Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Cùng là vấn đề khi thích một ai đó, nhưng cách nhìn nhận tích cực và sự mạnh mẽ của Hương Lam khiến tôi khâm phục vô cùng. Tất cả những lời thừa nhận của Lam không khiến tôi buồn một chút nào. Trái lại, tôi cảm thấy biết ơn, rất biết ơn là đằng khác, vì cậu ấy đã chọn cho tôi biết sự thật.
Nhưng, điều quan trọng nhất lại là câu cuối. Tôi rà soát lại từng chữ, tại sao lại có Minh Nam ở đây? Hương Lam nói với Thùy Linh người tỏ tình tôi là Minh Nam, sau đó Linh gặp tôi và khóc... Tôi ngẩn người, hóa ra người Linh thích là Nam ư?
Tất cả mọi tiểu tiết tôi vô tình bỏ qua như một thước phim tua chậm lại.
Từ việc Thùy Linh chuyển từ A5 lên A1 ngay sau khi Nam chuyển đi, nó nói không thích môi trường ở A5. Lúc ấy, tôi đã tin.
Từ việc Linh luôn xuống bàn tôi chơi đợt đầu năm, hóa ra là vì Nam ngồi ở đó.
Từ những cái nhìn khó hiểu mà Linh dành cho tôi, tôi đã nghĩ người Linh thích chính là Đức mà quên mất rằng bên cuộc sống của Thùy Linh từ lâu đã xuất hiện một người con trai khiến nó rung động.
Tôi cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận rằng mình như vỡ òa trong hạnh phúc khi nhận ra điều ấy, tôi phi như bay lên lớp hỏi Thùy Linh, rằng nó không thích Đức đúng không, Linh nhìn tôi đầy khó hiểu:
- Tao thích Minh Đức bao giờ?
- Tao yêu mày chết mất Linh ơi!
Tôi gào lên, Linh càng ngẩn tò te. Tôi chợt nhớ ra Linh vẫn chưa biết gì cả, ngần ngừ một hồi, tôi gập tờ giấy của Hương Lam lại và để Thùy Linh đọc những dòng cuối. Linh nheo mắt nhìn vào rồi đơ cả người, mãi một lúc lâu sau nó mới lắp bắp:
- Thế ra người tỏ tình mày trên radio đấy là Đặng Đức à?
Tôi gật đầu. Trong một thoáng, cả tôi và Linh đều nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm trong mắt đối phương. Linh phì cười:
- Tốt quá rồi, vậy giờ tao cũng đỡ áy náy hơn một chút.
- Có gì mà phải áy náy. - Tôi đáp.
- Ngay từ đầu tao đã biết mày không thích Nam rồi. - Linh nói. - Giống như tao có thể cảm nhận ánh mắt mà Nam nhìn mày ấy, cách mày và Đức nhìn nhau cũng y chang như vậy.
Tôi bối rối không biết trả lời thế nào, Linh vẫn tiếp tục:
- Đừng chần chừ nữa! Tại tao nên chúng mày mới dùng dằng lâu như thế, mày không nhanh nhỡ người ta nản thì sao?
Tôi cười trừ. Đâu đó trong tôi như đang thuyết phục mình hãy dũng cảm đối mặt, nhưng tôi không thể cân đo đong đếm phần quyết tâm và phần trốn tránh thì bên nào nặng hơn.
Tôi không muốn tôi và cậu ấy khởi đầu bằng những bí mật. Nhưng tôi lại sợ, rằng nếu tôi nói ra, tất cả mọi tình cảm cậu dành cho tôi sẽ biến mất.
*
Phường Vàng Danh đang ở trong những ngày cuối cùng của một mùa xuân đã vài tháng bao trùm cảnh vật trong một màu xanh biếc. Dạo gần đây tôi và Đức chạm mặt nhiều đến lạ, hệt như có một bàn tay đứng ngoài sắp xếp.
Đức và tôi rơi vào trạng thái không ai dám nói với nhau câu nào, đôi lúc tôi thấy mình như người hâm mộ của Đức vậy, chỉ cần bắt gặp ánh mắt cậu hướng về tôi dù một tích tắc cũng khiến tôi vui cả ngày hôm đó mà mất ăn mất ngủ.
