Lòng bàn tay phải của Hạ Tu Ngôn có một vết rách dài và sưng đỏ. Tuy chỉ là vết thương ngoài da nhưng nhìn qua khá ghê người. Thu Hân Nhiên cầm thuốc mỡ và băng gạc đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Tu Ngôn, lấy ít thuốc mỡ trên đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng bôi thuốc cho y.
Ngón tay của nàng chạm vào vết thương không hề đau mà chỉ hơi ngưa ngứa như bị mèo cào nhẹ làm Hạ Tu Ngôn khẽ nắm tay lại. Thu Hân Nhiên tưởng mình vụng về làm y bị đau, vội vàng đứng dậy lùi ra sau, nói:
“Hay là gọi người đến bôi thuốc giúp cho ngài nhé?”
Hạ Tu Ngôn không thèm trả lời, đưa tay định lấy lại lọ thuốc mỡ trên tay của nàng. Thu Hân Nhiên vội né tránh, bất đắc dĩ nói:
“Được rồi. Được rồi. Để tôi… thử lại một lần nữa.”
Nàng bôi thuốc cẩn thận từng li từng tí nhưng y vẫn thấy rất ngứa, đầu ngón tay nhúc nhích không ngừng. Nhìn dáng vẻ cúi đầu chăm chú, ngay cả thở mạnh cũng không dám của nàng, Hạ Tu Ngôn bất ngờ không thôi, thì ra lúc làm việc nàng lại tỉ mỉ và cẩn thận như thế. Y khẽ nhếch khé miệng, vết thương ở trong lòng bàn tay hơi nóng rát.
“Lần này xuống núi cô dự định cư trú lâu dài ở Trường An à?”
Hạ Tu Ngôn bỗng lên tiếng hỏi. Thu Hân Nhiên không biết tại sao y lại hỏi đến chuyện này, cẩn thận tìm từ đáp lại:
“Tôi xuống núi tìm “đạo”. “Đạo” ở nơi nào, tôi sẽ ở nơi đó.”
Hạ Tu Ngôn phì cười, nói:
“Cô trả lời cũng sắc sảo đấy nhỉ.”
Thu Hân Nhiên coi đây là lời khen ngợi, hỏi tiếp:
“Lần này Hầu gia cũng định cư trú lâu dài ở Trường An ạ?”
Hạ Tu Ngôn không trả lời câu hỏi của nàng, hỏi ngược lại:
“Cô không hy vọng tôi cư trú lâu dài ở Trường An sao?”
“Hầu gia nói đùa, đương nhiên là tôi không có ý nghĩ đó rồi.”
Thế là Hạ Tu Ngôn lại hỏi:
“Vậy cô hy vọng tôi ở lại kinh thành sao?”
Thu Hân Nhiên nghẹn họng, cảm thấy dù mấy năm không gặp thì bản lĩnh gài bẫy trong lời nói của y chẳng hề thay đổi chút nào, đành đáp lại:
“Nếu Hầu gia có thể ở lại kinh thành lâu dài thì đó là phúc phận của bá tánh Trường An. Nhưng Hầu gia chịu gánh vác trọng trách to lớn, không ở trong kinh thì đó là may mắn của bá tánh ở biên quan.”
Hạ Tu Ngôn nghe nàng khéo léo nói lời đưa đẩy như thế cũng chỉ cười nhạt liếc nàng một cái, chẳng lên tiếng đáp lời.
Những tia nắng bên ngoài chiếu vào trong phòng, không khí vẫn còn phảng phất mùi cây cỏ. Ngón tay của thiếu nữ khẽ chạm vào lòng bàn tay của y tựa như đang vuốt ve những đường vân tay. Y không tin mấy chuyện bói toán nhưng lúc này lại thốt lên:
“Cô biết xem chỉ tay chứ?”
Nghe y hỏi, thiếu nữ chợt giật mình, đáp:
“Biết thì có biết…”
Nàng ngẩng đầu nhìn y, hỏi:
“Hầu gia có muốn tôi xem giúp ngài hay không?”
“Có thật đoán ra được không?”
