Mọi Việc Đều Hợp Chẳng Kiêng Kị Gì!

Chương 76



Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |

Cuối xuân đầu hạ, thời tiết vào lúc chuyển mùa tươi sáng dễ chịu. Trước khi rời khỏi thành Trường An mấy ngày, Thu Hân Nhiên cố ý đến phủ của Nhị hoàng tử thăm bệnh một chuyến, vừa vặn lúc này Lý Hàm Như cũng đang ở đó. Trên eo của Lý Hàm Ý vẫn quấn băng rất dày, từ lúc xuống núi đến giờ hắn vẫn nằm trên giường dưỡng thương. Lúc Thu Hân Nhiên đến, hai anh em đang cãi nhau chí choé, giọng nói của Lý Hàm Ý lúc tranh cãi nghe rất khí thế, xem ra vết thương của hắn phục hồi khá tốt.

Thu Hân Nhiên dợm bước vào trong thì nghe hắn giận đùng đùng gầm lên:

“… Em có ngon thì đừng đến phủ của anh nữa!”

Lý Hàm Như cũng không chịu thua, nói lại:

“Ai đến thì kẻ ấy là chó!”

Nói đoạn, cô nàng kéo cửa phòng ra, nhìn thấy Thu Hân Nhiên đứng dưới bậc thềm với vẻ mặt vô tội thì hơi lúng túng, định quay đầu bỏ đi. Tay của cô nàng vẫn còn đặt trên cánh cửa, cười phì ra một tiếng.

Lý Hàm Ý đang ngồi bên trong thấy kỳ quái, nghiêng đầu ra ngoài dò xét. Thấy Thu Hân Nhiên đi vào, hắn có vẻ bực bội nói:

“Sao đang yên lành cô lại đến thăm ta thế?”

Hai anh em nhà này nói chuyện thật khiến cho người ta tức giận. Thu Hân Nhiên không thèm so đo với hắn, lấy hai đạo phù bình an từ trong ngực áo ra, nói:

“Qua mấy ngày nữa tôi sẽ rời kinh. Trước khi đi tôi đến để biếu ngài hai đạo bùa bình an.”

Lý Hàm Ý đưa tay ra đón, ngoài miệng vẫn nói mỉa:

“Cô đến thăm bệnh chỉ tặng mỗi hai đạo phù. Cô keo kiệt quá đấy.”

“Tôi nghĩ ngài cũng chẳng thiếu thốn cái gì nên mới biếu hai đạo phù chuyển vận.”

Lý Hàm Ý tự giễu, nói:

“Cô cũng thấy tôi là kẻ xui xẻo à?”

Thu Hân Nhiên nghẹn lời chẳng biết đáp sao. Hôm trước nàng đã vào cung một chuyến, nghe rằng Thục phi đã chết.

Sau đại tế lễ, triều đình tuyên bố rằng Vi Dật – thống lĩnh quân Vũ Lâm – cấu kết với ngoại bang, âm mưu làm phản; Đại hoàng tử bỏ mình; Nhị hoàng tử bị thương nặng; may thay Định Bắc Hầu dẫn binh đến cứu giá kịp thời, bắn một mũi tên giết chết Vi Dật, quét sạch bọn phản loạn nên Thánh thượng mới bình an vô sự.

Thục phi ở trong cung hay tin Lý Hàm Đài chết thì đau đớn vô cùng, trong lúc thần trí rối loạn đã treo cổ tự vẫn.

Nhưng Thu Hân Nhiên lại nghe nói bà ta bị ban cho dải lụa trắng. Cuối cùng vua Tuyên Đức vẫn lựa chọn giữ gìn thể diện của hoàng thất, không công khai hành động của Thục phi và Đại hoàng tử. Trong này hẳn ông ta cũng có cân nhắc đến Nhị hoàng tử, dù sao để cho thế nhân biết chân tướng chuyện ngày hôm đó, Lý Hàm Ý khó mà tránh khỏi bị người ta mắng là tự tay giết anh ruột của mình. Nếu thiên hạ biết được anh em bất hoà, cốt nhục tương tàn, lại xảy ra ngay trên Đại tế lễ, thì ai nấy cũng sẽ cười chê.

Nhưng cứ như vậy thì Lý Hàm Ý chẳng còn cơ hội cho vị trí Đông cung nữa.