Phòng sinh hoạt của câu lạc bộ truyền thông ngay sát phòng thí nghiệm vật lý, vậy là tôi toàn lấy cớ bác lao công nhờ dọn dẹp mà lẻn vào ngắm cậu ấy "làm việc". Phần lớn những thành viên trong câu lạc bộ Khoa học công nghệ sẽ hoàn thành sản phẩm ở phòng Toán Tin, chẳng hiểu sao lúc nào Đức cũng lọ mọ trong phòng vật lý. Tôi lén lút mở cửa, không quên mang vào cái chổi để phụ họa. Đức khoác chiếc áo trắng và dài y như đồng phục bác sĩ, mắt đeo kính bảo hộ trộn các dung dịch gì đó với nhau. Tôi làm màu phe phẩy trên đất, đột nhiên nghe tiếng Gia Khánh từ đâu cảm thán:
- Khiếp cái Lam quét nhà như kiểu sợ chổi bị đau ấy!
Tôi dứ nắm đấm dọa Khánh, nó vênh mặt lên vì phía sau là cả đám khác đang kéo tới, tay ai cũng cầm một bịch đồ ăn to đùng để liên hoan. Tôi ngượng ngùng định rời đi thì bị mọi người giữ lại:
- Tuyển nào thì cũng là học sinh trường mình, có gì mà xấu với chẳng hổ!
Tôi vẫn nhớ mãi khoảnh khắc ấy. Đức và tôi ngồi lặng im nghe mọi người tám chuyện, ngoài cửa sổ, tôi thấy từng cành lá chao đảo theo gió đêm, từng ngọn đèn đường hiu hắt phủ kín mặt đường. Trên trời, vầng trăng hôm nay chỉ bị khuyết mất một phần.
Tôi kéo chặt vạt áo cardigan, hơi rùng mình vì gió lạnh ùa đến. Tôi hà hơi để giữ ấm, tiện tay với một lon coca vẫn còn li ti hơi nước bám lên trên bàn, sắp mùa hè rồi mà thời tiết vẫn lạnh lẽo như thế.
Bàn tay của tôi không cảm nhận được vị lạnh bao lâu thì chợt biến mất. Đức phủ tay mình trên tay tôi, cậu nhanh chóng giật lấy lon coca rồi bỏ ra ngoài. Tôi ngẩn ngơ chẳng hiểu chuyện gì, chưa được lao lâu đã thấy Đức trở lại, tay cầm chiếc cốc sứ nghi ngút khói. Trước ánh nhìn trêu chọc của mọi người, Đức vẫn thản nhiên đẩy chiếc cốc ấy gần tay tôi. Tôi nhìn xuống, bên trong óng ánh vài sợi gừng.
Tôi từng nghe nói ở đâu đó mùa đông uống coca đun nóng cùng gừng sẽ rất ấm người, chẳng ngờ cậu ấy cũng biết. Sự quan tâm thầm lặng đó khiến tôi áy náy chẳng dám nhìn cậu.
Chúng tôi lại quay trở lại mối quan hệ mập mờ không xác định.
Chào đón ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước sắp tới, đoàn thanh niên phát động thi đua bóng đá trên toàn trường giữa các khối với nhau. Thật ra thì tôi cũng chẳng quan tâm lắm, nếu Minh Đức không là một trong những thành viên chủ chốt của đội bóng. Thế là lần đầu tiên trong đời Trần Hà Vi thành công lôi tôi vào mấy cái hoạt động vổ vũ mà không mất chút công sức nào cả.
Giống như bây giờ, tôi đang ngồi bệt xuống đất thừ người nhìn Đức đá quả bóng chạy đi chạy lại thì Trang từ đâu đi tới, đáp chai chanh muối vào mặt tôi.
- Để cho bọn con trai uống nữa. - Tôi cầm chai nước nhưng không mở nắp, mắt bắt đầu díu hết lại.
- Cô Mai mua tận ba thùng cơ, bao nhiêu lâu rồi tao mới thấy mày đặt chân đến mấy cái chốn này đấy.
Tôi chột dạ liếc sang chỗ khác:
- Do tao muốn ngắm cảnh thôi.
Trang cười khằng khặc, ánh mắt như muốn nói: Tao đọc mày như một cuốn sách.
- Vào cái thời tiết lúc thì mưa lúc thì 38 độ này, vừa nóng vừa đầy muỗi. Đi vài bước thôi cũng bị mấy cái xe rửa đường bắn nước lên, đẹp nhỉ?
Tôi không nói gì, Trang lại được đá áp sát vào tôi:
- Thôi có gì phải giấu, "ngắm cảnh" của mày là ngắm đội trưởng đội bóng 10A5 kiêm thủ khoa Hoàng Văn Thụ phải không?"
Chẳng nhẽ đáp lại là đúng, tôi có bị điên đâu. Hướng mắt vào sân bóng, tôi bắt đầu lờ mờ phát hiện ra hình như lại đang có tranh cãi.
