên Viên truyền tải quá lớn, Ngôn Sơ Âm sửng sốt, khó mà không nghĩ sâu xa.

Ban đầu Ngôn Sơ Âm cũng cho rằng bốc thăm chỉ là ngụy trang mà thôi, nhưng đối chiếu với phản ứng của tổ đạo diễn, chắc hẳn trước đó họ không biết mối quan hệ giữa cô và Thẩm Gia Thụy hoặc Burning nên mới loại bỏ khả năng tổ chế tác tự ý sắp xếp chia nhóm, nhưng nếu phía Thẩm Gia Thụy yêu cầu, Ngôn Sơ Âm lại cảm thấy anh không có động cơ để làm vậy, cho nên cuối cùng cô mới cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp.

Song, hiện tại Tần Viên Viên đã xác nhận bốc thăm chẳng qua chỉ là chiêu trò, sự thật là chương trình đã lên kế hoạch ngay từ đầu, vì thế cho dù có khó tin đến đâu, Ngôn Sơ Âm không thể không hoài nghi ý đồ của Thẩm Gia Thụy.

Kết hợp với các hành động gần đây của anh lẫn ca khúc hôm nay, Ngôn Sơ Âm khó mà không liên tưởng, chẳng lẽ… anh muốn nối lại tình xưa với cô?

Ngôn Sơ Âm bất giác ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, Thẩm Gia Thụy đang nghiêng đầu nói chuyện với thầy Hứa, chiếc cằm khẽ nâng làm tăng thêm sự góc cạnh trên khuôn mặt, anh đã không còn là cậu thiếu niên trong trí nhớ của cô từ lâu rồi.

Anh còn hoài niệm điều gì? Hay vẫn còn canh cánh trong lòng quyết định chia tay của cô?

Ngôn Sơ Âm dời tầm mắt, cúi đầu cười khẽ, cô cười vì mình đã nghĩ quá nhiều. Cô không tin mình có sức hấp dẫn đến mức có thể phá vỡ cốt truyện, nếu không Mộc Phỉ đã chẳng xuất hiện, thậm chí còn in dấu trong lòng anh.

Nếu bây giờ anh còn vương vấn cô, có lẽ chỉ xuất phát từ sự cao ngạo và lòng tự trọng. Trong nguyên tác, “cô” đá anh đang là lúc anh yêu “cô” say đắm, nhưng đến khi gặp nữ chính, “cô” quay lại níu kéo thì anh chẳng thèm ngó ngàng. Có thể thấy chuyện tình cảm của anh chỉ nên đứng ngoài thưởng thức, nếu tham gia vào, e rằng cô sẽ có kết cục thê thảm như trong nguyên tác. Việc gì cô phải trở thành kẻ ti tiện?

Tần Viên Viên tiếp tục nói với Ngôn Sơ Âm: “Còn thù mới nữa. Nghe nói cô sắp dẫn chương trình ‘Phụ nữ hoàn hảo’?”

Ngôn Sơ Âm lấy lại tinh thần, ngạc nhiên hỏi: “Ai đồn? Tôi chỉ tham gia một số với vai trò khách mời thôi.”

“Xem ra cô vẫn chưa biết nhỉ.” Tần Viên Viên cười nói, “Nội bộ đài mình phong thanh mấy hôm nay, chương trình này phải thay đổi MC, chẳng qua bây giờ chưa tới lúc công bố thôi. Ban lãnh đạo đột nhiên bảo cô đi tham gia chương trình có lẽ là muốn xem thử hiệu quả thế nào. Cô chỉ cần thể hiện thật tốt thì chương trình chắc chắn rơi vào tay cô.”

Ngôn Sơ Âm không tỏ thái độ gì trước lời khuyên của Tần Viên Viên, cô nhướn mày nhìn cô ấy, “Nếu cô đã biết tin thì sao không chớp lấy cơ hội?”

“Đã nắm bắt cơ hội rồi, nhưng ban lãnh đạo nói hình tượng của tôi không phù hợp.” Tần Viên Viên nhún vai, nhìn Tiêu Vi rồi mới nói với Ngôn Sơ Âm, “So với những người khác, tôi thấy cô thích hợp nhất.”

