Mối Tình Đứt Đoạn

Chương 22





Đêm ấy, tôi nằm nghĩ mãi về chuyện cũ, tới tận 3 giờ mới có thể chợp mắt. Vừa ngủ được tí thì trời đã sáng, tôi uể oải tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị bữa sáng xong mới gọi Thỏ dậy ăn sáng rồi cùng nhau đến trường.

Kể từ lúc gặp Thiện, tôi chẳng thể tập trung làm nổi việc gì, tâm hồn treo lơ lửng trên mây, hình ảnh của anh cứ xuất hiện trong tâm trí tôi mãi, đuổi sao cũng không đi. Tôi nhớ gương mặt có phần điềm tĩnh hơn xưa ấy, nhớ giọng nói có vẻ dịu dàng và nhớ rất nhiều thứ liên quan đến anh.

Đang thẫn thờ nghĩ ngợi linh tinh, chị đồng nghiệp huých nhẹ vai tôi, kéo tôi trở về với thực tại:

– Này Như, em nghĩ gì mà chuyên chú thế? Chị gọi nãy giờ mà không nghe thấy à?

– À… Em… Chị gọi em đấy ạ?

– Ừ. Có tâm sự gì sao mà mặt buồn vậy, quầng mắt thâm như gấu trúc kìa? Tối qua mất ngủ hả?

– Không ạ, em không có tâm sự gì đâu, đang nghĩ ngợi linh tinh thôi ấy mà.

Nghe tôi phủ nhận, chị đồng nghiệp không gặng hỏi nữa. Tôi cố ép bản thân không được nhớ đến Thiện, tập trung dạy các con học vẽ.

Mấy ngay sau tôi luôn thấy là lạ, cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi và nhìn trộm mẹ con tôi, nhưng khi quay đầu lại, đảo mắt tìm kiếm xung quanh mà chẳng thấy có ai đáng nghi. Không biết do tôi sinh ảo giác hay là có người đi theo thật thì tôi không rõ nữa, nhưng cảm giác ấy mãnh liệt đến nỗi dù mẹ con tôi có hòa mình vào dòng người đông đúc ngược xuôi, tôi vẫn cảm nhận rõ điều đó.

Một hôm, chị Hằng đi làm về có ghé qua nhà trọ tìm mẹ con tôi. Bình thường đều là tôi đến nhà chị ấy chơi vì sợ điều kiện chỗ mình không tốt sẽ làm chị ấy không được thoải mái. Nhưng chị Hằng là một người rất gần gũi, trước nay chưa từng phân biệt giàu nghèo nên mỗi khi đi làm về sớm, có thời gian rảnh rỗi đều ghé qua chỗ tôi.

Lần nào cũng thế, chị Hằng không đến tay không mà sẽ mua đồ ăn cho mẹ con tôi, nhiều lần như vậy tôi rất ngại nhưng chị ấy bảo chị mua cho Thỏ nên không cho phép tôi khước từ. Hôm nay chị Hằng tới, ngoài đồ ăn vặt và gà KFC cho Thỏ thì chị còn tặng con bé một món quà đựng trong túi giấy. Chị ấy bảo:

– Nay chị đi mua đồ cho Tiên, vừa hay thấy cái này đẹp mà lại hợp với Thỏ nên chị mua cho con bé.

Khi con bé mở ra xem tôi liền nhận ra đó là chiếc váy mấy hôm trước Thỏ rất thích đã đòi tôi mua.

Con bé thấy quà thì thích thú reo lên, giơ ra khoe với tôi:

– Mẹ ơi. Váy đẹp này mẹ.

Tôi ngại với chị Hằng vì chị ấy đã cho mẹ con tôi rất nhiều, tôi không thể cứ mãi nhận đồ của chị ấy nên dù biết con rất thích cũng không dám để con nhận.

– Thỏ. Đưa cho mẹ.

Con bé không hiểu chuyện gì, nghe tôi nói thì ngoan ngoãn đưa ra, nhưng khi thấy tôi trả lại cho chị Hằng thì mặt mày lập tức xị xuống, buồn rười rượi nhìn tôi.

