Liên minh ba nước Tề Ngụy Triệu từng chiêu cáo thiên hạ theo việc Á khanh Hoàn Trạch rời đô thì hai năm qua càng lúc chỉ càng tồn tại trên danh nghĩa. Lần này Triệu quốc phát binh tới Thượng Đảng, cũng không hề nhận được trợ giúp nào từ hai nước Tề Ngụy.
Đối với mấy chuyện này Liêm Pha không nắm rõ lắm, nhưng Triệu quốc vì để có Thượng Đảng nên mới tham dự vào trận chiến này, các nước liên minh cũng không nhất định vì lợi ích của một mình Triệu quốc mà tham dự. Mặc dù hồi đầu Tề quốc nói nghe hay lắm, nhưng ông không phải Triệu vương Đan, còn lâu mới tin lời của người Tề.
Tần tướng đối đầu với Liêm Pha là Vương Hột. Người này là một đối thủ khó nhằn, tác phong cương quyết, sấm rền gió cuốn. Liêm Pha và hắn giằng co từ khi rét đậm đến lúc vào xuân, chưa lần nào chiếm được ưu thế, chiến sự không hề lạc quan.
Sắc xanh từ từ trải rộng khắp đồng nội, trong không khí toát lên mùi bùn đất ẩm ướt. Liêm Pha ngồi trong đại trướng trung quân, đối diện với bản đồ suy tư hồi lâu, lâu đến độ có người đi vào trong đại trướng cũng không hay biết.
“Liêm Pha tướng có đối sách hay gì sao?”
Liêm Pha bỗng quay lại, trông thấy người tới thì thập phần kinh ngạc: “Trường, Trường An Quân?”
Triệu Trùng Kiêu mặc hồ phục ủng dài, còn phối với trường kiếm, cười nhìn ông ấy: “Tướng quân kinh ngạc như thế làm gì?”
Liêm Pha vỗ vỗ ót: “Sao ngài lại đến đây, nếu để Vương thượng biết được không biết sẽ lo lắng nhường nào đâu.”
“Ta mượn danh nghĩa tế bái mẫu hậu tới đây.” Triệu Trùng Kiêu đi qua nhìn bản đồ, lại hỏi ông ấy: “Có đối sách chứ?”
Liêm Pha lắc đầu, mặt mày nặng nề.
Triệu Trùng Kiêu thở dài: “Thực ra lần này ta tới cũng là có chuyện muốn nhắc nhở tướng quân.”
Liêm Pha nghiêm sắc mặt: “Trường An Quân mời nói.”
“Tướng quân tấn công đã lâu nhưng không thành, trong triều có kẻ dị tâm, e là…” Hắn ngập ngừng, thấp giọng nói: “E là Vương thượng sẽ phái người khác tới thay tướng quân.”
“………….” Liêm Pha mím chặt môi, không nói lời nào.
Triệu Trùng Kiêu đoán trong lòng ông ấy khó chịu, đứng sang một bên tránh đi,ánh mắt đúng lúc quét tới mảnh vải đang trải ra trên thư án.
“Đây là……..” Hắn đưa tay cầm mảnh vải, chăm chú nhìn ấn ký hình vuông chỗ lạc khoản dưới cùng: “Đây là Hoàn Trạch viết cho tướng quân?”
Liêm Pha lấy lại tinh thần, gật đầu.
“Vì sao nàng ta lại viết thư cho tướng quân?”
Liêm Pha nhớ lại: “Theo như lời trong thư thì nàng vẫn luôn viết thư cho Vương thượng, nhưng dường như không có thư nào được gửi tới nơi, nàng hoài nghi có người âm thầm chặn thư của nàng cho nên cố ý đưa ra vài kế sách không rõ ràng cho Vương thượng, trái lại có thể yên tâm thư từ qua lại với thần.”
Ngón tay Triệu Trùng Kiêu siết chặt mảnh lụa: “Hiện giờ nàng ta đang ở đâu?”
Nét mặt Liêm Pha cổ quái: “Không phải nói nàng ấy ở đất phong sao?”
Triệu Trùng Kiêu định lên tiếng thì một binh sĩ vào bẩm báo nói mọi sự đã chuẩn bị xong, mời hắn xuất phát tới lăng mộ Triệu thái hậu tế bái.
