Vi Dật thấy Lý Hàm Đài thật sự bước đến màn lụa thì la lên một tiếng. Nhưng gã thanh niên kia tựa như không nghe thấy gì, vén màn lụa lên.
Vua Tuyên Đức đang nằm trên giường, cả người co lại ho khan một trận rồi nghiêng đầu nhìn đứa con trai trưởng tái nhợt, ánh mắt vô định đang đứng trước mặt.
Lúc Lý Hàm Đài ra đời, ông ta vẫn còn là một Thân vương. Đến tận bây giờ ông vẫn nhớ rõ tâm tình xúc động khi lần đầu tiên bế thằng bé từ trong tay của bà đỡ. Thằng bé là đứa con trai đầu tiên của ông. Ông đã từng hết lòng dạy dỗ thằng bé, chơi đùa với thằng bé ở sau vườn của phủ Thân Vương. Vậy mà mới chớp mắt một cái, thằng bé vừa mới bi bô tập nói năm nào đã biến thành một thanh niên cao lớn.
Thằng bé đã trưởng thành như thế nào?
Vua Tuyên Đức không nhớ nổi khoảng thời gian từ sau khi ông ta bò lên được ngôi báu, sau đó ông lại có thêm rất nhiều đứa con trai khác nữa…
Ông đưa tay ngoắc ra hiệu Lý Hàm Đài đến gần. Lúc này ông đã cởi long bào ra, trên người chỉ mặc áo lót màu trắng ngà, ngồi trên giường trông chẳng khác nào những người cha bình thường đang thất vọng nhìn con trai của mình, trong hốc mắt tựa như có nước mắt.
Lý Hàm Đài nhìn ánh mắt của ông, cuối cùng không chịu được, quỳ rạp trước mắt của ông. Ông lão lập tức sức giơ tay tát mạnh vào mặt của hắn một cái. Ông đã dùng hết sức bình sinh, thậm chí hất văng cả chén sứ nhỏ ở đầu giường. Chén sứ vỡ tan bắn tung toé, xẹt qua mí mắt của hắn. Lý Hàm Đài bị tát lệch cả mặt, ngã nhào trên đất.
Thanh niên đang quỳ rạp trên đất siết chặt tay, qua một hồi lâu mới từ từ quay đầu lại, không dám ngẩng lên nhìn ông lão nằm trên giường, nước mắt lăn dài, run rẩy nói:
“…Phụ hoàng…”
Vua Tuyên Đức nhìn hắn, đáy mắt cũng ngân ngấn nước mắt, cuối cùng run tay áp lên má của hắn. Lý Hàm Đài tựa như không kìm chế được nữa, nằm trên mép giường nghẹn ngào khóc lên.
Vua Tuyên Đức vỗ về sau lưng của hắn tựa như đang thở dài.
Thu Hân Nhiên sững sờ nhìn cảnh này. Nàng biết – Hoàng đế đã tha thứ cho con trai của mình.
Vua Tuyên Đức đã già rồi. Nếu bảy năm trước biết được hết thảy, ông ta có lẽ không do dự ra lệnh giết chết con trai của mình. Nhưng hiện tại ông ta đã như mặt trời sắp lặn, tay chẳng còn cầm nổi đao thương, cũng không kéo nổi cung tiễn. Ông ta cũng không còn là thân vương thống lãnh quân đội vào thành diệt cường đạo năm đó nữa, ông ta đã già rồi. Đối với một người đã nếm trải quá nhiều nỗi đau mất người thân như vua Tuyên Đức mà nói, cho dù biết đứa con trai này làm bậy cũng mềm lòng không nỡ trách phạt.
Trớ trêu thay! Bảy năm trước, Lý Hàm Viên đã từng tha thứ cho anh trai của mình; Bảy năm sau, cha của em lại thay em tha thứ cho anh trai của mình – cũng là con trai của ông.
Hiển nhiên là trước một màn này, người không thể chấp nhận được không riêng một mình nàng.
Vi Dật bước lên trước, đứng trước màng lụa nói với thanh niên đang quỳ gối trước giường bằng giọng điệu đầy căm phẫn:
“Đại hoàng tử, ngài muốn phản bội Thục phi nương nương, phản bội Ngô Tể tướng, phản bội những anh em đã đặt cược cả tính mệnh của mình và người nhà vào nhà sao!”