Tôi nói với chị Hằng:

– Chị. Mẹ con em không thể nhận món quà này của chị được.

– Chị mua cho Thỏ, không mua cho em đâu nhé. Con bé thích vậy, em nỡ lòng nào để Thỏ buồn à?

– Nhưng chiếc váy này rất đắt.

– Không đắt. Chị là khách quen của cửa hàng nên được giảm giá 50% đó.

Không biết là do trùng hợp hay có sự sắp đặt mà chiếc váy chị Hằng chọn lại vừa đúng ý Thỏ thích. Dù tôi có cố gắng khước từ thì chị ấy vẫn nhất quyết muốn tặng con bé. Chị bảo:

– Thỏ. Lại đây bác ướm thử xem có vừa người con không nào.

Thỏ thích lắm nhưng thấy tôi liếc nhìn tỏ ý nhắc con, thì con bé có vẻ do dự không dám bước đến gần chị Hằng. Sau cùng vẫn là chị ấy kéo con gái tôi vào lòng, nói với Thỏ:

– Quà bác mua tặng con, con phải nhận cho bác vui nghe không. Mẹ Như không trách phạt con đâu, có bác bảo vệ con rồi này.

Con bé lí nhí đáp:

– Mẹ bảo khi nào mẹ có lương sẽ mua cho Thỏ.

– Mẹ hay bác mua thì cũng đều được mà, quan trọng là Thỏ có thích không thôi.

– Có ạ. Con thích cái váy này ạ.

Tôi thấp giọng gọi tên con:

– Thỏ.

Con bé nhìn tôi rồi lại nhìn chị Hằng, lắc lắc đầu:

– Nhưng mà cái váy này đắt lắm. Thỏ không nhận đâu ạ.

– Con sợ mẹ con không vui hả?

Thỏ rũ mắt nhìn xuống, hai bàn tay bấu vào nhau thay cho câu trả lời. Biết rõ con rất muốn cho chiếc váy đó nhưng lại vì sợ tôi không vui nên không dám tùy tiện nhận khi chưa được sự đồng ý của tôi. Nhìn con như vậy, lòng tôi càng thêm chua xót, vừa thương vừa cảm thấy có lỗi với con vô cùng vì đã sinh ra con nhưng lại không thể cho con những thứ con thích.

Chị Hằng nhìn tôi, ngữ điệu dìu dàng mang đầy tình cảm. Chị nói:

– Như. Chị rất thương mẹ con em, từ khi chúng ta quen nhau rồi trở thành bạn bè, chị luôn xem em là em gái, coi bé Thỏ như cháu gái chị. Vì thương hai mẹ con nên chị rất muốn em và Thỏ có cuộc sống tốt, có những thứ hai mẹ con thích. Nếu em coi chị là bạn thì đừng từ chối ý tốt của chị.

Mấy năm nay, chị Hằng đối với mẹ con tôi đã quá tốt rồi. Chị dạy tôi cách làm mẹ, giúp tôi có một công việc ổn định và cũng cho mẹ con tôi rất nhiều thứ. Trước đây chị cũng cho mẹ con tôi những bộ quần áo mẹ con chị không mặc tới nữa, nhưng đó là ngày trước, còn kể từ khi tôi biết chị là chị họ của Thiện, tôi thật sự không dám nhận bất kì thứ gì nữa. Tôi sợ anh coi thường tôi, nói tôi là đứa chỉ biết đi xin xỏ, chờ đợi ân huệ người khác ban phát cho.

Bé Thỏ đích thị là cháu gái chị, nhưng tôi lại chẳng thể nói cho chị biết. Bởi lẽ trong đoạn nhân duyên này chỉ có tôi là người yêu Thiện, con anh từ đầu đến cuối đều không yêu tôi, suốt mấy năm bên nhau, tôi chỉ là đứa giúp anh giải quyết nhu cầu. Khi anh đã có bạn gái, tự khắc tôi cũng chẳng còn giá trị nên mới bị anh đuổi đi không chút thương tiếc như vậy đấy. Và nếu chị Hằng biết tôi là cháu gái dì Phương, người đã gián tiếp gây ra bi kịch cho Thiện thì liệu chị còn thương tôi nữa không?

