Với chúng tôi thì kỳ thi học sinh giỏi thế là đã xong, nhưng những người thi đợt II như Đức lại khác. Đức trả lời tin nhắn của tôi chậm hơn thường ngày, nội dung cũng ngắn hơn. Sợ sẽ phiền đến cậu, tôi chỉ dừng lại ở việc nhắc cậu đừng để bản thân mệt quá, sẽ không tốt cho sức khỏe. Trước hôm Đức thi, tôi chúc cậu ấy làm bài thật tốt, Đức cũng nhắn tin cảm ơn. Khi trang Facebook của cậu ngập tràn những bài đăng và bình luận cổ vũ, tôi thấy lòng mình chùng xuống đôi chút.
Thế giới của cậu ấy đông người quá, rộng lớn quá. Tôi không thể bước chân vào được.
Trong khoảng thời gian đó, tôi làm quen được với một người bạn mới - Đoàn Hương Lam.
Chuyện xảy ra thật tình cờ, cô Mai thông báo trên nhóm lớp gọi bạn Lam xuống phòng hành chính để in đề toán cho lớp. Vì không nói rõ tên đệm nên khi thấy đối phương cùng đứng ở dãy hiệu bộ, tôi và Hương Lam đành ngượng ngùng cười trừ. Sau hôm ấy, tôi và Lam chạm mặt nhau nhiều hơn, cậu thường xuyên kéo tôi vào các cuộc trò chuyện tập thể, phần lớn đều là những người tôi không quen thân. Tôi chỉ lặng im nhìn mọi người cười đùa, để mình chìm trong những dòng suy nghĩ vẩn vơ.
Một lần như thế, có bạn trong nhóm chú ý đến tôi, cậu ta tò mò nhìn Hương Lam:
- Đứa này là ai vậy?
Hương Lam tươi cười:
- Á khoa khối mình đấy, tên là Nguyệt Lam.
Ánh mắt dò xét của mọi người khiến tôi chỉ muốn biến mất ngay lập tức.
- Cùng tên là Lam mà khác nhỉ.
Tôi không biết câu nói ấy có ý nghĩa gì, tôi chỉ thấy lạc lõng. Đáng sợ hơn cả cô đơn, chính là cô đơn trong một đám đông.
Kiều Trang liên tục nhắc nhở tôi phải cẩn thận với người bạn mới này, tuy luôn miệng nói Trang chỉ đang nghĩ nhiều, nhưng tôi vẫn tránh những cuộc gặp gỡ mà Lam mời tham gia. Khi tôi từ chối, Lam chỉ thoáng để lộ vẻ thất vọng rồi lại hẹn tôi lần khác. Ánh mắt buồn của Lam khiến tôi thơ thẩn trên đường về với cảm giác có lỗi ngập tràn, lòng chẳng vui vẻ gì.
Tôi ước tôi có thể cởi mở hơn, dễ gần hơn. Nhưng sự tự tin và hoạt bát của Hương Lam như một ngọn lửa, nó đốt cháy tôi, để lại những vết thương bỏng rát.
- Thật á? - Lam ôm chồng đề, cậu nhìn tôi đầy nghi ngờ. - Tao là người đầu tiên bắt chuyện với mày ở cấp ba luôn?
Tôi thấy hơi xấu hổ:
- Thật mà.
Tôi vốn không có ngoại hình ưa nhìn, không nổi bật khi đứng trong một nhóm người, không có nhiều bạn bè hay thường xuyên cập nhật trạng thái trên mạng xã hội. Bên cạnh tôi chỉ có vài người thân quen, phải chăng tôi đã được để tâm đôi chút khi may mắn trở thành á khoa, nhưng sự chú ý ấy cũng chẳng được bao lâu. Tôi vẫn cứ nhốt mình trong một thế giới riêng, đi luẩn quẩn cho đến khi kiệt sức và trách mình vô dụng biết bao.
Hương Lam vẫn tỏ ra không tin:
- Mày nổi bật như thế, lại còn hay nói chuyện với M...
- Chẳng qua là trông mày đơn thuần quá. - Lam suy tư. - Bây giờ mà mày chú ý trang điểm hơn, biết cách ăn mặc và cởi mở hơn thì lại thành hoa khôi luôn ấy.
Tôi ậm ừ, tiếng Lam vẫn tiếp tục nhưng đầu óc tôi đã bay đến tận đâu.