“Cảm ơn đã khích lệ.” Ngôn Sơ Âm cười. Quan hệ giữa cô và Tần Viên Viên không quá thân thiết, Tần Viên Viên thuộc tuýp người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, gặp ai trong đài cũng nhiệt tình chào hỏi, bình thường thấy cô ấy cũng cười nói vui vẻ với Tiêu Vi, không ngờ hóa ra lại ghét Tiêu Vi.

MC đài Bắc Kinh nam nhiều nữ ít nhưng MC nữ được khán giả nhớ tới không nhiều, trừ nhất tỷ Trịnh Tuyết có thâm niên và đang dần lên hàng ngũ lãnh đạo thì chỉ còn lại bọn cô. Hiện tại Tiêu Vi luôn nhằm vào Ngôn Sơ Âm, mà Ngôn Sơ Âm thì đặt lợi ích chung lên hàng đầu nên tạm thời không so đo với cô ta; còn việc Tần Viên Viên “tốt bụng” nhắc nhở Ngôn Sơ Âm thì chỉ đơn giản là vì cô ấy muốn cô và Tiếu Vi cạnh tranh nhau một sống một chết mà thôi, chờ đến lúc hai người ầm ĩ thì cho dù chương trình đang quay có hot đến đâu, ban lãnh đạo đài cũng sẽ không đánh giá cao họ, sẽ cho rằng người an phận như Tần Viên Viên mới tốt.

Tần Viên Viên là người thông minh, thấy Ngôn Sơ Âm không mắc bẫy và vẫn tỏ ra bình thường, cô ấy lập tức chuyển đề tài.

Tuy Ngôn Sơ Âm và Tần Viên Viên trốn vào góc phòng nói chuyện nhưng vẫn không tránh khỏi việc uống nhiều rượu. Ngôn Sơ Âm uống rượu vang, ban đầu không thấy gì nhưng sau đó bị thấm rượu, đầu óc bắt đầu chuếnh choáng.

Hôm nay Triệu Tử Phi có việc, chơi được một nửa thì bị quản lý đưa đi, Ngôn Sơ Âm mơ mơ màng màng, mãi tới khi bữa tiệc kết thúc, đứng hứng gió bên ngoài nhà hàng, cô mới nhớ ra mình chưa đặt tài xế lái giùm xe! Hiện tại đã quá muộn, đặt tài xế hay gọi dì Lâm tới rước thì cô cũng phải chờ hơn nửa tiếng, hơn nữa tuy hơi đau đầu nhưng cô vẫn chưa say đến nỗi không nhận thức được gì, suy nghĩ một chút, cô quyết định ném chìa khóa vào túi, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài bắt xe.

Nhưng vừa đi được vài bước, Ngôn Sơ Âm nghe trợ lý Tề nhiệt tình gọi mình: “Cô Ngôn ơi.”

Trợ lý Tề và tài xế đang ngồi trên xe, thấy Ngôn Sơ Âm đi ra, trợ lý Tề xuống xe đi tới gần cô: “Cô Ngôn có thấy Thụy ca của chúng tôi đâu không?”

“Chắc là đi đằng sau.” Ngôn Sơ Âm nhớ lúc họ đi ra, hình như Thẩm Gia Thụy bị đạo diễn Giản và nhà sản xuất kéo lại.

Ngôn Sơ Âm vừa dứt lời thì Thẩm Gia Thụy bước ra khỏi nhà hàng, trợ lý Tề vẫy tay về phía xa, sau đó mới vừa cười vừa nói với Ngôn Sơ Âm: “Thụy ca ra rồi, cô Ngôn uống rượu ạ? Có ai tới đón không?”

“Tôi bắt xe về.” Ngôn Sơ Âm cười, “Muộn rồi, đi trước đây.”

“Hơn nửa đêm rồi, cô Ngôn đi taxi một mình nguy hiểm lắm, hay là đi xe chúng tôi đi? Đằng nào cũng tiện đường.” Trợ lý Tề nhiệt tình nói, thấy Thẩm Gia Thụy đã tới gần họ, anh ta còn hỏi ý sếp, “Thụy ca, cô Ngôn uống rượu, chúng ta đưa cô ấy về nhé?”

Thẩm Gia Thụy gật đầu, tựa như chuyện này do hai người đàn ông quyết định, còn ý kiến của Ngôn Sơ Âm không quan trọng.