Rõ là cùng một đội nhưng Nguyễn Hoàng Huy luôn thể hiện một quan điểm rõ ràng là tao không thích hợp tác với Đặng Trần Minh Đức và Vũ Minh Nam, điều ấy không chỉ gây cho khó chịu cho Nam và Đức mà còn xảy ra rất nhiều những tình huống khó xử và bất lợi cho cả đội. Hai bên không bao giờ chịu truyền bóng cho nhau dù đối phương đang có nhiều khả năng ghi bàn hơn.
Tôi thở dài chăm chú quan sát vẻ mặt cố kìm nén của Minh Đức khi Hoàng Huy làm động tác tay dislike rồi bật cười ha hả, đám con trai trên sân cũng nghỉ giữa giờ. Tôi nhìn Đức vừa ngồi bệt xuống đất, cả người nhễ nhại mồ hôi, quần áo có vẻ hơi dính vào người, cảm thấy không hay cho lắm tôi chột dạ quay mặt đi.
Định nghĩ chủ đề nói chuyện, tôi đột nhiên bị một bàn tay dùng lực kéo mạnh sang một bên, chưa kịp hiểu chuyện gì đã nghe "bộp" một tiếng bên tai, quả bóng da bật xuống đất. Tim tôi đập thình thịch, chỉ chệch một li nữa thôi, chắc chắn quả bóng ấy sẽ trúng thẳng đầu tôi. Cổ tay bị siết mạnh đến mức đau nhói, tôi phát hiện ra Đức đang nhìn chằm chằm về một hướng, ánh mắt đầy giận dữ.
Bất giác đưa mắt nhìn theo, lại là Hoàng Huy à? Nó đứng đó cười khoái trá, còn vỗ tay tán thưởng:
- Phản xạ tốt đấy lớp trưởng!
Đức bất ngờ chống tay đứng bật dậy, tôi hoảng hốt kéo mạnh cậu xuống. Tôi biết Đức đang cố kìm nén và nghe theo tôi, chứ làm gì có chuyện sức của tôi đủ kéo Đức ngồi bệt xuống đất như thế. Đức nhìn tôi, tôi lại vội vã quay mặt đi.
Trận đầu tiên chào mừng hội thi là giữa khối mười và mười một. Vẫn chưa vào trận, tôi đang định bụng tìm một chỗ mát mát thì Đức mặc quần áo cầu thủ đi tới, gọi tôi từ đằng sau:
- Em bé?
- Ơi?
Tôi vô thức đáp, mắt liếc thấy mọi người đang trong sân gần hết, định giục Đức thì nó nheo mắt cười, cất giọng:
- Lam có muốn tớ mang cúp vua phá lưới về cho Lam không?
Nghe nghe tiếng trọng tài nhắc nhở, tôi vội đẩy lưng Đức, vô tình chạm mắt vào chữ Nguyệt Minh nổi bật sau áo.
- Có ạ! - Tôi thì thầm, Đức cười cười quay vào sân.
Trận vừa bắt đầu được 4 phút, tôi còn đang mải mê bóc quả quýt cam lè trong tay, vừa ngẩng mặt lên đã giật mình nghe thấy tiếng tuýt còi và hò reo của mọi người xung quanh, liếc mắt xuống đã thấy bọn con trai đang liên tục đập tay nhau, tôi quay sang kéo vai áo Trang:
- Ai vừa ghi bàn thế?
Trang chán chẳng thèm lườm tôi:
- Chồng mày đấy.
- ... - Thú vị thật.
Cứ thế, khối tôi ghi bàn nhiều đến mức khối 11 không thèm cay cú và cổ động viên hai bên cũng không tỏ ra bất ngờ, tưởng trận đấu sẽ không có gì đặc sắc thì vào phút thứ 37,tiếng hét lại một lần nữa vang lên, nhưng là từ phía cổ động viên của khối 11. Tôi như không tin vào mắt mình: Nguyễn Hoàng Huy vừa phản lưới nhà!
Sân vận động ngay lập tức trở nên hỗn loạn, tiếng chửi bới, thắc mắc vang lên khắp nơi. Hoàng Huy vẫn nhởn nhơ trước ánh mắt như dao găm của đồng đội chĩa vào mình. Đức không hề có phản ứng gì, nhưng tôi biết cậu đang rất tức giận qua bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm kia. Đức đảo mắt trên khán đài, vừa chạm vào ánh mắt của tôi, tôi liền nghiêm mặt lắc đầu, dùng khẩu hình miệng để nhắc cậu nên nên bình tĩnh lại.