Cứ nhớ đến chuyện cũ, tôi lại không làm chủ được cảm xúc của mình, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt, may mà kịp thời ngăn chặn. Tôi hít sâu một hơi, giọng nói có chút lạc đi:

– Chị, em không thể cứ mãi nhận đồ của chị được. Tuy cuộc sống mẹ con em có hơi vất vả nhưng em vẫn có thể lo được cho Thỏ.

– Chị biết và chị cũng muốn em hiểu là không phải chị thương hại mẹ con em mà là thật lòng yêu thương hai mẹ con như em gái và cháu gái chị. Em hiểu không?

Tôi khẽ gật đầu, vì xúc động mà trong mắt đã tràn đầy hơi sương. Tôi nói:

– Em thật sự cảm thấy may mắn vì ở thành phố xa xôi này, khi em không có người thân bên cạnh nhưng ông trời đã cho em gặp được người tốt như chị.

– Thế thì em không được phụ lòng tốt của chị. Mẹ con em phải sống thật tốt, thật vui vẻ, như thế là chị mừng rồi.

Từ trước đến nay, chị Hằng chưa từng hỏi về đời tư trước kia của tôi, cũng chưa từng hỏi bố Thỏ là ai. Có lẽ chị ấy biết tôi làm mẹ đơn thân đã phải chịu nhiều tủi cực nên mới không hỏi về quá khứ đau thương của tôi. Mà không riêng gì chị Hằng, đến cả anh Lâm cũng thế, hai người họ cứ vậy ở bên động viên, giúp đỡ tôi mà thôi.

Chị Hằng đã nói vậy rồi nên tôi không từ chối ý tốt của chị ấy nữa. Thỏ được tôi cho phép nhận quà, biểu cảm lập tức thay đổi, con bé vui cười hớn hở, nói cảm ơn chị Hằng xong thì để chị ấy ướm váy lên người.

Chị ấy ở lại chơi một lát rồi mới về. Sau khi chị Hằng đi cũng là lúc anh Lâm tan làm về, Thỏ liền mang váy mới chạy ra khoe anh ấy.

– Chú Lâm ơi, Thỏ có váy mới đẹp lắm.

Anh Lâm xoa đầu con bé, cười bảo:

– Ừ. Đẹp thật. Thỏ mặc vào là thành công chúa xinh đẹp nhất luôn.

– Bác Hằng mua cho Thỏ đấy ạ.

– Vậy hả? Thế Thỏ đã cảm ơn bác Hằng chưa?

– Dạ rồi ạ.

– Ừ. Ngoan lắm.

Tôi ở trong phòng chuẩn bị bữa tôi, còn hai chú cháu thì nói cười ngoài sân. Lát sau anh Lâm ngó đầu vào phòng hỏi tôi:

– Như. Em đang nấu gì thế?

– Em làm tôm chiên ạ, có phần của anh luôn đó.

– Vậy là nay anh lại được ngồi ăn cùng hai mẹ con rồi. Có cần anh phụ gì không?

– Không ạ. Anh chơi cùng Thỏ giúp em là được rồi.

– Ok em.

Từ ngày quan hệ giữa tôi và anh Lâm trở nên thân thiết, mỗi lần anh ấy phải đi làm về muộn tôi đều nấu cơm cho anh ấy luôn. Tôi chẳng có gì để báo đáp ân tình của anh Lâm nên chỉ biết dùng những hành động nhỏ nhặt nhất, giúp được anh ấy việc gì thì sẽ giúp hết lòng, riêng việc đồng ý lời tỏ tình là tôi không làm được mà thôi.