Ngôn Sơ Âm vẫn muốn từ chối, “Không cần phiền hà vậy đâu, tôi đi taxi là được.” Lúc trước cô muốn làm bạn với Thẩm Gia Thụy là vì cho rằng anh đã buông bỏ quá khứ, thân thiết một chút cũng không sao, nhưng bây giờ khi nghi ngờ Thẩm Gia Thụy có ý định khác, cô chỉ muốn tránh xa anh. Cô không phải nữ chính, nếu chơi trò mập mờ với nam chính thì chính là tự chui đầu vào rọ.

Thẩm Gia Thụy nhìn cô, thản nhiên nói: “Đừng khách sáo, đi thôi.”

Sau đó lại nói với trợ lý: “Cậu lấy chìa khóa xe của cô ấy rồi lái về đi.”

“Vâng.” Trợ lý Tề gật đầu, cười với Ngôn Sơ Âm: “Cô Ngôn đừng khách sao, cô và Thụy ca từng là bạn học, bây giờ lại là hàng xóm của nhau, đưa cô về là phải phép mà.”

Ngôn Sơ Âm rất muốn nói không phải là cô khách sáo mà là thực sự không muốn đi xe anh, nhưng cách đó không xa đạo diễn Giản đang nhìn về phía họ, nếu còn lằng nhằng thì e sẽ càng gây chú ý, do đó sau khi cân nhắc, cô quyết định đưa chìa khóa xe cho trợ lý Tề rồi lên xe cùng Thẩm Gia Thụy.

Tài xế đưa đón Thẩm Gia Thụy lái chiếc xe chuyên dụng, Ngôn Sơ Âm lên xe, cảm ơn tài xế rồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Gia Thụy cũng không nói gì mà chỉ lén quan sát người bên cạnh trong bóng tối. Anh cố ý chọn bài hát đó vì nó rất giống với quá khứ của hai người, anh cho rằng cô sẽ cảm động, ít nhất là sẽ hoài niệm quá khứ, nhưng khi xuống sân khấu, cái mà anh nhìn thấy là vẻ mặt chuyên nghiệp trong thời gian ghi hình tiếp theo và sự xa cách sau khi kết thúc. Rõ ràng buổi trưa vẫn rất tốt, cô còn mời anh về nhà cô ăn cơm, ấy thế mà lại thay đổi chỉ trong phút chốc.

Qua bao nhiêu năm, cô vẫn thất thường khiến anh không bao giờ đoán được suy nghĩ của cô.

Thẩm Gia Thụy mệt mỏi nhắm mắt lại.

Không gian im ắng, mãi cho đến khi trợ lý Tề đã đỗ xe và đi tới trả chìa khóa, Ngôn Sơ Âm mới mở mắt ra, vừa nhận chìa khóa và cảm ơn anh ta vừa bước xuống xe.

Thẩm Gia Thụy cũng xuống xe theo, sau đó ngăn trợ lý đang định đưa họ lên nhà: “Không còn việc gì nữa đâu, các cậu về đi.”

Trợ lý Tề thấy hai người vẫn còn tỉnh táo thì cũng không phản đối: “Vậy bọn em về trước đây, tạm biệt Thụy ca và cô Ngôn, nhớ ngủ sớm nhé.”

Ngôn Sơ Âm cũng cười với trợ lý Tề: “Tạm biệt, đi đường cẩn thận đấy.”

Tài xế lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy đi tới thang máy. Buổi tối ở khu chung cư rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giày lộc cộc trên sàn vang vọng giữa không gian trống trải.

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Gia Thụy chủ động nhấn số tầng. Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, cuối cùng Ngôn Sơ Âm cũng mở miệng, lần đầu tiên sau nhiều năm, cô mới gọi tên anh: “Thẩm Gia Thụy.”

Thẩm Gia Thụy giật thót, hai tay đút trong túi quần, làm như không để ý: “Hửm?”

“Hình như chưa nói, chúc mừng anh và Mộc Phỉ.” Ngôn Sơ Âm hơi ngẩng đầu, nhìn gương mặt nghiêng của người đứng bên cạnh, cô cười chân thành: “Hai người rất xứng đôi, sau này tu thành chính quả nhớ gửi thiệp mời cho tôi đó.”