Hạ Tu Ngôn nhìn nàng, tựa như vô ý hỏi:
“Tỷ như sinh năm nào, mất năm nào, lúc nào cưới vợ sinh con, phối ngẫu là ai?”
“Tuy rằng có thể đoán được một chút nhưng không thể rõ ràng mười phần. Huống chi số mệnh cũng không phải bất biến.”
Thu Hân Nhiên muốn nói tiếp nhưng nhìn nét mặt của y có vẻ kỳ quái thì đành im lặng. Một hồi lâu mới lên tiếng khuyên nhủ:
“Hầu gia cũng chớ vì quẻ bói ngày trước của tôi mà nhận định số mệnh của mình vốn đã như vậy.”
Nàng lại nói tiếp:
“Mọi chuyện đều do người làm, nếu cứ một mực tin vào mệnh trời thì cũng không hay.”
“…”
Hạ Tu Ngôn hồi lâu chẳng biết đáp sao, mãi sau mới nói:
“Cô nói rất đúng.”
Thu Hân Nhiên thấy y có vẻ không vui, sợ rằng mình đã nói sai gì đó, suy nghĩ nửa ngày mới hiểu ra:
“Hầu gia lo lắng vết thương này sẽ ảnh hưởng đến đường chỉ tay của mình sao?”
Nàng ôn hoà nói:
“Tôi thấy một roi mà Cao cô nương đánh cũng không nặng, sau khi vết thương lành chỉ tay sẽ trở lại như cũ, không có gì đáng ngại.”
Nói đoạn, nàng tự cảm thấy mình thật sự là tri kỷ hiểu lòng người, lại hài lòng nhìn vết thương đã bôi thuốc xong giống như nàng đã làm xong một việc rất vĩ đại. Nàng cầm băng gạc lên, trước khi băng bó còn cẩn thận kiểm tra một lượt, thấy một chút bụi nhỏ dính trên lớp thuốc mỡ trắng sữa thì dùng đầu ngón tay lấy nó ra, thoả mãn cười một cái để lộ má lúm đồng tiền. Không những thế, nàng còn cúi đầu thổi nhẹ lên vết thương để giảm đau.
Hạ Tu Ngôn giật mình nắm lấy cổ tay của nàng. Lúc này hai người bỗng ngẩn người nhìn nhau. Cuối cùng Thu Hân Nhiên nhận ra mình đã làm gì, hoảng hốt ngã người ra sau, hất mạnh tay của y ra, nói:
“Hầu… Hầu gia thứ tội…”
Một tiếng “cộp” vang lên, tay của Hạ Tu Ngôn đánh mạnh vào góc bàn gỗ. Y nghi ngờ có lẽ trên mu bàn tay của y lại có thêm một vết bầm tím, khẽ chau mày xuýt xoa một hơi. Trong lòng của Thu Hân Nhiên vô cùng tuyệt vọng, kể từ lúc nàng xuống núi đến bây giờ, lần nào gặp Hạ Tu Ngôn cũng làm chuyện đắc tội với y.
“Phải chăng đạo trưởng cố ý làm như thế?”
Hạ Tu Ngôn nghiến răng hỏi.
“Tôi thật không cố ý.”
Thu Hân Nhiên nhăn mặt đau khổ, nhích lại gần ân cần hỏi thăm:
“Hầu gia không sao chứ?”
Nàng thấy vẻ mặt của y nhăn nhó, dường như đang tức giận thì vội lấy băng gạc băng bó cho y.
“Bảy năm trước…”
Hạ Tu Ngôn không ngờ nàng sẽ chủ động nhắc đến chuyện năm đó. Y nhìn nàng không chớp mắt, thấy nàng khẽ chau mày, trên mặt tỏ vẻ do dự thì y bỗng thấy hơi khẩn trương. Nhưng chờ một hồi lại chỉ thấy gương mặt nàng giãn ra, cười nhẹ rồi lắc đầu tự giễu:
“Bảy năm trước là do tôi còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện lại tự cao tự đại nên mới đứng ở trên triều nói bừa. Mỗi lần ngẫm lại tôi hối hận lắm, may mắn thay Hầu gia đại thắng trở về nên tôi mới không tự trách mình nữa.”