Vua Tuyên Đức nối ngôi vua Tuyên Bình – anh trai của ông, nhưng có một số người vẫn đồn rằng ngôi vua này của vua Tuyên Đức là bất chính, ông ta giết anh mới đạt được. Vì vậy vua Tuyên Đức vô cùng nhạy cảm với vấn đề này. Hiện nay Lý Hàm Ý lại giết Lý Hàm Đài ngay trước mặt của ông ta, cho dù ông ta có biết rõ ngọn nguồn nhưng từ nay về sau khó mà cởi bỏ được khúc mắc đối với Lý Hàm Ý.

Vì cứu cha mà giết anh, cuối cùng lại bị cha ghét bỏ, đúng là trên đời này nào có gì xui xẻo hơn.

Dường như vẻ thương cảm trên mặt của nàng quá rõ ràng, Lý Hàm Ý không chịu được quay mặt qua chỗ khác, một lúc mới nói:

“Trong mấy anh em, hồi còn bé ta thích nhất là đại ca. Bởi vì trước ta chỉ có một mình anh ấy là anh trai. Sau này ta có rất nhiều em trai và em gái, ta không biết phải làm một người anh như thế nào. Lúc đó ta đã nghĩ phải như anh ấy thì mới xem là một người anh tốt.”

Cả căn phòng chìm trong tĩnh mịch. Sau một hồi lâu, Lý Hàm Ý mới nói tiếp, trong giọng nói chẳng nghe được tâm tình gì.

“Anh ấy không phải là một người anh tốt. Ta cũng chẳng phải là một đứa em tốt.”

Nàng không biết nên đáp lời thế nào, vừa vặn lúc này có một loạt tiếng cười nói vui vẻ. Chẳng có mấy người dám tụm năm tụm ba cười đùa rôm rả như thế trong phủ của Lý Hàm Ý. Quản sự trong phủ đi vào cười ha hả bẩm báo:

“Thưa ông, các vị hoàng tử trong cung đến chơi, ông muốn gặp các ngài ấy ngay hay để các ngài ấy ở ngoài phòng khách ạ.”

Lý Hàm Ý sửng sốt hỏi:

“Là bọn lão Tam, lão Tứ đến đấy à. Còn ai nữa?”

“Thưa có Lục hoàng tử, Bát hoàng tử cùng mấy người khác nữa ạ.”

“Ta thấy bọn nó đến để chê cười ta đấy.”

Lý Hàm Ý lầm bầm một câu rồi ngồi thẳng dậy, có vẻ mất kiên nhẫn gọi người hầu đến thay áo cho hắn, nét mặt cũng không có vẻ gì chán ghét như trong lời nói. Thu Hân Nhiên nghe hắn ho khan một tiếng rồi nói với quản sự:

“Bảo bọn họ vào đi, bằng không lát nữa cái miệng thối của lão Tứ sẽ bảo ta ỷ bị thương mà bắt bọn hắn chờ đấy.”

Thu Hân Nhiên khẽ cười trộm một tiếng. Các vị hoàng tử đến thăm, nàng cũng không tiện ở lâu, đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, nàng làm lễ với Lý Hàm Ý, chân thành nói:

“Nhị hoàng tử là một người con hiếu thảo cũng là một người anh trai tốt.”

Lý Hàm Như đi ra từ trong phòng của Lý Hàm Ý, vừa đúng lúc gặp đám hoàng tử đi đến, trong đó có cả Trịnh Nguyên Vũ. Kể từ lần gặp gỡ ở vườn Phương Trì đêm đó, hai người không hề nói chuyện với nhau. Mấy lần Trịnh Nguyên Vũ gặp Lý Hàm Như ở trong cung, muốn nói xin lỗi một lời thì Lý Hàm Như đều tránh mặt.

Lần này vô tình gặp nhau ở trong phủ của Lý Hàm Ý, hai người đều ngẩn người nhìn nhau. Lý Hàm Như đang định cúi đầu rời đi thì nghe Trịnh Nguyên Vũ nói với mấy người đi cùng:

“Nhờ các anh biếu bình thuốc trị thương này cho Nhị hoàng tử. Tôi có việc nên không vào thăm được.”

Đám người chẳng hiểu sao, Lý Hàm Linh hỏi:

“Đã đến tận đây rồi sao cậu không tự mình biếu cho anh ấy?”