Như thường lệ, cuối tuần nào anh Lâm cũng rủ mẹ con tôi đi chơi, nhưng vì hôm đó chị Hằng gọi 3 chúng tôi qua nhà cùng ăn lẩu nên đành gác lại mọi kế hoạch. Ban đầu tôi định từ chối vì sợ sẽ gặp Thiện ở đó, nhưng nghĩ từ lần gặp trước đến nay cũng đã hơn một tuần, có lẽ anh đã quay về Hà Nội nên mới yên tâm nhận lời.

Ngờ đâu khi chúng tôi đến Thiện không những vẫn còn ở đây mà tôi còn nghe chị Hằng bảo thời gian tới anh sẽ thường xuyên vào Sài Gòn để tiện cho việc xây dựng khu nghỉ dưỡng trong này. Như vậy cũng đồng nghĩa với việc, về sau tôi và Thiện rất có thể sẽ còn vô tình gặp nhau nhiều.

Có anh, tôi chẳng thể thoải mái. Bảo ngồi nói chuyện một cách bình thường như những người mới quen biết thì chắc chắn không có. Nhưng khi ở cách xa Thiện, chốc chốc tôi lại liếc nhìn trộm anh, vừa là vì không kìm lòng nổi vừa là sợ anh sẽ tiếp xúc riêng với Thỏ.

Trong lúc mọi người ngồi quây quần ăn chung với nhau, anh Lâm rất tự nhiên gắp thức ăn cho tôi và Thỏ, tôi đương nhiên không thể gắp bỏ ra, mà lúc đó cũng chẳng hiểu vì sao lại muốn tỏ ra thân mật với anh Lâm, không ngần ngại đón nhận cử chỉ thân mật và sự quan tâm anh ấy dành cho mẹ con tôi. Thậm chí tôi còn gắp thức ăn bỏ vào bát anh Lâm, nhìn anh ấy với ánh mắt trìu mến, khóe miệng khẽ cong lên cười.

Thấy trước mắt là một màn tình tứ, anh Thái cười cười bảo:

– Hai đứa này tình cảm thật, làm anh lại nhớ cái ngày anh và chị Hằng mới yêu nhau. Ngày đầu hẹn hò hai đứa rủ nhau đi ăn nướng, rõ ràng có thể tự gắp cho mình nhưng đây lại cứ thích gắp cho đối phương. Thành ra đút cho nhau ăn luôn.

Tôi chẳng biết nói gì nên đành gượng cười, đồng thời ánh mắt cũng vô tình mà như cố ý liếc đến Thiện. Đúng lúc hai người bốn mắt giao nhau, ánh mắt anh rất xa xăm như ẩn chứa điều gì mà tôi không nhìn thấy. Không biết có phải do cảm giác của tôi sai hay không nhưng trong sự im lặng đó của Thiện, tôi đã cảm nhận được một thứ tình cảm gì đó rất chân thực mà không thể gọi rõ thành tên.

Tôi giật mình vội thu lại tầm mắt, lúng túng gắp con tôm vừa được anh Lâm bóc vỏ cho vào miệng. Còn anh, tầm mắt dường như không hề di chuyển, anh giống như không sợ người khác phát hiện ra anh đang nhìn tôi hay sao mà vẫn cứ chăm chăm nhìn đến tôi.

Dù không nhìn thẳng Thiện nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt anh, tôi không chịu nổi nên chưa kịp nuốt đồ ăn xuống bụng đã cầm cốc nước lên uống, không cẩn thận làm mình bị sặc.

Thấy tôi họ sặc sụa, anh Lâm vội lấy giấy lau miệng giúp tôi, còn vuốt vuốt lưng tôi hỏi han:

– Em có sao không? Ăn uống phải cẩn thận chứ.

– Em… em không sao.

Tôi cầm tờ giấy trong tay anh Lâm tự mình lau miệng. Chắc anh Thái tưởng tôi ngại khi nghe những lời anh ấy vừa nói nên bảo:

– Như xấu hổ đấy à em?

– Dạ… không. Em không xấu hổ gì đâu.

– Anh lại tưởng em e thẹn như gái mới lớn lần đầu biết yêu.