Lăng mộ Triệu thái hậu cách nơi này thực ra rất xa, hắn đánh một vòng lớn tới đây, đương nhiên không thể nán lại lâu. Vội vàng đi tới cạnh cửa trướng, hắn ngẫm nghĩ rồi lại quay đầu nói: “Nếu lại có tin của nàng ta, vẫn xin Liêm tướng quân báo cho ta một tiếng.”
Liêm Pha gật đầu, tiễn hắn ra ngoài đại trướng, lòng thầm nói mình cũng không biết nàng ấy ở đâu, mỗi lần đều là do nàng gửi thư đến mà.
Lúc tới lăng mộ Triệu thái hậu thì mặt trời đã ngả về Tây. Tế phẩm xung quanh sớm đã chuẩn bị xong, đang định mang lên tế đài thì bỗng thấy nơi đó bày đầy tế phẩm, ai nấy không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Triệu Trùng Kiêu xuống ngựa tới xem, đưa tay sờ vật tế đã được nấu chín kia, thế nhưng hãy còn hơi ấm. Hắn liền vội xoay người lên ngựa, lệnh cho người tỏa ra bốn phía đuổi theo, muốn xem thử rốt cuộc là ai đã tới.
Hắn tự mình thúc ngựa dọc theo vết móng ngựa lờ mờ để lại đuổi theo, không biết là qua bao lâu thì trông thấy bóng người. Đó là dáng một nữ tử, toàn thân mặc đồ đen, ngồi trên lưng ngựa thong thả tiến về phía trước.
“Hoàn Trạch!” Triệu Trùng Kiêu gần như theo bản năng hét lên một tiếng, người phía trước ghìm cương, quay đầu lại nhìn hắn.
Hắn phi ngựa tới trước mặt nàng ấy, ngẩn ra. Không phải Hoàn Trạch, chỉ là một nữ tử xa lạ có gương mặt thanh tú.
“Không phải ngươi gọi Hoàn Trạch à? Ta quen nàng ấy.”
Triệu Trùng Kiêu nhìn trái ngó phải: “Nàng ta đâu?”
“Ngươi còn chưa nói ta biết ngươi là ai đấy.”
Hắn phát hỏa: “Ta là chủ công của nàng ta!”
“Chủ công?” Nữ tử ha ha cười to: “Bản thân nàng ta có đất phong có tước vị, sao lại còn có chủ….” Nói tới đây nàng ấy bỗng dừng lại, “Ể, thì ra ngươi là Trường An Quân.”
Sắc mặt Triệu Trùng Kiêu đã có chút tái mét.
Nữ tử cười nói: “Tại hạ Thiếu Cưu, môn khách của Hoàn Trạch, hôm nay là kị nhật (ngày giỗ) của Triệu thái hậu, vốn dĩ nàng ấy muốn tự mình tới nhưng thực sự không cách nào phân thân nên đành ủy thác ta đi thay. Hiện giờ có thể gặp được Trường An Quân cũng tốt, đỡ mất công ta về rồi lại gửi thư tới.” Nàng ấy từ trong ngực lấy ra một phong thư, hai tay dâng tới trước mặt hắn.
Triệu Trùng Kiêu nhận lấy, nhanh chóng mở ra, bên trong đích thực là bút tích của nàng. Nàng không nói về tình hình dạo gần đây của mình, cũng không hỏi thăm cố chủ là hắn, chỉ sai sử vài việc, đích thực là giọng điệu sai sử, chuyện nói tới đều có liên quan đến chiến sự hiện tại.
Cuối cùng nàng còn đặc biệt căn dặn một câu, bảo hắn phải tận dụng thật tốt tình cảm huynh đệ mà Triệu vương Đan dành cho hắn, chỉ có hắn mới có thể biến kế hoạch của nàng thành hiện thực.
“Nàng ta có kế hoạch gì?” Hắn cất kỹ thư, ngẩng đầu hỏi Thiếu Cưu, nhưng trước mắt đã chẳng còn bóng dáng nàng ấy thì không khỏi sửng sốt.
Ngụy quốc, Đại Lương.
Trong phủ Tín Lăng Quân, Ngụy Vô Kỵ đang chậc chậc lắc đầu với đống sổ sách quản sự đưa tới: “Lãng phí quá lãng phí quá, mỗi lần cô ra ngoài đều tốn một đống tiền của ấy.”