“Chuyện hôm nay bại lộ, ngài nghĩ mình vẫn còn đường sống sao? Ngài có nghĩ tới không, những người kia có để cho ngài còn sống để xuống núi không?”
Vi Dật hận bản tính mềm yếu nhu nhược của Đại hoàng tử. Từ lúc thấy bản án của nhà họ Chương bị lật lại điều tra, lão đã biết Hạ Tu Ngôn đã chuẩn bị hết thảy, nếu Ngô Quảng Đạt tiêu đời thì kẻ tiếp theo phải chết chính là lão.
Bảy năm trước, lão đã cấu kết với Ngô Quảng Đạt để hãm hại Chương Vĩnh, đổi lấy vinh hoa phú quý trong thời gian qua. Nay Ngô Quảng Đạt lại đến tìm lão, lão biết đây là cơ hội của mình. Nếu chuyện đoạt vị thành công, Lý Hàm Đài thuận lợi lên ngôi vua thì đừng nói đến chức thống lĩnh quân Vũ Lâm, ngay cả thống lĩnh quân Xương Vũ cũng là đồ trong túi của lão.
Ngồi chờ chết không bằng đánh cược một lần!
Nhưng lão tuyệt đối không ngờ được, cục diện đang thuận lợi như thế lại bị một tên đạo sĩ phá hủy. Lão thấy bất cứ khi nào người dưới núi cũng có thể dẫn quân lên ứng cứu, vậy mà Lý Hàm Đài vẫn còn ở đó ôm mặt khóc sướt mướt khiến lão hận không thể đi lên chém một đao giết chết Hoàng đế.
Lão vừa nghĩ đến đây, bỗng mặt đất rung lên từng trận, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên thu hút mọi chú ý của người trong điện. Ngay sau đó, tiếng đao kiếm thương kích đánh nhau vang lên, thủ vệ ở bên ngoài vội vàng chạy đến bẩm báo:
“Vi thống lĩnh, Định Bắc Hầu dẫn binh đánh đến đây rồi!”
“Cái gì?”
Vi Dật la lên thất thanh.
“Kẻ nào tới?”
“Là Định Bắc Hầu!”
Thủ vệ kia sốt ruột đáp lại:
“Định Bắc Hầu dẫn theo binh sĩ đánh lên núi rồi!”
Vua Tuyên Đức không ngờ Hạ Tu Ngôn lại xuất hiện vào lúc này, đè lại bả vai của Lý Hàm Đài, khàn giọng nói:
“Đài Nhi, đỡ trẫm đứng dậy, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.”
Lý Hàm Đài khóc không ngừng, nâng tay áo lau nước mắt, lắc đầu nói:
“Đã không còn kịp rồi…”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, cười khổ lẩm bẩm:
“Phụ hoàng, đã không kịp nữa rồi…”
Vua Tuyên Đức đau đớn, mí mắt giật một cái, khóe mắt liếc thấy Lý Hàm Đài vung tay lên nhưng tay của hắn lại dừng ở trên không trung, đứng yên tựa như con rối đã bị đứt dây, vẻ mặt dại đi rồi dần dần trở nên vô hồn. Một lát sau, một dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng, đồng tử giãn ra.
Vua Tuyên Đức kinh ngạc cúi đầu thấy trên ngực của Lý Hàm Đài đã bị một lưỡi đao đam xuyên qua, ánh mắt nhìn ra sau lưng của hắn. Cách đó không xa, Lý Hàm Ý mặc trang phục màu đỏ tươi đang đứng sau màn lụa chậm rãi buông tay vừa phóng đao đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Hàm Đài ngã rầm xuống nền đất.
Một mảnh sứ chẳng biết đã giấu trong tay từ khi nào cứa đứt tay của Lý Hàm Đài, máu tươi chảy đầy tay. Hắn vừa ngã xuống, mảnh sứ vỡ lăn ra, lăn đến bên chân của ông lão phát ra tiếng “keng” rồi chìm vào yên tĩnh, tựa như chưa xảy ra chuyện gì.
Thanh niên trợn mắt, nước mắt vẫn còn vương trên mi, ho một ngụm máu tươi bắn tung toé lên mặt, tựa như hắn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, hai mắt trợn ngược rồi mất đi tiêu cự.
Thu Hân Nhiên nhịn không được nhắm nghiền hai mắt.