- Cơ mà da mày hơi sạm, trông khỏe khoắn thật. Tao chẳng hiểu sao tao hay đi tắm biển với phơi phơi nắng, cũng không biết trang điểm dưỡng da mà da vẫn trắng, mãi không đen nổi luôn ấy.
Lam không để ý đến vẻ khác thường của tôi, cậu lại rủ tôi tham gia các buổi nói chuyện. Tôi gượng gạo từ chối, lần này Hương Lam không im lặng, cậu nhìn tôi bất mãn:
- Tại sao lại không đi? Để cho mày hòa đồng với bạn cùng lớp hơn thôi mà.
- Thôi, cũng sắp thi giữa kỳ rồi. - Tôi cố gắng không để lộ vẻ khó chịu. - Với lại tao đi cũng có nói chuyện được câu nào đâu, lại làm hỏng không khí của mọi người.
Lam phụng phịu hờn dỗi rồi chạy lên đi cùng bạn học đằng trước, để lại tôi một mình dưới tán phượng xanh rì không một làn gió vô ý thổi qua.
Tôi không biết liệu mình có quá đáng hay không vì cậu ấy chỉ muốn giúp tôi kết bạn với nhiều người hơn, nhưng tôi đã bắt đầu phải thật sự để tâm điều Trang nói.
*
Sau vài ngày thấp thỏm chờ đợi thì kết quả cuộc thi học sinh giỏi cũng đến. Từ người tham gia đến người không tham gia, tất cả đều dính chặt mắt vào màn hình máy chiếu, nín thở dõi theo từng thao tác của cô Mai.
Tuy so với mặt bằng chung của các năm dung lượng kiến thức môn học không lớn nhưng khâu chấm bài lại rất chặt, dẫn đến số lượng giải cũng giảm đi, đội tuyển cấp tỉnh có nhiều môn nhận từ giải khuyến khích. Tôi cố gắng điều chỉnh nhịp tim đang đập mạnh, chú mục quan sát từng dòng một. Mở đến đâu, cô Mai lại đọc to và reo hò phấn khích đến đó.
- Môn vật lý, bạn Hoàng Huy giải ba!
Tôi liếc mắt thật nhanh trên hình chiếu. Đứng ngay số thứ tự đầu tiên với số điểm 18,25 - giải nhất của cuộc thi là một cái tên không ngoài dự đoán.
- Đặng Đức giỏi thật đấy! - Có tiếng cảm thán.
Hàng chữ "Đặng Trần Minh Đức" được in đậm trong đội tuyển cấp tỉnh càng làm đám đông trầm trồ hơn. Quả thật, cậu ấy vẫn luôn nổi bật như vậy.
Những cái tên vẫn tiếp tục được vang lên. Đến môn lịch sử, tôi căng thẳng cắn chặt môi.
- Nguyệt Lam giải nhì, Thùy Linh giải ba nhé mấy đứa ơi!
Tôi thở phào. Thùy Linh và Kiều Trang quay xuống vẫy tay, tôi cũng cười tươi đáp lại. Nhưng điều bất ngờ hơn cả, Minh Đức chỉ được giải khuyến khích môn lịch sử, là cái tên thấp nhất lọt vào vòng trong. Tôi lạc trong dòng suy nghĩ miên man, đăm chiêu cả buổi khiến Trang và Linh tưởng tôi không hài lòng với kết quả. Cuối giờ, hai đứa kéo xuống bàn tôi trò chuyện rôm rả:
- Mày buồn cái gì vậy Lam, giải thế là cao rồi mà.
Linh đồng tình:
- Tao giải ba còn sướng tê não đây này.
Tôi giật mình xua tay:
- Tao có buồn gì về giải đâu.
Trang cắn miếng xoài xanh rồn rột, nó nheo mắt:
- Chứ sao trông mặt mày như mất sổ gạo thế?
- À. - Tôi chống cằm. - Tao thấy giải sử của Minh Đức không đúng với năng lực lắm.
Đành rằng không phải người giỏi nhất nhưng Đức vẫn vô cùng nổi bật trong các bảng xếp hạng hàng tháng. Đề thi năm nay cũng không thể làm khó cậu ấy, tại sao lại là giải khuyến khích?
Trang gạt đi:
- Đơn giản là lúc thi nó tập trung vào vật lý nhiều hơn thôi. Con người chứ có phải cái máy đâu mà học được hết, hai môn thi sát nhau như thế.