Trịnh Nguyên Vũ chỉ cười không trả lời. Mấy người ở đây ai nấy đều là người tinh ý, nhìn thoáng qua Lý Hàm Như đang đứng bên cạnh đã hiểu ra. Lý Hàm Phong đẩy Lý Hàm Linh một cái, nói:

“Nhanh đi thôi, chớ để Nhị ca chờ lâu. Dù sao thì cũng còn nhiều cơ hội mà.”

Mấy người rất hiểu chuyện, cười toe toét kéo nhau vào trong. Cả khu vườn chỉ còn lại Lý Hàm Như và Trịnh Nguyên Vũ.

Thấy tất cả mọi người đã đi hết, Lý Hàm Như nghiêm mặt gật đầu chào hắn một cái, vừa mới bước đi hai bước thì nghe thanh niên ở sau lưng thở dài:

“Công chúa không muốn nói chuyện cùng tôi sao?”

Lý Hàm Như dừng chân lại, bỗng dưng không di chuyển được nữa.

Hoa lựu trong vườn vừa nở rộ, trên cành phủ đầy những đoá hoa đỏ rực như lửa. Hôm nay Lý Hàm Như mặc một bộ váy màu xanh lam dài, đứng dưới bóng cây trông rất dịu dàng, hoàn toàn trái ngược với nàng công chúa xinh đẹp ngang ngược năm nào.

Trịnh Nguyên Vũ nhớ rõ lúc Lý Hàm Như còn bé xíu đã chạy theo sau lưng hắn, miệng nhỏ không ngừng nói sau này lớn lên sẽ gả cho hắn làm vợ, mặc cho Lý Hàm Ý và những người khác trêu ghẹo thế nào cũng không thay đổi. Trần Quý Phi bế nàng lên đầu gối, đùa hỏi:

“Sao con lại muốn gả cho anh Trịnh nào?”

Cô bé năm sáu tuổi nho nhỏ nhe răng nhăn mặt với mấy anh trai của mình, quay đầu đáp:

“Vì anh Trịnh hiền lại có võ công cao. Mấy anh khác đều không đánh thắng anh ấy!”

Trịnh Nguyên Vũ lớn hơn nàng hai tuổi, lúc này hắn luống cuống đứng một bên, chỉ biết gãi đầu cười ngây ngô. Lý Hàm Ý lại giận dỗi, cãi với nàng:

“Anh thua hắn chỗ nào? Em là con bé mù!”

Hai anh em lại bắt đầu cãi nhau inh ỏi khiến cho đám người lớn cười ha hả.

Sau này lúc nàng lớn thêm một chút thì không còn suốt ngày đòi gả cho hắn nữa. Cô gái nhỏ mười bốn mười lăm tuổi đã biết thẹn thùng, ngay cả Thất công chúa nổi tiếng mạnh mẽ ương ngạnh cũng không ngoại lệ. Lúc Trịnh Nguyên Vũ đi học ở Học cung, mỗi lần đến giờ học cưỡi ngựa bắn cung, nàng sẽ đến tham gia cùng. Lý Hàm Ý ngồi trên lưng ngựa thấy thế, cười nhạo nàng:

“Lý Hàm Như, em không biết xấu hổ hả? Một cô nương vậy mà suốt ngày đến võ trường ngắm trai.”

Lý Hàm Như lườm anh trai mình một cái, giận nói:

“Dù sao em cũng không ngắm anh, anh xấu hổ cái gì?”

Lý Hàm Ý xấu tính nói tiếp:

“Vậy thì em ngắm ai?”

Lúc này thiếu nữ lại thẹn thùng, nhưng nàng nhất quyết không chịu quay về, cứng miệng nói:

“Nơi này ai tài giỏi, lợi hại nhất thì em ngắm người đó! Dù sao cũng không phải anh!”

Thế là Lý Hàm Ý giận đùng đùng vào sân kéo hắn ra đọ sức. Trong trận đánh cầu ngựa lần đó, hắn đã may mắn đánh một gậy đưa bóng vào lưới. Lý Hàm Ý bực bội xoa xoa lỗ tai. Trịnh Nguyên Vũ quay đầu thấy đôi mắt của thiếu nữ ở ngoài sân lấp lánh, nàng nhảy nhót vui vẻ hoan hô. Hắn hơi sửng sốt rồi mỉm cười với nàng. Thiếu nữ bỗng chốc đỏ mặt, vội vàng ngồi ngay ngắn tựa như một cô gái nhỏ rụt rè.