Dịch Khương đứng ở một đầu khác thư phòng, tựa vào cửa sổ ngắm hoa cỏ trong viện của hắn, nghe thế thì quay đầu thấp giọng nói: “Ta dùng bao nhiêu tiền của ngươi? Đại bộ phận tiền bạc còn không phải là bổng lộc của ta à.”
“Ầy, lãng phí quá…” Ngụy Vô Kỵ dường như không nghe thấy, vẫn than vãn như cũ: “Cô đi mấy nơi gần gần một chút đi, mấy năm nay không phải chạy tới Yên quốc thì chính là Sở quốc.”
“Tới hai nước này đương nhiên có tác dụng.”
“Cô nói thử xem có tác dụng gì?” Ngụy Vô Kỵ đặt sổ sách sang một bên, nhìn nàng chằm chằm: “Còn có tin đồn thiên nữ kia, cô lại nói xem có tác dụng gì?”
Dịch Khương vuốt vuốt mũi: “Ta sợ không ai chịu dùng ta ấy mà, nếu có thiên nữ chống lưng thì quốc vương những nước khác chắc chắn sẽ coi trọng ta.”
Ngụy Vô Kỵ khịt mũi: “Với tài năng của cô, vẫn chưa đến mức không ai dùng đâu, hà cớ gì phải bịa ra lời đồn như vậy, trừ phi… chuyện cô muốn làm không hề bình thường.”
Ánh mắt Dịch Khương vẫn như cũ dừng trên khóm hoa kia: “Ngươi nói xem, trong các nước, vì sao chỉ có Tề Triệu Ngụy liên minh?”
“Đương nhiên là vì không đồng lòng.”
“Dị tâm nhiều nhất là nước nào?”
“Yên Sở, không chút nghi ngờ.”
“Vậy ba năm qua ta đi tới hai nước này là đúng rồi.”
Ngụy Vô Kỵ sững người, bừng tỉnh đại ngộ: “Cô muốn liên hợp Yên Sở?”
“Không chỉ vậy.”
“Cô….” Hắn không khỏi đứng bật dậy: “Cô muốn liên hợp lục quốc?”
“Cũng có thể chỉ có ngũ quốc.” Dịch Khương quay đầu, trực tiếp nghênh đón ánh mắt hắn: “Những chuyện này Tô Tần cũng từng làm, nhưng so với ta, ông ấy thuận lợi hơn nhiều. Một nữ tử như ta, muốn được sự tín nhiệm của quân vương các nước, tóm lại phải có một lý do để họ tin tưởng.”
Tô Tần (382-284TCN), tên tự là Quý Tử, là một trong những đại diện tiêu biểu của phái Hợp tung (kế sách liên minh giữa các nước chư hầu) thời Chiến quốc.
Nguồn: vi.wikipedia.org
“Cho nên cô phát tán lời đồn được thiên nữ tặng sách?”
Dịch Khương gật đầu: “Trước mắt trừ Tần quốc, có quốc gia nào lại không muốn nghịch thiên cải mệnh chứ?”
Ánh mắt Ngụy Vô Kỵ khẽ chuyển, suy nghĩ không quá rõ ràng: “Tình thế trước mắt cũng chưa tới bước đó, cô có cần nhọc lòng đến vậy để liên minh hợp tung các nước không?”
“Cần.” Dịch Khương mím môi, nếu nàng đoán không nhầm mục đích của Công Tây Ngô, thì việc đó tuyệt đối cần thiết.
Chuyến đi tới Úy Sơn lúc trước, hôm đó trên bàn cờ Phạm Thư đã nhắc tới mấy nơi: Triệu quốc, Yên quốc, Hàn quốc, Tây Bình, sau đó toàn bộ đều xuất hiện chiến sự. Trước mắt quân Tần vẫn đang dựa vào Tây Bình của Hàn quốc, vừa hay chính là tình huống lưng tựa Tây Bình mà hắn nói trước đây.
Chuyện này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Mà nước cờ liên quan đến việc Tần quốc dựa vào Hàn quốc để tấn công, lúc đó Công Tây Ngô cũng không phá giải, hắn thậm chí còn nói một câu, có phần tàn độc.
