Mọi Ưu Tiên Cho Em

Chương 48: Đừng để mèo cào nữa nhé



Tôi trở về sau hơn một năm, bên cạnh câu bỗng nhiên xuất hiện hình bóng của một người con gái khác.

Đầu tháng sáu, chương trình lớp mười hai phổ thông đã kết thúc, khoảng thời gian cuối là những chuỗi ngày ôn thi tốt nghiệp. Tôi đã trải qua mọi thứ ở một trường học khác, nhưng khi lại bước chân vào tấm biển xanh 12A1, tôi mới có cảm giác thật sự. Ý tôi là, tất cả mọi thứ mà tôi nhìn thấy như thể chỉ mới bắt đầu.

Cô Mai vẫy tay gọi tôi, ngay lập tức là một loạt tiếng ồ cất lên.

- Lớp mình có học sinh mới, mà có được tính là học sinh mới không nhỉ?

- Không cô ơi! - Nhóm Trang gào lên.

Tôi nén tiếng cười, chút ngại ngùng ùa đến.

- Thật ra hôm qua tớ đã lên trường rồi nhưng chắc mọi người không nhìn thấy, A1 có chấp nhận cho tớ quay lại không ạ?

- Cứ mua cho mỗi người một cốc trà sữa là đồng ý ngay! - Việt đáp.

Mọi người lớn nhanh quá, nhóm con trai đột nhiên cao dỏng lên, cách bài trí trong lớp cũng có đôi chút lạ mắt. Tôi nhìn quanh, Đức vẫn ngồi chỗ đó, nhưng bên cạnh còn có một người khác. Bạn đó tên Vũ Tuệ Anh. Khác với tôi, Tuệ Anh có dáng người dong dỏng cao, eo thon gọn, tóc dài thã xõa, gương mặt xinh xắn và tính cách hoạt bát dễ gần. Nghe nói Tuệ Anh đã đăng ký lớp học thêm của cô Mai để được ngồi trong Hoàng Văn Thụ, Trang vừa kể vừa lén ngó tôi, thấy tôi chẳng có biểu hiện gì, nó hỏi:

- Mày không thắc mắc sao Tuệ Anh lại học ở đây chứ không phải Chuyên à?

Tôi phì cười lắc đầu. Tôi không biết Đức với Tuệ Anh thế nào, nhưng ngay khi bắt gặp ánh mắt Tuệ Anh nhìn Đức, tôi đã nhận ra rồi, vì chính tôi cũng từng nhìn Đức như vậy. Tôi không có chút ganh ghét nào với Tuệ Anh, cũng không tò mò mối quan hệ của hai người thế nào. Tất cả mọi thứ đều không quan trọng.

Chỉ cần được ngồi dưới mái trường ngày nào, lại được nói chuyện với Trang và mọi người, lại được đi bộ trên con đường ven suối. Tôi chỉ cần tìm lại tôi của năm mười sáu tuổi, tôi không muốn thay đổi điều gì.

Thời gian không thể chữa lành những vết thương, nó chỉ khiến ta quen dần với nỗi đau đó, đến mức tưởng rằng nó đã biến mất.

Tôi không thích phải sống trong căn nhà đó, ở cạnh cái người mà tôi gọi là bố, dù rằng tôi sẽ chẳng ở đó bao lâu. Điều thú vị nhất với tôi lúc ấy là sự né tránh của Nguyễn Hoàng Huy, phải thôi, chắc đến chết nó cũng không ngờ được sẽ có ngày đứa con gái nó ghét nhất trên đời bỗng nhiên trở thành chị của nó, thậm chí là chảy trong người cùng một dòng máu.

Nhưng tôi không quan tâm không có nghĩa là người khác cũng thế, không biết từ lúc nào, tôi nhận ra Tuệ Anh có một thái độ rất thù địch với tôi. Tôi không muốn chú ý đến điều đó, nhưng tôi không phủ nhận mình vẫn còn bị tổn thương đôi chút khi nghĩ về chúng.

Mới có một năm mà cuộc sống của mọi người khác quá. Tôi quan sát sự thay đổi của đám Trang với ánh mắt tò mò, đồng thời cũng cảm nhận được chút ít hương mùa hè, mọi người đua nhau ra ôn tập, lo lắng về kỳ thi và đoán đề văn sắp tới. Tuy không tham gia kỳ thi tốt nghiệp nhưng cô Mai vẫn thường xuyên gọi tôi lên bảng với lý do nhìn bộ dạng thảnh thơi của tôi rất ngứa mắt. Thật ra tôi biết, cô đang giúp tôi lấy lại những tháng năm mà tôi đã đánh mất.

- Tiết này không phải kiểm tra giấy nữa nhé!