Nay cô gái nhỏ đó đã trưởng thành, nàng đứng dưới những bông lựu đỏ rực, giọng điệu lạnh lùng hỏi hắn:

“Không biết Thiếu tướng quân gọi tôi lại muốn nói điều chi?”

Tâm hồn của Trịnh Nguyên Vũ khẽ lay động, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi dòng hồi ức năm xưa, mãi lâu mới cúi đầu hỏi:

“Công chúa có bằng lòng theo tôi quay về Tây Nam hay không?”

Lý Hàm Như sững người tựa như không hiểu hắn đang nói gì, qua một hồi lâu nàng mới trợn mắt hỏi lại:

“Anh… nói cái gì?”

Trịnh Nguyên Vũ nhìn nàng, nghiêm túc hỏi lại:

“Công chúa có bằng lòng theo tôi quay về Tây Nam hay không?”

Tây Nam sao…

Từ năm mười bảy tuổi, Lý Hàm Như đã tưởng tượng đến cảnh sắc ở Tây Nam vô số lần. Đó là nơi như thế nào? Nghe nói ở đó ấm áp hơn Trường An nhưng muỗi cũng nhiều hơn, không biết nàng có quen với thời tiết nơi đó hay không? Cứ mỗi lần nghĩ đến đây nàng lại thẹn thùng đỏ mặt. Nếu để Lý Hàm Ý biết hẳn sẽ cười nàng không biết xấu hổ, chế giễu rằng người ta chưa nói gì mà nàng đã ở đây mơ ngắn tưởng dài, nghĩ đến ngày rời khỏi nhà đi đến nơi xa như vậy. Sau đó, nàng đã từng nghĩ rằng cả đời này sẽ chẳng bao giờ nghe hắn hỏi mình những lời này nữa, ấy vậy hôm nay hắn lại hỏi nàng.

“Tại sao anh…”

Cô gái lạnh lùng lùi một bước, trên mặt lộ vẻ mờ mịt và hoảng hốt.

“Tại sao trước đó anh lại nói mình đã đính hôn với quận chúa Trường Bình?”

Trịnh Nguyên Vũ cứng họng. Một lúc sau hắn mới lên tiếng nói:

“Đó là vì…”

Hắn không trả lời được. Lý Hàm Như nhìn vẻ mặt của hắn, ánh mắt dần dần lạnh đi, lên tiếng thay hắn:

“Đó là anh gạt tôi?”

Thấy hắn ngầm thừa nhận, cô gái nhếch môi cười tự giễu, hỏi hắn:

“Lúc trước anh lại nói những lời này để lừa dối tôi, sao nay anh lại đổi ý rồi?”

Trịnh Nguyên Vũ không trả lời. Nàng nhìn thẳng vào mắt của hắn, bình tĩnh nói:

“Bởi vì lúc này nhị ca của tôi không còn cơ hội tranh giành ngôi vua phải không?”

Nàng bình tĩnh nhìn hắn, nói mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng:

“Lúc trước anh không muốn cưới tôi vì sợ nhà họ Trịnh sẽ bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt ngôi báu. Nay anh muốn cưới tôi vì nhị ca tôi không còn cơ hội làm Thái Tử, anh thương hại tôi nên mới muốn dẫn tôi đi Tây Nam. Có đúng hay không?”

Trịnh Nguyên Vũ giật mình, trái tim thót lại, phủ nhận:

“Không phải!”

“Không phải cái gì.”

“Tôi đối với công chúa… không phải là thương hại.”

“Không phải là thương hại nhưng cũng không phải là tình yêu.”

Lý Hàm Như nghiêm túc nói:

“Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc trong mắt của anh, tôi là gì đây? Là một trò hề sao?”

Thấy nàng như thế, Trịnh Nguyên Vũ đau lòng, hoảng hốt nói:

“Tôi chưa từng nghĩ như vậy.”

“Nhưng anh đã biến tôi thành một trò hề.”

Trịnh Nguyên Vũ lặng yên, đôi bàn tay ở dưới tay áo siết chặt, rất lâu mới áy náy nói:

“Thật xin lỗi…”

Trong mắt của Lý Hàm Như mờ sương, trái tim run rẩy nhưng vẫn mỉm cười nói:

“Tôi đã từng muốn gả cho anh, đã suy nghĩ rất nhiều năm rồi, ngay cả lúc anh rời khỏi Trường An tôi vẫn nghĩ đến điều đó. Mấy năm này mỗi lần Phụ hoàng, Mẫu hậu muốn chọn phu quân cho tôi, tôi lại từ chối. Tôi sợ nhỡ anh quay về và cũng chưa thành thân, nếu tôi lập gia đình rồi thì biết làm sao? Quả nhiên lúc anh quay về vẫn chưa thành thân. Lúc đó trong lòng tôi đã thấy thật may mắn, thật vui vẻ.”