*
Dạo gần đây trường chúng tôi đang nổi rộ lên một xu hướng trên Facebook, vậy là lúc nào phần thông báo của tôi cũng hiện lên những dòng như:
[Nguyễn Thùy Linh đã mời bạn thích cô ấy vì cô ấy rất đẹp gái]
[Bùi Kiều Trang đã mời bạn thích cô ấy vì cô ấy là người yêu của Kim Taehyung]
[Ngô Thành Đạt đã mời bạn thích anh ấy vì anh ấy là vợ bé của Đặng Trần Minh Đức]
Khóe môi tôi giật giật, suýt nữa thì đánh rơi cả điện thoại xuống đất.
Sau bao ngày thấp thỏm chờ đợi, kết quả của kỳ thi chọn học sinh giỏi cấp tỉnh công bố đúng lúc tôi nhận 6 điểm kiểm tra 15 phút toán lần hai. Lịch sử lặp lại, cả đám chen chúc nhau ngước lên màn chiếu, cô Mai trên bục giảng cũng hồi hộp không kém.
- Các bạn muốn mở môn nào trước đây?
Thùy Linh gào to:
- Sử cô ơi!
- Mày câm, hóa đi cô!
- Ok. - Cô mai nói rồi nhấp vào danh sách tuyển lý đầu tiên.
Màn hình vừa phụt ra, tất cả mọi người có mặt lúc đó đều không hẹn mà ồ ầm lên. Tôi lại thấy lòng mình nặng hơn một chút.
- Nhất thành phố, Nhất tỉnh. Học bạ mà đẹp nữa là Minh Đức đỗ thẳng Bách Khoa rồi còn gì. - Có đứa cảm thán.
Tiếp đó là những tiếng hét kéo dài, tôi thấy tim mình đập mạnh đến khó chịu, hai tay cào vào nhau đếm rướm máu. Đúng như người ta vẫn nói, đừng nên kỳ vọng vào một thứ gì cả.
Cái tên của tôi đứng đầu trong danh sách giải ba, thua người về nhì duy nhất của trường 0,5.
Tôi không nhớ mình đã phải kìm nén thế nào trong lúc đó, vỗ tay chúc mừng tất cả mọi người, trò chuyện về buổi liên hoan rồi quay lại bài học. Lặng thinh suốt hai tiếng ròng rã, hình như tôi đã phải cúi xuống giả vờ đang tìm đồ để chấn tĩnh mình không được khóc trên dưới năm lần. Tôi bước chầm chậm trên khuôn viên trường, ngước nhìn xung quanh, tôi đột nhiên cảm thấy hoang mang. Tôi không biết mình đã làm sai ở đâu, tôi nhớ lại những đêm không ngủ, nhớ lại sự cố gắng mà tôi cho là quá sức. Tôi chớp mắt liên tục, vòng ra sau trường, tìm một chỗ khuất trong sân trường vắng tanh rồi ngồi xuống.
Trong khi tôi đang nức nở, người mà tôi không muốn gặp nhất xuất hiện. Tôi đoán Đức đã chạy quanh tìm tôi qua vai áo cậu đẫm mồ hôi và hơi thở mệt nhọc. Quên mất cả hai đang gián tiếp chiến tranh lạnh, tôi vội vã lau nước mắt rồi giơ ngón tay cái:
- Chúc mừng cậu nhé, oách nhất Khóa 39 luôn!
Đức không đáp, cậu nhìn tôi chăm chăm khiến tôi chột dạ quay đi.
- Cậu định giả vờ cả với tớ luôn à?
Tôi bật cười, nước mắt cũng theo đó trượt khỏi con ngươi.
- Tớ thấy nó không đáng để phải thể hiện ra, nó cứ xấu tính kiểu gì ấy.
Tôi thấy cậu nhướng mày không đồng tình.
- Tôn trọng cảm xúc bản thân là một điều quan trọng nhất khi muốn yêu bản thân đấy.
Tôi bắt đầu chớp mắt liên tục, nghĩ xem phải mở đầu ra sao cho hợp lý.
- Như nào nhỉ... Mọi người vẫn bảo tớ đừng nên hi vọng quá nhiều, rồi giải ba nhiều người muốn có mà không được. Tớ cũng muốn nghĩ như thế chứ, nhưng đấy chỉ là cách mà tớ tự an ủi mình thôi. Cậu nhớ tớ từng nói đã có những lúc tớ thấy ghét cậu không?