Nói tới nói lui một hồi, tôi cũng quên bẵng đi nỗi băn khoăn ấy. Cho đến khi sở giáo dục gửi bài làm về trường, một phát hiện đã khiến tôi phải thật sự bận tâm về nó. Tôi ở cùng cô Yến cả buổi để giúp cô sắp xếp những thứ còn lại trong phòng học và ghép lại phách thi, tai lơ đãng nghe cô kể chuyện bừa phứa.
- Lam có định học tuyển tỉnh không?
- Em vẫn đang phân vân ạ. - Tôi trả lời gượng gạo.
Cô Yến suy tư:
- Đội tỉnh chỉ được thi một môn thôi, không biết Minh Đức sẽ chọn môn nào nữa.
Tám chuyện một hồi, động tác tay của tôi bỗng chậm hơn khi tầm mắt chạm vào dòng chữ "Đặng Trần Minh Đức" trên tờ phách, tôi dừng lại và đọc nó thật lâu. Bài làm của Đức chỉ vỏn vẹn hơn một tờ, không có dẫn dắt cũng chẳng có kết đoạn, điều mà trước đây Đức luôn làm đầy đủ nhất. Cậu chỉ gạch đầu dòng vài ý qua loa, mỗi câu đủ để lấy những điểm căn bản. Câu hỏi đánh đố duy nhất trong đề thi, cũng chính là vấn đề mà Đức đã giúp tôi phân tích rất kĩ... cậu ấy không hề làm.
- Sao mà chậm vậy Lam?
- Em mải nghĩ linh tinh thôi ạ. - Tôi giật mình chuyển tập giấy đến bàn cô Yến.
Cô tiện tay cầm bài làm của Đức, khi đọc xong, cô không ngừng lắc đầu:
- Bạn Đức học được mà chẳng có kỹ năng trình bày gì cả, câu "nhân tố Mỹ" cao điểm nhất cũng không làm, chữ cô trả hết cho cô rồi!
Tôi định nói đỡ vài câu giúp Đức, đột nhiên phía ngoài vang lên tiếng "cạch" lớn. Đức bê vào một thùng sách, cậu nhìn cô Yến với vẻ không đồng tình:
- Cô đừng "nói xấu" học sinh như vậy chứ.
Cô lần mò chiếc thước dài trên bàn rồi giả vờ định dùng nó để đánh Đức:
- Cũng may là đủ điểm để vào tuyển tỉnh đấy, không thì em xác định chép phạt 100 lần nhé!
Nhóm Thùy Linh cũng từ đâu xông vào, trên tay là tập sách giáo khoa cũ:
- Đức không học tuyển sử đâu cô ơi, đội vật lý nhắm bạn ấy rồi. Nhân tiện, Đức trả sách cho thư viện giúp bọn tao nha!
Ánh mắt của tôi và Đức gặp nhau, cậu thản nhiên nhận lấy chồng sách từ Thùy Linh rồi hướng nó về phía tôi:
- Lam đi trả sách cùng tớ nhé?
Tôi nhìn Đức, tầm mắt chạm vào vài lọn tóc mái bay bay.
Từ ngày thi học sinh giỏi đến giờ chúng tôi chẳng có mấy lần nói chuyện. Vốn dĩ cuộc sống của tôi và Đức như hai đường thẳng song song, gần nhau nhưng chẳng thể chạm đến. Tôi bước đi cạnh cậu, lòng vẫn bâng khuâng hệt như lần đầu. Kệ sách giáo khoa lại xuất hiện hàng dài màu sắc sặc sỡ. Giờ đây nó đã đầy, đủ để chúng tôi mượn mà không cần nhường nhau như trước nữa. Tôi chạm tay vào từng trang giấy cũ, chỉ mới có một tháng mà tôi tưởng đã lâu lắm rồi cái ngày Đức nhìn tôi thật lâu, cái ngày tình bạn của chúng tôi bắt đầu đầy gượng gạo.
Tôi muốn hỏi Đức tại sao lại không làm bài thi theo đúng thực lực nhưng mãi chẳng thể mở miệng, đành tìm chủ đề khác bắt chuyện:
- Tớ nghe nói chiều mai có trận bóng của lớp cậu và lớp tớ đúng không?
- Đúng rồi. - Đức vẫn tập trung vào kệ sách trước mặt.
Không khí lại rơi vào lặng im, ánh mắt tôi ôm chặt góc nghiêng tuấn tú của Đức. Cậu đột nhiên quay sang làm tôi giật mình trốn tránh.