Cô Mai thông báo, ngay lập tức là tiếng đập bàn đập ghế của đám con trai. Cô cười cười, bổ sung:

- Tất cả các bạn gấp sách lại, cô kiểm tra miệng từng bạn một, ai không trả lời được thì đứng lên ngồi xuống một trăm lần.

Vẫn là đập bàn đập ghế, nhưng không còn tiếng hò rú điên loạn ban này nữa.

- Câu 1: Cho F(x) = (1+2x)n = ao + a1x + ... + anxn. Có bao nhiêu số nguyên dương n (n<2018) sao cho tồn tại số tự nhiên k (0< k < n – 1) thỏa mãn điều kiện ak = ak+1?

Cô tăm tia trong hàng chục cái đầu đang cúi gằm. Thùy Linh luống ca luống cuống, quay sang cái Trang đang ngồi dũa móng đầy thoải mái:

- Này là câu 50 luôn đấy, mày không sợ ạ?

- Lớp 43 đứa chẳng nhẽ lại gọi tao?

- Bạn Kiều Trang nào!

Đám gần đó lăn ra cười khằng khặc, Trang giật máy tính của đứa ngồi cạnh rồi bấm máy tính thoăn thoắt, nó ngập ngừng:

- Em chọn B ạ.

Khánh Việt quay sang với giọng:

- Mày bấm kiểu gì vậy Trang ơi, 672 mà.

Trang vội vã sửa lại:

- Em chọn C ạ.

- Ừ. - Cô Mai cười ranh mãnh. - Ra cửa lớp xếp hàng đợi các bạn nhé.

Tôi thề rằng nếu không có giáo viên trong lớp thì Trang đã băm nát Khánh Việt ra đấy luôn rồi. Cứ thế, những đứa kém may mắn trả lời sai phải xếp hàng chuẩn bị "hành quyết" đôi chân. Tưởng được thoát thì cô lại nhớ ra tôi ngay phút chót:

- Bạn Nguyệt Lam nào, em làm câu 12 trong sách tham khảo đi.

Đang cười đến ngoác cả miệng, tôi vội vã lật sách đến rách cả giấy, đập vào mắt là một đề bài hình học không gian gần nửa trang giấy. Tôi khóc không ra nước mắt, định sẽ chọn một đáp án có số đẹp nhất thì thấy lưng mình nhồn nhột. Tôi không mất nhiều thời gian để phát hiện ra bàn tay sau lưng mình đang viết một chữ cái nào đó, để ý thật kĩ, tôi reo lên:

- Em chọn A ạ.

- Vì sao lại là A?

- ...

Thấy tôi ngắc ngứ mãi không nói thành lời, cô Mai nhìn tôi với ánh mắt trìu mến:

- Tưởng tôi không biết anh chị đang làm trò mèo gì hả. Những người giúp bạn phải chịu phạt thay bạn, cứ luật mà làm.

Tôi đứng dậy, chưa kịp bước ra khỏi chỗ đã nghe tiếng "cạch" ngay sau lưng, toàn thân bỗng chốc đờ đẫn. Hóa ra Đức là người đã nhắc tôi đáp án đó ư?

Trong một vài tích tắc ngắn ngủi, tôi vẫn kịp phát hiện ra ánh mắt Tuệ Anh đang hướng về tôi chăm chú.

*

Một trong những hoạt động không chỉ thu hút tôi nói riêng mà còn khuấy đảo cả khối mười hai chính là ngày lên trưởng thành. Sự kiện này được tổ chức liền tù tì trong hai ngày, cách ngàu thi tốt nghiệp khoảng một tuần. 12A1 đã cãi nhau một trận nảy lửa về phần trang trí bức tường lớn. Thành Đạt gào lên:

- KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU CÔ ƠI!

Tôi tò mò đi lên bục giảng, cô Mai thấy tôi ngay lập tức dí cho tôi cái điện thoại, giọng bất mãn:

- Cái Lam thấy mẫu này ổn không? Cô ưng lắm mà bọn điên này cứ chê nãy giờ.

Tôi vừa ngó vào, đầu liền như bị ai đóng đinh, khóc không ra nước mắt. Cô Mai chọn một cái mẫu hoa lá cành, bươm bướm mây xanh chó mèo đủ cả, tôi có thể chắc chắn rằng nếu vẽ cái này lên tường thì chúng tôi sẽ không phải lớp 12A1 mà là nhà mẫu giáo mới đúng.

Trước ánh mắt đe dọa của cô Mai, tôi đành nuốt nước bọt gật đầu lia lịa:

- Em thấy mẫu này đẹp thật cô ạ.

Thế là chiều hôm đấy chúng tôi vác một đống màu nước lên lớp, chính thức bắt tay vào công tác biến lớp thành cái trại trẻ. Đứng cạnh tôi, đột nhiên Thùy Linh cất tiếng hỏi:

- Mày với Đức thế nào rồi?

Tôi suýt thì làm đổ lọ màu trên tay.

