Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 68: Thỏa Thuận





Sở Ninh Dực nhíu mày, Thủy An Lạc đẩy anh ra tới phòng khách tầng hai- nơi mà thím Vu đã dọn cơm lên rồi, vậy nên họ không cần xuống dưới nhà nữa."Trong ba ngày tới, nếu cô có thể không làm tôi phát điên lên chắc chắn tôi sẽ cho cô một tin lớn, đảm bảo để cậu ta sẽ phải rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng trong vòng một tháng." Sở Ninh Dực đưa ra yêu cầu của mình."Chỉ ba ngày thôi á?" Thủy An Lạc không chắc nên hỏi kỹ lại, bằng không ai mà biết được Sở Ninh Dực có lật lọng hay không chứ.Sở Ninh Dực gật đầu.Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi chạy về phòng mình, sau đó nhanh chóng cầm một tờ giấy quay lại: "Này, ký tên đi, không thể nói miệng mà không có căn cứ được."Sở Ninh Dực nhíu mày: "Cô không tin tôi?""Anh em ruột còn tính toán rõ ràng với nhau nữa là chúng ta." Thủy An Lạc nói một cách đương nhiên.

Cái vấn đề tin hay không này cô chẳng muốn nói tới.


Nếu như ngay cả cha ruột của mình mà còn không thể tin được, cô thực sự không biết trên đời này ngoại trừ mẹ cô ra còn ai có thể khiến cô tin tưởng được nữa.Sở Ninh Dực nhìn cái vẻ đương nhiên và thậm chí là cả câu trả lời không có chút trốn tránh nào của cô, sau đó cúi xuống nhìn tờ giấy trong tay cô.Anh đưa tay nhận lấy chiếc bút, nét bút rồng bay phượng múa cứ thế mà ký luôn tên mình lên.Sau khi cầm được tờ giấy bảo đảm rồi Thủy An Lạc liền yên tâm hơn hẳn, dù sao thì Sở tổng cũng vẫn là người có nhân cách tốt đẹp."Vậy bắt đầu từ giờ cho đến thời điểm này của ngày thứ ba, chỉ cần anh không nổi giận thì coi như là tôi thắng nhá."Sở Ninh Dực gật đầu.

Thủy An Lạc vui vẻ ngồi xuống: "Ăn cơm nào, ăn cơm nào."Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc ăn cơm bỗng nhớ đến ngày nào đó của một năm trước, cô gọi điện cho anh, khi ấy anh đã ở nước ngoài công tác một tháng, đó là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện cho anh.Cô hỏi, Sở Ninh Dực anh có thể về nhà được không?Vậy mà lúc đó anh đã nói gì? Tôi bận lắm, xong việc sẽ về.Sau đó cô liền cúp điện thoại, tiếp sau đó nữa, anh biết được tất cả mọi việc xảy ra trong khoảng thời gian đó.

Lúc ấy anh vẫn còn ở nước ngoài, mẹ anh đã nhanh chóng bắt cô ký một thỏa thuận ly hôn, rồi mang ra nước ngoài để cho anh ký."Lạc Lạc, nếu đã gọi cho tôi vậy sao không nói rõ ràng mọi chuyện ra?" Sở Ninh Dực cố tỏ ra thoải mái hỏi cô.Đôi tay đang cầm đũa của Thủy An Lạc thoáng khựng lại, trong miệng vẫn còn ngậm một miếng sườn xào chua ngọt, cứ thế mà ngẩng đầu lên nhìn anh.


Trong ánh mắt cô chứa đựng sự tò mò, dường như đang muốn hỏi: Anh đang nói cái gì thế?Trông thấy bộ dạng này của Thủy An Lạc, Sở Ninh Dực quả thật không biết nên cười hay nên khóc nữa.

Dường như hiện tại người không chịu buông tay là anh, còn cô đã sớm buông bỏ hết mọi chuyện rồi.Bởi vì không yêu nên mới buông được.Suy nghĩ đột nhiên xuất hiện này khiến anh bỗng cảm thấy không vui.


Anh đặt đũa xuống rồi rời khỏi bàn ăn.Thủy An Lạc nhận ra tình hình có hơi bất thường, cha nội này lại sắp nổi điên lên đấy à, cái này sao có thể được?Thủy An Lạc nhai qua loa hai ba miếng rồi nuốt chửng miếng sườn xào chua ngọt trong miệng xuống, đặt đũa xuống bàn rồi vội vàng chạy đến kéo xe lăn của Sở Ninh Dực lại, đôi mắt to tròn rưng rưng ấm ức nhìn anh: "Sở tổng, Sở đại gia, anh làm sao thế, chúng ta có thể sửa thỏa thuận một tẹo được không, sửa lại là nếu như không phải là tôi chọc tức anh thì không được tính?" Cô chỉ ăn cơm thôi mà, anh tự nhiên không vui cũng có phải lỗi của cô đâu.Sở Ninh Dực nhìn cái dáng vẻ xu nịnh của cô, chuyện này chẳng phải cũng từ cô mà ra sao?Thủy An Lạc len lén ngoảnh lại liếc nhìn đĩa sườn xào ăn được một nửa trên bàn, sau đó lại quay qua nhìn về phía Sở Ninh Dực: "Thế sau này tôi không ăn những món anh thích ăn nữa là được chứ gì?"Nhưng mà cô cũng thích ăn sườn xào chua ngọt mà, xem ra phải bảo thím Vu lần sau lén để lại cho cô một ít để cô vào bếp ăn vậy.------oOo------.