Bất giác hai má tôi nóng bừng, chị Hằng thấy thế thì huých tay anh Thái:

– Anh đừng trêu con bé nữa. Ăn đi.

Thế là từ lúc đó đến cuối bữa, tôi không lần nào gắp thức ăn cho anh Lâm nữa. Mà Thiện hôm nay cũng rất kiệm lời, nếu không có vợ chồng chị Hằng hỏi chắc anh sẽ im lặng mãi.

Ăn xong, hai đứa trẻ chạy đi chơi mất, khi ấy chỉ còn 5 người lớn chúng tôi nói chuyện với nhau. Anh Thái lại nói:

– Lâm cũng đến tuổi lập gia đình rồi mà chưa chịu lấy vợ sao em?

Anh Lâm cười cười, quay sang nhìn tôi rồi bảo:

– Em đang đợi Như gật đầu đây ạ.

Nếu là bình thường, tôi nhất định sẽ từ chối thẳng nhưng vì có Thiện, tôi lại rất muốn biết phản ứng của anh thế nào nên đã không nói gì mà ngồi nghe anh Lâm và anh Thái nói với nhau:

– Ừ. Hai đứa quen biết cũng 4 năm, tính cách con người nhau sao hiểu hết cả rồi. Hợp nhau thì mình cho nhau cơ hội chăm sóc đối phương. Anh là anh thấy Lâm rất cưng và quan tâm mẹ con Như đấy nhé, nhìn sao cũng thấy giống một gia đình.

– Mỗi lần chúng em ra ngoài chơi, mọi người cũng đều bảo chúng em là một gia đình.

– Ừ. Thì giống quá mà. Thỏ yêu mến chú Lâm mà chú Lâm cũng yêu thương hai mẹ con.

Giây phút này, trong đầu tôi thoáng lướt qua một tia hy vọng rằng Thiện sẽ nổi cáu mà vạch trần quan hệ giữa chúng tôi. Nói cho mọi người biết chúng tôi từng ở bên nhau, bé Thỏ chắc chắn là con anh và anh không cho phép người đàn ông khác làm bố của con, cũng không cần đến người khác thay anh chăm sóc mẹ con tôi. Thế nhưng Thiện chẳng có phản ứng gì cả, anh cứ ngồi im bất động một chỗ, thỉnh thoảng lại bấm liên tục vào màn hình điện thoại, không thì cũng là lướt xem gì đó chứ không hề qua tâm đến cuộc nói chuyện của mọi người.

Nhìn anh như vậy, lòng tôi càng chết tâm hơn. Có lẽ Thiện không mấy quan tâm Thỏ có thật sự là con gái anh không, cũng không muốn nhận con, muốn nuôi nấng con nên mới có thể thờ ơ và bình tĩnh đến thế.

Tôi chán nản chẳng muốn ở lại đây lâu nên rất nhanh đã xin phép ra về. Về nhà không lâu Thỏ liền lăn ra ngủ, khi tôi vừa giặt quần áo cho hai mẹ con xong, đang chuẩn bị đi ngủ thì ngoài phòng có tiếng gõ cửa. Nghĩ người bên ngoài là anh Lâm hay hàng xóm có việc gì đó nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, tôi thất thần không sao tin nổi vào mắt mình.

Tôi không ngạc nhiên khi Thiện biết được địa chỉ mình ở, chỉ ngạc nhiên vì sao anh đến đây. Khi định thần trở lại, tôi không một lời hỏi Thiện đã vội đóng cửa lại không muốn tiếp khách, nhưng Thiện đã nhanh hơn một bước chặn lại. Anh dùng tay bám chặt cạnh cửa không cho tôi đóng lại, mà tôi sợ làm Thiện bị thương nên không dám dùng nhiều sức để đóng.

Đôi con ngươi sáng ngời như sao đêm của Thiện phảng phất nét ưu phiền và tĩnh mịch mà tôi chưa từng nhìn thấy. Giọng anh trầm thấp vang lên:

– Chúng ta, nói chuyện được không?