Thu Hân Nhiên cảm thấy lời nói này của mình vô cùng chân thành. Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn xem người đối diện phản ứng như thế nào. Nhưng không biết có phải do nàng nhìn nhầm hay không, ánh mắt của thanh niên đối diện bỗng u tối và thất vọng. Nàng thấp thỏm một hồi, thấy Hạ Tu Ngôn quay mặt đi chỗ khác, nói:
“Chẳng qua cô chỉ nói đúng những lời trên quẻ bói mà thôi. Cô sai ở chỗ nào.”
Thu Hân Nhiên kinh ngạc không ngờ y lại trả lời như vậy. Nàng cẩn thận quan sát nét mặt của y một lượt, lấy y có vẻ không giống như đang nói dối, trong lòng nhẹ nhõm thở phào một hơi. Nàng chân thành nói:
“Hầu gia có tấm lòng rộng lượng khiến tôi thật xấu hổ.”
Hạ Tu Ngôn tựa như không vui, chẳng thèm lên tiếng nữa. Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân đến gần, Triệu Nhung đã dẫn Lan Huệ và Mai Tước đến chờ ở bên ngoài. Thu Hân Nhiên vội thắt nút băng gạc, đứng dậy cáo từ. Hôm nay nàng đến để thương lượng với Hạ Tu Ngôn vị trí phủ đệ, bây giờ đã định xong thì không còn lý do ở lại nữa.
Hạ Tu Ngôn không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý. Thu Hân Nhiên đi ra khỏi thư phòng thì thấy Lan Huệ và Mai Tước đang đứng chờ ở bên ngoài. Lúc này Lan Huệ đã nhớ ra mình đã gặp Thu Hân Nhiên ở đâu, lúc nàng đi ngang qua thì Lan Huệ nhẹ nhàng nhún gối hành lễ chào. Thu Hân Nhiên vội đáp lễ lại. Còn Mai Tước thì nhìn nàng với ánh mắt đầy cảnh giác, trên mặt lộ ra vẻ không thích.
Thu Hân Nhiên chẳng hiểu sao, rõ ràng nàng chưa từng đắc tội với Mai Tước, đưa mắt nhìn hai nàng bước vào thư phòng.
Một lát sau, Triệu Nhung từ trong đi ra, hỏi:
“Đạo trưởng phải về rồi à?”
Thu Hân Nhiên không ngờ hắn sẽ chủ động bắt chuyện với mình, vội trả lời:
“Vâng, đúng thế.”
“Để tôi tiễn đạo trưởng một đoạn.”
Chỗ này cách cổng chính cũng không xa, Thu Hân Nhiên vốn định uyển chuyển từ chối một phen, nào ngờ hắn rất kiên trì nên nàng chỉ đành gật đầu, nói:
“Vậy xin làm phiền anh.”
Người thanh niên khẽ cười, đi lên trước dẫn đường. Thu Hân Nhiên đi theo sau lưng của hắn. Hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Triệu Nhung có vẻ là người kiệm lời, khi ra đến sân ở bên ngoài cổng chính mới lên tiếng:
“Hôm nay Cao Nguyệt làm việc lỗ mãng đã khiến cho đạo trưởng kinh hãi rồi.”
“Chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi, tôi cũng không để trong lòng.”
Thu Hân Nhiên cười, nói đùa một câu:
“Tôi chỉ tiếc nửa miếng bánh bao còn chưa kịp ăn mà thôi.”
Nghe vậy Triệu Nhung cũng cười, đáp:
“Vậy lần sau có cơ hội tôi mời đạo trưởng ăn bánh bao coi như tạ tội nhé.”
Thu Hân Nhiên không biết lời này của hắn là lời nói đùa hay nói thật, dù sao cũng chỉ mấy cái bánh bao nên nàng cũng không từ chối, thoải mái đáp:
“Được, vậy tôi xin cám ơn Triệu tướng quân trước.”
Dù nàng đã hơn hai mươi tuổi nhưng khi cười rộ lên lại giống những cô gái chỉ vừa tròn mười sáu mười bảy tuổi.
Ánh mắt của Triệu Nhung dưới lớp mặt nạ dịu dàng mấy phần, nhẹ giọng đáp lời:
“Một lời đã định.”