- Lam có đến xem không?
Tôi vội vàng giả vờ sắp xếp lại thùng sách để che giấu đôi chút bối rối ùa đến, tự trách khả năng giao tiếp của mình tệ đến thế là cùng.
- Nếu rảnh thì tớ sẽ đến.
- Ồ. - Đức phì cười. - Tớ ước ngày mai cậu sẽ rảnh.
Tim tôi đập loạn. Nắng chiều dần tắt, để lại dưới đáy mắt cậu những tia sáng mập mờ như đính sao.
*
Ngày nhà giáo Việt Nam đang đến gần. Để tăng sức cạnh tranh, Đoàn thanh niên đã phát động cuộc thi viết báo tường về chủ đề tin học và chuyển đổi số, 10 chi đoàn xuất sắc lọt vào vòng trong sẽ được đăng bài lên các trang Facebook để bình chọn. Trong lớp tôi, mọi người đã thống nhất mỗi tổ làm một bài rồi tổng hợp lại, trước giờ những việc thế này đều vào tay tôi, nhưng vì kiến thức tin học có hạn, tôi thử đề nghị vị trí đó cho một người khác.
- Sao phải thay người, Nguyệt Lam vẫn làm đó giờ mà? - Hương Lam ngồi tổ bên cạnh lên tiếng, cắt ngang những lời giải thích của tôi. - Nguyệt Lam đừng đùn đẩy vô trách nhiệm thế, ảnh hưởng đến tập thể đấy.
Tôi im lặng không đáp, Trang quay sang nhìn Lam chòng chọc, ý muốn nói như "liên quan gì đến mày?", Minh Nam bỗng đứng ra hòa giải:
- Không phải cái Lam làm nhiều rồi nên việc thuyết trình sẽ thành trách nhiệm của nó đâu, hơn nữa...
Một vài lời xì xào khiến tôi khó chịu mím môi, Nam vẫn tiếp tục:
- Cái Lam chưa kêu, thành viên ở nhóm này chưa kêu thì không cần đến người không liên quan nhảy vào góp ý đâu.
- Thôi thôi. - Tôi thỏa hiệp. - Để tao làm, mọi người giúp tao tìm nội dung một chút là được.
Ngay lúc đó, Hoàng Huy đang ngồi trên đột nhiên lên tiếng:
- Hay để tao làm đi.
Tôi đã biết rất rõ cái tên này từ lâu, không phải vì quen thân. Hoàng Huy có người bố trong nhóm đòi nợ thuê ở các quán karaoke đầy rẫy tệ nạn. Trước đây Thanh Hà từng rất thích Hoàng Huy, hai đứa nó yêu nhau một thời gian ngắn, người chủ động chia tay chính là Hà. Tôi không được nghe quá nhiều, Hà chỉ kể trong thời gian hai đứa quen nhau Huy có quan hệ với nhiều bạn nữ khác. Chính vì chứng kiến Thanh Hà khóc đến sưng mắt nhưng vẫn vương vấn Huy một thời gian dài nên dĩ nhiên tôi chẳng có chút thiện cảm nào với Hoàng Huy - một thằng "red flag*" điển hình: Thích thể hiện và đụng chạm thân mật với con gái.
*Red flag(cờ đỏ): Ám chỉ những mối quan hệ không lành mạnh mà đối phương nên dè chừng.
Nhưng tính về vấn đề chính thì Huy lại học rất giỏi những môn tự nhiên. Tôi nhìn quanh chờ đợi phản ứng của mọi người, Huy thong thả tiến đến khoác vai tôi, nhìn lướt qua vài trang sách:
- Bài này thì mình tao với Nguyệt Lam làm là đủ rồi, vừa sức với tao.
Hành động tự nhiên quá mức của Huy làm tôi hơi cựa vai muốn đẩy bàn tay kia ra, Hoàng Huy nhận thấy sự khó chịu của tôi thì thoải mái đứng dậy. Nó quay đi và để lại cho tôi một câu, rõ ràng là nói với tôi, nhưng âm lượng lại đủ để tất cả những người gần đó nghe thấy:
- Chiều nay mình hẹn nhau ở quán cà phê cạnh trường làm bài tập nhóm nhé, không gặp không về.
- Thằng điên! - Trang lẩm bẩm.
Ánh mắt của Huy tràn vào tôi một cảm xúc kỳ lạ. Đúng hơn, là sự sợ hãi.