Mãi mãi vẫn không có người nào biết được, rốt cuộc mảnh sứ vỡ trong tay của hắn là để tự sát hay để ám sát vua Tuyên Đức. Tần Thư Di đã nguyền rủa hắn chết không an lành, cuối cùng hắn bị chính tay em ruột của mình giết, chẳng biết cách chết này có an ủi được vong hồn của tình nhân hay không.
Cửa điện Khổ Tân bị người ta phá tan, cùng lúc đó Lý Hàm Ý không kiên trì nổi ngã ngồi trên mặt đất.
Vết thương ở trên eo do Lý hàm Đài chém làm hắn đau đớn tê dại, đồng thời nó cũng khiến cho hắn tỉnh táo chống lại được tác dụng của thuốc mê. Nhưng vì mất máu quá nhiều, hắn bắt đầu cảm giác đầu óc choáng váng.
Lúc Trịnh Nguyên Vũ chạy vào cửa, trong điện vô cùng hỗn loạn. Hắn thấy Lý Hàm Đài tắt thở nằm dài trên mặt đất thì con ngươi co lại, nhìn quanh trong điện một vòng lập tức đoán ra được chuyện gì vừa xảy ra.
Vua Tuyên Đức bất lực ngồi trên giường thoạt nhìn vẫn bình an vô sự, nhưng vẻ mặt của ông lại thất thần giống như vừa bị đả kích rất lớn.
Tuy nhiên tình cảnh bây giờ không cho phép Trịnh Nguyên Vũ suy nghĩ quá nhiều. Vi Dật thấy Lý Hàm Đài đã chết thì toang chạy trốn, không ngờ Trịnh Nguyên Vũ đã kịp thời ngăn ở trước cửa. Quân Xương Vũ đã bao vây bên ngoài, nếu chờ bọn họ xông vào thì lão chưa cần ra khỏi cửa điện đã bị mưa đao chém chết. Lý Hàm Ý phát giác được ý đồ của lão, định đứng lên ngăn cản nhưng vết thương trên eo của hắn quá nặng, lại mất máu nhiều nên chỉ mới dợm nhổm dậy thì thấy mọi vật xung quanh như đảo lộn.
Trong chớp mắt, Vi Dật vọt tới trước giường, rút đao đang cắm trên ngực của Lý Hàm Đài ra, gác lên cổ của vua Tuyên Đế.
Trịnh Nguyên Vũ cũng nhận ra ý đồ của lão nhưng nước xa không cứu được lửa gần, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn lão kéo vua Tuyên Đức đang ở trên giường xuống, từ từ đi ra ngoài.
Vi Dật đã là chó cùng rứt giậu, nét mặt điên cuồng, không còn dáng vẻ luồn cúi như thường ngày. Lão kéo vua Tuyên Đức già yếu đi đến trước cửa điện, chậm rãi đi từng bước về phía trước. Trịnh Nguyên Vũ chỉ có thể từng bước lùi về sau theo nhịp chân của lão. Hai người cứ như vậy một tiến một lùi ra khỏi điện Khổ Tân.
Lúc bấy giờ quân Xương Vũ đã hoàn toàn khống chế được toán phản quân, tiếng đánh nhau ở bốn phía dần dần yên tĩnh. Lúc chúng tướng sĩ xông vào thì thấy tình cảnh của ba người, nhất thời không dám manh động.
Vi Dật nhìn đống xác người chết như núi ở bên ngoài. Mỗi người đều là thuộc hạ dưới trướng đi theo lão lên núi từ sáng, nhìn bọn họ lão tựa như thấy được kết cục của chính mình. Trước mặt của lão lúc này là tướng sĩ mặc giáp bạc, cầm binh khí, ai nấy đều nhìn đăm đăm vào lão, ánh mắt tựa như nhìn một người đã chết.
Dưới loại yên tĩnh đến áp lực này, lão bỗng cười phá lên như điên. Lão cười đến mức cánh tay đang cầm đao cũng run rẩy theo. Lúc này vua Tuyên Đức lại ho khan một hồi làm Trịnh Nguyên Vũ sợ thót tim, lo rằng cây đao trên tay của Vi Dật sẽ mất thăng bằng cứa đứt cổ của con tin.
Thu Hân Nhiên chạy theo ra ngoài điện, thấy tình cảnh ở dưới bậc thang thì ngơ ngác nhìn qua Trịnh Nguyên Vũ đang đứng bên cạnh.