Nếu ngược dòng suy nghĩ, tỷ như mọi việc ngay từ sớm đã được xếp đặt, Công Tây Ngô cũng biết kế hoạch này, vậy nhất định là hắn liên hợp với Tần quốc. Chuyện này giải thích vì sao trong phủ hắn có người Tần hộ vệ, còn cất giữ thư tín Tần quốc gửi tới. Cũng giải thích vì sao ban đầu Phạm Thư còn có ý muốn hại hắn, nhưng sau này đã từ bỏ.
Một khi Tề quốc và Tần quốc âm thầm liên hợp, vậy chờ đợi Triệu quốc chỉ có diệt vong.
“Nếu ta muốn liên hợp các nước, ngươi có nguyện giúp ta không?” Nàng dịu dàng cười nhìn Ngụy Vô Kỵ.
Ngụy Vô Kỵ vuốt ngực: “Đừng có cười với ta như vậy, ta sợ ta trụ không nổi.”
Dịch Khương liền nghiêm mặt: “Thế ngươi rốt cuộc thế nào?”
“Ầy….” Ngụy Vô Kỵ nặng nề thở dài: “Ít ra cho ta làm thống soái liên quân một lần, bằng không tiền của ta đều mất trắng rồi.”
Dịch Khương cười lớn đi ra ngoài: “Một lời đã định.”
“Ấy, cô muốn đi sao?” Ngụy Vô Kỵ vội đuổi theo.
Dịch Khương không hề dừng bước: “Đương nhiên, với tai mắt của Công Tây Ngô, không lâu nữa có thể tìm tới rồi.”
Ngụy Vô Kỵ lắc đầu cảm thán: “Hai người đây là tự làm khổ mình đấy.”
Đông Quách Hoài đang ở trước cửa chờ nàng, Dịch Khương vừa ra liền khoác áo choàng, đội mũ trướng, lúc lên xe nghe hắn nói Bùi Uyên đã quay lại.
Dịch Khương gật đầu, lệnh cho hắn khởi hành, xe ngựa vừa phóng đi không xa thì sau lưng đã truyền tới tiếng vó ngựa.
Bùi Uyên ở giữa đường thần không biết quỷ không hay lên xe, vừa bước lên đã nói: “Tiên sinh, ta tra rõ rồi.” Nói rồi từ trong ngực lấy ra một thẻ gỗ.
Dịch Khương nhận lấy, nét mặt không chút thay đổi: “Cũng không khác lắm với suy nghĩ của ta, Công Tây Ngô rốt cuộc cũng là một Công tử.”
“Không có Công tử nào gian khổ hơn ngài ấy.” Bùi Uyên thở dài.
Dịch Khương nhìn hắn: “Mặc dù không muốn đả kích ngươi, nhưng lời này ta vẫn phải nói, tâm nguyện muốn gặp Công Tây Ngô của ngươi chỉ sợ cả đời này cũng không thực hiện được rồi.”
“…………” Bùi Uyên quả thực bị đả kích, mặt mày trắng bệch, cắn môi ủy khuất nhìn nàng.
Dịch Khương liếc hắn một cái: “Đến thế à?”
“Tiên sinh thì sao? Sau này người cũng không gặp ngài ấy sao?”
Dịch Khương thoáng kinh ngạc, mím môi không nói.
Khẳng định vẫn sẽ gặp lại, chỉ là không biết trong tình cảnh như thế nào thôi.
Bên ngoài ngựa hí một tiếng, xe đột ngột dừng lại, Dịch Khương suýt nữa thì ngã, lúc này mới lấy lại tinh thần. Nàng nhoài người nhìn ra bên ngoài, một kiếm khách cao lớn cưỡi ngựa chắn ngay trước xe, hình như từ bên cạnh xông ra.
“Cô nương…” Ánh mắt hắn quan sát Dịch Khương trên dưới một lượt, thần sắc khẽ thay đổi: “Cô nương thay đổi nhiều quá.”
“Thiếu nữ mười tám trổ mã mà.” Dịch Khương cười với hắn: “Đam Khuy, đã lâu không gặp rồi nhỉ.”
Đam Khuy cung tay: “Ta đến mời cô nương đi gặp Công Tây tiên sinh.”
Nụ cười Dịch Khương càng sâu: “Ngươi vẫn cho rằng ta là Hoàn Trạch trước đây sao, như vậy cũng dám tới mời ta?”
Sắc mặt Đam Khuy thay đổi, Đông Quách Hoài cách hắn gần nhất đã rút trường kiếm, trong nháy mắt mười mấy người liền vây quanh hắn.