Dưới cây hoa lựu đỏ rực, thiếu nữ cúi đầu rũ mi, kể đến lúc nàng vui vẻ thì dừng lại, tựa như đang nhớ lại tâm tình của mình vào thời điểm đó, khoé môi mỉm cười nhưng rồi lại hạ xuống, nói tiếp:

“Về sau, anh nói mình đã đính hôn. Lúc đó tôi không hề oán trách anh. Anh chẳng hứa hẹn với tôi điều gì, là trái tim tôi cam tâm tình nguyện chờ anh nhiều năm như vậy. Nhưng lúc này anh nói với tôi những lời đó, tôi lại… tôi lại thấy tức giận…”

Giọng của Lý Hàm Như hơi run rẩy, tiếp tục nói:

“Trịnh Nguyên Vũ. Tôi không muốn.”

Nàng lẩm bẩm:

“Nếu hôm nay tôi bằng lòng theo anh đi Tây Nam, thì tôi xem nhị ca tôi thành người thế nào…”

Trái tim của Trịnh Nguyên Vũ thắt chặt, vô tình giẫm nát bông hoa lựu rơi dưới chân, một vệt đỏ sậm dính trên mũi giày, tựa như nước mắt đồng cảm với đôi trai gái nơi đây. Cô gái đứng dưới tán hoa lựu quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lùng nói:

“Thiếu tướng quân đã từng chúc tôi tìm được lang quân như ý. Bây giờ tôi cũng xin chúc ngài sớm tìm được người trong lòng, hạnh phúc trăm năm.”

Lúc Thu Hân Nhiên đi ra ngoài viện chỉ thấy một mình Lý Hàm Như đang ngồi trên bàn đá cạnh gốc lựu đỏ tươi, nét mặt buồn bã, chẳng biết đang nghĩ điều gì. Lý Hàm Như nghe tiếng bước chân, đưa tay áo thấm vội nước mắt trên khoé mắt rồi quay đầu nhìn lại. Thấy Thu Hân Nhiên đi đến, Lý Hàm Như thở nhẹ một hơi, chẳng biết là thất vọng tiếc nuối hay thở phào nhẹ nhõm.

Thu Hân Nhiên không biết Lý Hàm Như vừa trải qua chuyện gì, do dự một hồi mới đến gần. Lý Hàm Như đang ngồi trên ghế đá, bỗng nhiên nói:

“Đạo trưởng còn nhớ một quẻ bói đã từng tính cho tôi hay không?”

Thu Hân Nhiên gật đầu, đáp:

“Tôi vẫn còn nhớ mình đã tính một quẻ nhân duyên cho công chúa.”

“Cô đã từng nói… ‘muốn có được nhân duyên như ý cần tránh chuyện lòng nghĩ một đường, miệng nói một nẻo’. Nhiều năm qua đi rồi ta vẫn còn nhớ mãi câu này.”

Thu Hân Nhiên nhớ lại hình như hôm nay Trịnh Nguyên Vũ cũng tới, lúc nãy gặp phải đám hoàng tử ở trên đường lại không thấy hắn ở đó thì hiểu ra:

“Đến nay công chúa vẫn chưa chờ được mối lương duyên của ngài, xem ra quẻ bói năm đó của tôi không linh nghiệm rồi.”

“Không, quẻ bói của cô rất chuẩn.”

Lý Hàm Như tự giễu cười một tiếng, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đầy chua chát:

“Tiếc là, người ‘lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo’ kia hoá ra không phải là ta.”

Một cơn gió thổi qua cuốn những cánh hoa đỏ tươi rơi rụng đầy đất. Mùa xuân trôi qua tựa như thổi tan đi những vui buồn ly biệt thời thiếu niên. Chờ mùa xuân sang năm đến, lúc hoa lựu lại nở đỏ rực một vùng, chẳng biết người nào sẽ lại đứng ngắm nhìn những bông hoa ở nơi này.

– Hết chương 76 –
— QUẢNG CÁO —