- Thế nào là thế nào?

Linh tỏ ra khó hiểu:

- Sao chúng mày không nối lại tình xưa đi?

- Sẽ không đâu. - Tôi khẳng định chắc nịch. - Tao đã làm nhiều việc sai với Đức lắm, chi bằng để Đức mở lòng với người mới, tao có thể nhìn ra Tuệ Anh cũng thích Đức lắm ấy.

Thùy Linh nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ con:

- Vấn đề đâu nằm ở Tuệ Anh, Tuệ Anh có thích Đức nhiều đến đâu thì vẫn nằm ở Đức chứ. Thế mày có thấy Đức thích Tuệ Anh không?

Tôi lặng người không đáp. Không. Tôi không thấy.

- Từ lúc mày về là Đức rất hay mất tập trung luôn, chúng mày cứ dùng dằng rồi mày lại bảo không muốn quay lại, đẩy nó cho Tuệ Anh là thế nào?

Tôi ôm đầu bất lực, cố gắng giải thích:

- Ý tao không phải thế... Nếu có thể thì tao cũng đâu muốn bọn tao cứ mãi như thế này, tao không thể kiểm soát được ánh mắt tao nhìn Đức, tao cũng không phủ nhận tao vẫn còn rất thích Đức, nhưng quay lại có giúp ích được gì không, nhỡ bọn tao lại chia tay thì sao?

Trước những luận điểm đanh thép đó của tôi, Thùy Linh cũng không chịu kém cạnh:

- Làm sao mà mày biết nếu quay lại thì chúng mày sẽ không đi đến đâu? Chứ cứ dùng dà dùng dằng thế này thì sẽ có kết quả hả?

Tôi cứng họng, Linh càng được đà:

- Tuệ Anh thích Đức hơn nửa năm rồi, nên đừng có vin vào cái suy nghĩ vì mày xuất hiện nên Đức mới không mở lòng với Tuệ Anh. Tao không phải người trong cuộc, nhưng tao từng chứng kiến Minh Đức suy sụp thế nào suốt năm lớp mười, tao hiểu nó yêu mày nhiều đến mức nào còn nhiều hơn cả mày đấy.

Tôi lại nhớ đến mùa hè năm ấy, tôi vì chuyện đó mà đẩy Đức ra xa, một mình ở thành phố xa lạ sầm uất. Rồi tôi lại trở về, mang theo cả tâm tư chưa nói từ những thuở ban đầu, phát hiện ra cậu ấy vẫn ở nguyên nơi đó, chưa từng rời đi. Tôi thấy ngọn núi vững chắc trong lòng mình bỗng chốc lung lay, có một thứ gì đó vừa lọt vào.

- Nếu vẫn còn yêu thì đừng bỏ lỡ, cơ hội sẽ không dến dễ dàng lần nữa đâu.

Thùy Linh đã thành công đá một mớ ngổn ngang vào đầu tôi. Nhưng tôi đã từng làm gì với cậu, liệu tôi có đủ tư cách để được cậu tha thứ không?

Và, kể cả thế, liệu tôi có thể để mình ích kỷ thêm một lần nữa không?

Tiếng trò chuyện của mọi người kéo ra tôi khỏi dòng suy nghĩ miên man, thấy cả đám đang vây quanh ai đó, lại nhận ra con mèo tam thể tôi vừa mang về hôm qua đã biến đi đâu mất, Trang gọi với:

- Đúng chủ nào tớ nấy, cái Lam ra bế con mèo của mày đi nè!

Vội vã tiến gần, tôi mới tá hỏa phát hiện ra con mèo vừa cào vào tay Đức, cánh tay cậu in dài một vết lằn đỏ thẫm, máu từ đó rỉ ra. Tuệ Anh đang đứng bên cạnh, cầm một chiếc giấy thấm vào đó, như một phản xạ, tôi chạy về phía cậu, sau đó đứng sững.

- Tớ biết cậu rất thích mèo, nhưng đừng để mèo cào nữa nhé.

Trong một tích tắc, tôi thấy hai chân mình mềm nhũn, một tầng sương mù bao phủ trước tầm mắt, kết thành giọt nước và lăn xuống hai bên má. Tôi ước tôi đã không hiểu những gì Tuệ Anh nói, nhưng tôi lại hiểu, tôi hiểu nó quá rõ.

"Tớ biết cậu rất yêu cậu ấy, nhưng đừng để cậu ấy làm cậu tổn thương nữa nhé."

Dù có trải qua bao lâu cung bậc cảm xúc đi chăng nữa, vết thương cũng sẽ không bao giờ lành lại, nó chỉ thành một vết sẹo chướng mắt. Giống như những gì tôi đã làm với cậu. Nó vẫn còn đó. Chưa bao giờ mờ đi trong tâm khảm của cả hai.