Triệu Nhung đứng nhìn Thu Hân Nhiên đi xa mới quay vào nhà sau xem tình hình của Hạ Trung. Lúc này Hạ Trung đã chịu phạt xong mười roi đang nằm trên giường lẩm bẩm. Triệu Nhung đưa thuốc cho hắn xong thì quay về thư phòng xem. Lan Huệ và Mai Tước không biết đã về từ lúc nào, trong thư phòng chỉ còn một mình Hạ Tu Ngôn đang đứng trước bàn sách, trên tay cần bình thuốc mỡ vừa mới bôi xong, dáng vẻ tựa như đang suy nghĩ điều gì. Hạ Tu Ngôn thấy Triệu Nhung bước vào, buông bình thuốc trên tay xuống, nhìn hắn hỏi:
“Anh vẫn không định nói cho Cao Nguyệt biết chuyện của mình sao?”
“Tôi sợ nếu để con bé biết chuyện sẽ gây chuyện rắc rối.”
“Nàng ấy thành như vậy cũng do anh và Cao Dương nuông chiều.”
Hạ Tu Ngôn lắc đầu hỏi lại:
“Anh cũng không định nói cho nàng biết sao?”
Hạ Tu Ngôn không nói rõ “nàng” là ai nhưng Triệu Nhung lại lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của y. Hắn im lặng thật lâu mới trả lời:
“Nàng có biết hay không cũng không quan trọng.”
Qua một lúc, dường như hắn nghĩ đến cái gì, cười khẽ nói:
“Sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Hạ Tu Ngôn lạnh lùng nhìn hắn một thoáng, một lúc sau mới thản nhiên nói:
“Anh hiểu rõ là được rồi.”
Thu Hân Nhiên trở về không lâu thì thỉnh cầu vào cung gặp vua Tuyên Đức một chuyến nói về chuyện chọn phủ đệ cho Định Bắc Hầu. Vài ngày sau quả nhiên trong kinh nghe phong thanh rằng Định Bắc Hầu muốn mua một toà nhà ở phường Bình Khang.
Sau khi bãi chầu, Chu Hiển Dĩ ghé qua tiệm cơm Hà Ký đưa cho Thu Hân Nhiên một cái thỉnh thiếp [1]
[1]
“Thỉnh thiếp này của tôi à?”
Thu Hân Nhiên kinh ngạc mở ra xem thấy trên thỉnh thiếp viết tên của mình. Nàng vẫn còn hồ nghi, hỏi:
“Sao lại mời tôi thế?”
“Chuyện này kể ra dài dòng lắm.”
Chu Hiển Dĩ nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:
“Toà nhà của Phương đại nhân không tồi. Lúc trước Ngô Bằng tốn rất nhiều công sức mới mua lại được toà nhà đó. Sau này ngôn quan hặc tội hắn bao nuôi một kỹ nữ ở đó nên Ngô Tể tướng đã bắt hắn bán toà nhà đi về phủ ở. Ngô Bằng đương nhiên không muốn nghe theo, hơn nữa ở trong Trường An này ai không biết hắn là người thế nào, do đó dù tòa nhà kia đã treo biển bán nhà hơn hai tháng nhưng chẳng có người nào dám đến hỏi han. Ai ngờ Định Bắc Hầu vừa về kinh thì muốn mua tòa nhà kia.”
Thu Hân Nhiên tỏ vẻ đã hiểu, nói:
“Nếu vậy hắn chắc sẽ oán hận Định Bắc Hầu lắm nhỉ?”
Chu Hiển Dĩ cười mấy tiếng, nói:
“Theo lý là như thế. Bây giờ Định Bắc Hầu là nhân vật số một số hai được yêu mến ở trong kinh, cô là người năm đó tính ra một quẻ nổi danh kinh thành, nay cô chính là người giúp Định Bắc Hầu xem phong thuỷ lại chọn trúng toà nhà của hắn, ấy chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Thu Hân Nhiên hiểu ra, thốt lên:
“Bây giờ toà nhà kia chưa sang tên, hắn vẫn còn là chủ nhân chân chính nên định thừa cơ bày tiệc để khoe khoang à?”