Đức gật đầu, tôi lại tiếp tục:
- Thật ra là tớ thấy ghen tị ấy. Tớ đã ghen tị vì cậu học giỏi, cậu có trí thông minh và thu hút sự chú ý. Ngay cả khi học tuyển sử ấy, tớ đã tưởng cậu chẳng làm gì cũng học được. Trong khi tớ... tớ chỉ...
Tôi chỉ định nói ra những điều bản thân vẫn giấu trong lòng thôi. Chẳng hiểu sao mắt tôi ngày càng mờ đi, cổ họng cũng nghẹn lại.
- Tớ chỉ mãi dừng lại ở trong vòng an toàn mà tớ tự tạo ra. Hồi cấp hai tớ học A5, lớp cuối luôn, tớ đã nói sẽ chứng minh rằng tớ cũng có năng lực. Vậy là tớ đăng ký học tuyển, tớ học tuyển sử từ lớp 7, năm đầu tiên điểm tớ thấp gần nhất thành phố. Năm thứ hai tớ may mắn hơn một chút nên được vào tuyển tỉnh, còn bạn học cùng với tớ thì được giải cao ngay năm đầu tiên. Lúc ấy cái tôi của tớ bị chà đạp nặng nề luôn ấy. Thế là năm cuối tớ vẫn học sử, cuối cùng thì tớ cũng có giải tỉnh, tớ tưởng mình đã chứng minh được cái gì đó... chỉ cần một chút là đủ rồi. Nhưng ngày nhận giải ngoài thành phố, trên bảng vinh danh của tớ bị sửa thành học sinh lớp 9A3.
Tôi nhớ lại cảm xúc của mình lúc đó, khi mà tôi bước lên nhận giấy khen với tư cách là một người của lớp khác. Khi mà cái mong muốn được công nhận ấy của tôi cuối cùng cũng nát vụn dưới những thực tại không thể chối cãi.
- Tính đến nay thì tớ theo Sử đến năm thứ tư rồi ấy, nhưng vạch đích mà tớ đứng chẳng nhích lên được chút nào cả. Tớ không thể cứ mãi lừa dối tớ bằng những câu như thiếu may mắn hoặc giám thị chấm khó, thật ra vấn đề nằm ở tớ không có năng lực thôi, chẳng do ai cả.
Tôi không nhớ tôi đã nói những gì, từ khi mặt trời xế bóng đến lúc đèn đường được bật lên, tôi vẫn cứ luyên thuyên gì đó về những gì tôi không đạt được. Điều làm tôi ngạc nhiên không phải vì sao tôi có thể nói nhiều đến thế, mà là vì sao Minh Đức có thể lắng nghe tôi lâu như thế.
Vài chiếc xe khách di chuyển vào trường, Đức giúp tôi che đi đèn pha chói mắt. Cậu đợi cho tôi ngừng hẳn, tôi thấy cậu tựa đầu vào ghế, tay nghịch ngợm uốn xoăn lọn đuôi tóc của tôi.
- Tớ biết bây giờ nói thế nào thì cũng không giúp ích được gì nhiều, nhưng mà tớ nhất định phải đính chính một chuyện mà cậu đang nghĩ sai.
Tôi quay sang, đèn đường hắt lên một nửa gương mặt trầm tư của cậu.
- Bước chậm cũng vẫn là bước. Nhìn vào thành quả của cậu và so sánh với lần đầu tiên, nó đã tốt hơn rất nhiều rồi mà? Tớ không bàn về vấn đề kém giỏi, mỗi người đều có một thế mạnh riêng, chỉ là cậu đã tìm thấy nó hay chưa. Quan trọng nhất là, cậu đã kiên trì suốt bốn năm.
Tôi tưởng Đức đã nói hết nên định phản bác, cậu nhanh chóng chặn tôi lại.
- Đổi lại là tớ, chắc chắn tớ sẽ không thể kiên trì với một mục tiêu lâu như vậy. Đấy chính là thế mạnh của Lam đấy, dù cậu có mệt mỏi bao nhiêu, có áp lực thế nào cũng vẫn không từ bỏ.
Tôi thấy mình như lặng đi, Đức phì cười, ngân dài câu nói:
- You are so amazing. Ý tớ là, tớ rất, rất tự hào về cậu.
Tôi không biết mình đã phản ứng thế nào trong lúc đó, cũng không thể đoán ra cậu chỉ vô tình nói hay thật sự nhìn ra trong tôi một sự khao khát, khao khát được công nhận.
Buổi tối, tôi vẫn đang chườm đá vào mắt theo lời cậu dặn, đột nhiên máy báo tin nhắn từ Fcaebook.
[Đặng Trần Minh Đức đã mời bạn thích chính mình vì bạn đã cố gắng nhiều rồi]