Không ai biết nên làm thế nào. Tên tặc tử này đang giữ Hoàng đế nhưng lại không mở miệng đưa ra bất cứ yêu cầu gì. Lão chỉ đứng trên bậc thang, quay về hướng kinh thành, nhìn những bóng chim bay lướt qua đỉnh đầu về phía chân trời xa xăm. Lão biết mình chỉ còn một con đường chết. Lúc còn ở trong điện, lão đầy một bụng oán thán và liều mạng, nhưng ra đến ngoài điện lại cảm thấy giữa đất trời bao la này chẳng có nơi nào là đường sống.
Thu Hân Nhiên lo lắng nhìn bóng lưng của Vi Dật, lo lắng lão biết được mình không thể sống thì sẽ nổi điên giết người cho hả giận.
Trịnh Nguyên Vũ đang đứng cách lão năm bước chân, trầm giọng nói:
“Nếu ngươi buông đao xuống thì có lẽ một nhà lớn bé của ngươi còn có một con đường sống.”
Vi Dật ngừng cười, nhìn Trịnh Nguyên Vũ, lên tiếng bằng giọng nói khàn đặc tựa như tràng cười vừa rồi đã rút hết sức lực của lão:
“Chuyện này là thật sao?”
Trịnh Nguyên Vũ nghiêm mặt nói:
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Nào ngờ Vi Dật lại lắc đầu, nói:
“Ngươi không quyết định được.”
Trịnh Nguyên Vũ sầm mặt, nhìn vua Tuyên Đức đang bị lão kề đao lên cổ, chờ ông ta tỏ thái độ. Nào ngờ vị vua đang ở trong thế ngàn cân treo sợi tóc lại đứng trước đông đảo tướng sĩ, lộ ra khí thế của bậc đế vương, tuy bị người uy hiếp vẫn trấn tĩnh, lạnh lùng nói:
“Ngươi đã hại chết con trai của trẫm. Nếu trẫm còn sống ắt sẽ giết con trai của ngươi để đền nợ máu này!”
Thu Hân Nhiên và Trịnh Nguyên Vũ giật thót, thấy sắc mặt của Vi Dật thoáng đổi, có vẻ đã mất đi lý trí. Trịnh Nguyên Vũ đã sẵn sàng lao đến đoạt lấy đao trong tay của Vi Dật nếu lão ta làm liều. Thu Hân Nhiên lo lắng ngẩng đầu nhìn quanh, cuối cùng thấy trên mái nhà phía Tây có một điểm sáng lóe lên.
Lúc vừa thấy mũi tên lạnh lẽo đã lên dây, trong lòng của nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng mãi thật lâu vẫn chẳng thấy người nọ buông tay, tựa như đang do dự gì đó. Nàng căng thẳng lớn tiếng kêu lên:
“Hầu gia!”
Vi Dật chưa kịp bừng tỉnh thì mũi tên đã lao đến, khí thế tựa như trăm ngàn binh mã, trong nháy mắt đã đâm xuyên qua cổ họng của lão. Vua Tuyên Đức chỉ cảm thấy gò má của mình nóng lên và một tiếng xương gãy răng khắc vang lên bên tai. Trước khi mũi tên đâm thủng yết hầu của Vi Dật, ông ta cảm giác được nó đã sượt qua mặt của mình, ngay cả khi cây đao đang gác trên cổ rơi xuống đất, cả người của ông ta vẫn cứng ngắt không dám cử động. Trong tiếng tim đập tựa như trống đánh, ông ta cúi đầu nhìn xác gã đàn ông lăn xuống bậc thềm, trên mặt của gã vẫn còn kinh hãi, giống đến chết vẫn không biết mũi tên chỉ trong một khắc đã lấy đi tính mệnh của lão từ đâu bắn đến.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Vua Tuyên Đức khẽ cử động, gọi người đến đỡ mình đứng vững. Ông ta ngẩng đầu nhìn hướng mũi tên đã bắn đến. Trên mái nhà lúc này chẳng có một ai, khí thế ác liệt của mũi tên cũng đã hoàn toàn tiêu tan vào khoảnh khắc mà Vi Dật chết đi, tựa như đó chỉ là ảo giác của ông ta trong giờ khắc sinh tử mà thôi.