“Đó là lý do thứ nhất, lý do thứ hai là làm tiệc tẩy trần cho Trịnh thế tử.”
“Chờ một chút.”
Thu Hân Nhiên chẳng hiểu gì, hỏi lại:
“Trịnh thế tử là chuyện gì nữa?”
Chu Hiển Dĩ kinh ngạc hỏi:
“Cô không biết hả?”
“Biết chuyện gì?”
“Nguyên Vũ đã về kinh rồi.”
Thu Hân Nhiên giật mình, quả thật nàng không biết chuyện này, hỏi:
“Anh ta về từ lúc nào?”
“Nguyên Vũ đã về từ hai ngày trước rồi. Nghe nói là thay cha của mình quay về báo cáo công tác, sau đó sẽ ở lại trong kinh một thời gian.”
Mấy năm này Trịnh Nguyên Vũ dần dần thay thế trị trí của cha mình trong quân đội ở Tây Nam. Mặc dù đôi khi ở Tây Nam có một vài trận chiến nhỏ nhưng nơi đó thái bình hơn nhiều so với vùng đất Tây Bắc. Chiến công của hắn trong những năm gần đây rất nổi bật trong lớp người trẻ cùng thế hệ, tiếc rằng có Hạ Tu Ngôn sáng chói ở phía trước làm những chiến tích đó của hắn lu mờ đi rất nhiều. Thế nên dân gian mới có câu ‘nhân sinh gặp gỡ, biến ảo sâu xa khó lường’, bảy năm trước nào ai có thể nghĩ hôm nay sẽ trở nên như vậy.
“Mấy hôm trước nhắc đến chuyện bày tiệc tẩy trần cho Nguyên Vũ thì Ngô Bằng chủ động lên tiếng nhận làm chủ. Hơn nữa gần đây Định Bắc Hầu thường xuyên ở vườn Phương Trì nên chọn nơi đó để thết tiệc. Nguyên Vũ và Tu Ngôn đã lâu chưa hồi kinh nên vừa vặn gặp gỡ.”
“Khách mời có những ai?”
“Cũng khá nhiều người đấy. Tôi nghe nói mấy vị hoàng tử cũng đến, cả Thất công chúa cũng tới đó.”
Năm nay Thất công chúa Lý Hàm Như đã hai mươi bốn tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình. Mặc dù mấy năm nay nàng ấy gặp gỡ không ít thanh niên tài tuấn nhưng cuối cùng vẫn không chịu ai, vì thế bên ngoài có không ít tin đồn về nàng ấy. Nói đến đây, Thu Hân Nhiên hiếu kỳ hỏi:
“Trịnh thế tử đã có hôn phối chưa?”
Chu Hiển Dĩ nhìn nàng với ánh mắt ngầm hiểu, trong giọng nói đầy thâm ý:
“Nguyên Vũ vẫn chưa có hôn phối đâu.”
“Khụ… Khụ… Ngô Bằng thết tiệc đãi khách ở vườn Phương Trì, các Ngôn quan không có ý kiến gì sao?”
“Vườn Phương Trì chỉ là một cái phường hát, cũng không phải thanh lâu kỹ viện.”
Chu Hiển Dĩ tỏ vẻ phê bình, nói:
“Hân Nhiên à, sao cô lại cổ hủ thế?”
Thu Hân Nhiên cười gượng, đáp:
“Tôi chỉ không ngờ dạo này Ngự sử đài [2] của các cậu lại cởi mở như thế mà thôi.”
[2]
Nói đoạn, nàng nhìn chằm chằm thỉnh thiếp ở trên tay. Nàng đã rời khỏi Hoàng cung lâu như vậy, không ngờ vừa quay trở lại kinh thành đã bị cuốn vào vũng nước sâu này. Nàng do dự nói:
“Nếu hôm đó tôi không đến thì cậu định nói thế nào?”
Chu Hiển Dĩ lạnh lùng nói:
“Nếu hôm đó cô không đến, thế thì từ nay về sau trong lòng của tôi cô là như vầy nè!”
Chu Hiển Dĩ dựng ngón tay cái lên, Thu Hân Nhiên bật cười rồi thở dài một hơi, đành phải đi thôi.