Món Nợ Ngọt Ngào

Chương 6



- Thầy, cô bạn gái của thầy trông xinh đẹp thế mà giờ cao su nhỉ? – Tôi liếc mắt chiếc đồng hồ đeo trên tay, nhăn nhó nói với ông thầy giám thị của mình. 

- Chờ một chút đi, cô ấy còn bận việc công ti, hơn nữa cô ấy đồng ý ra đây gặp chúng ta là may lắm rồi đấy.- Ông thầy cau có nói. 

Hiện tại, tôi và ông thầy đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ gần trường để gặp cô bạn gái của mình và tôi đây, phải lăn giọng ra mà giải thích tất cả mọi chuyện để cho cô ấy khỏi hiểu lầm và quay lại với ông thầy. 

Chẹp, hôm nay là cái ngày gì mà sao tôi phải dính dáng tới hai chuyện tình yêu phiền toái của mấy con người này chứ. Không phải vì tôi cảm thấy hối hận vì dám phá vỡ mối tình lâu năm chỉ vì trả thù thì còn lâu tôi mới được ra đây. Được ông thầy mời li nước cam vắt ngọt khé cổ, chán không tưởng được, đã vậy từ nãy tới giờ tôi như sắp biến thành hươu cao cổ để chờ đợi người khác rồi đấy. 

Mà nghĩ lại, tôi cũng tốt gớm nhỉ? 

- Kìa, cô ấy tới đấy. Em nhớ những gì thầy dặn đấy. 

- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi… 

Cô bạn gái của thầy tiến lại, khuôn mặt đanh lại khó chịu như mấy bà mẹ kén vợ cho con trai. 

- Hai người hẹn tôi ra có chuyện gì, tôi không có nhiều thời gian đâu đấy. 

Haizza, có cần phải tỏ thái độ kiêu căng vậy không chứ. Nếu không phải đến đây để xin lỗi thì tôi e cái mặt xinh đẹp của cô bạn thầy nhàu nát dưới đế giày của tôi rồi. 

- Em cứ ngồi xuống đi, Quỳnh có chuyện muốn nói với em.- Ông thầy đon đả mời cô bạn gái ngồi xuống, rồi qua tôi, nháy mắt. 

Biết rồi, biết rồi, nháy mắt làm gì chứ. Cứ yên tâm với tài diễn xuất thiên bẩm của Quỳnh này đi. 

- Có gì thì nói mau lên, tôi không có thời gian cho chuyện vô bổ. - Cô bạn gái của thầy kênh kiệu nói, giọng kiêu căng như kẻ bề trên. 

Ơ mà…cô ấy lớn tuổi hơn tôi, không phải là bề trên vậy là bề dưới chắc. Chẹp, lại phải tốn thời gian về nhà lôi mấy quyển sánh từ điển Tiếng Việt ra đọc lại để trau dồi thêm kiến thức mới được. Vì tôi là đứa rất hay sử dụng đủ mọi thể loại văn mà. 

Gì chứ, cái thái độ này là sao? Vậy mà lúc đầu nhìn vào tôi còn khen cô ta đẹp người đẹp nết nữa chứ, thật đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong mà. Đã thế khỏi cần xin lỗi luôn, người như vậy yêu làm gì cho mệt. Với cái tính cách nghĩ là làm liền, tôi đứng phắt dậy, tỏ vẻ tức giận nói: 

- Thưa cô, em có chuyện muốn nói, đó chính là em cảm thấy đúng khi mình bày trò chia rẽ cô và thầy. 

- Em… 

- Quỳnh, em nói gì vậy?- Ông thầy thảng thốt ngỡ ngàng trước phát ngôn không đúng với kịch bản của tôi. 

- Cô tới đây muộn giờ hẹn làm người khác phải chờ, cô không xin lỗi mà còn tỏ cái thái độ kiêu căng đó là sao, cái gì mà không có thời gian chứ, bây giờ là giờ ăn trưa, có công ti nào bắt nhân viên làm việc cả buổi trưa không, còn cô nói chuyện là vô bổ, em và thầy đã phải cất công hẹn cô ra đây là muốn em giải thích về cái chuyện cô hiểu lầm hôm qua là lỗi của em, do em bày trò ra nên em muốn xin lỗi cô để cô và thầy quay lại với nhau. Nhưng bây giờ thì em không cần xin lỗi nữa, thái độ của cô cho em thấy em chẳng phải xin lỗi gì cả. Còn thầy,em xin lỗi vì đã không làm theo lời thầy dặn. Em xin phép đi trước. 

Tôi nói một hơi dài trước sự thảng thốt của thầy và cô, sau đó quau lưng bỏ đi thẳng, hừ, ở lại cái nơi này thêm nữa tôi đoán là mình sẽ không còn đủ niềm tin để không tiếp tục phun ra những câu từ không mấy hay ho, bực mình thật đấy, tự nhiên tự lành mất thời gian cho cái việc không đâu, đã thế còn muộn mất giờ cơm trưa ở căng tin nữa, híc… 

- Cháu chào bác, cháu tới muộn quá, căng tin còn đồ ăn không ạ? – Tôi cười nham nhở với bác đầu bếp ở căng tin. 

- À, còn đó cháu, nhưng chỉ còn xuất đặc biệt thôi. Món đặc biệt là cua biển đó, cháu lấy một suốt nhé. 

- Dạ…à thôi, cháu không lấy đâu. Cháu chào bác. 

Thứ nhất, với cái tình hình hiện tại bị cắt lương như tôi thì không có đủ điều kiện kinh tế để ăn một suốt đặc biệt vượt quá khả năng của mình. Thứ hai, trên thế giới này, tôi thù nhất là cua biển, chỉ cần ăn nó một tí thôi thì cũng đủ tôi vào bệnh viện nằm hàng tuần trong đó rồi, tôi bị dị ứng với cua biển mà. 

Híc, nhìn căng tin đông đúc chật ních người vừa ăn ngon lành vừa nói chuyệ râm ran mà tôi thấy đau lòng quá. Sao số tôi lại khổ cực thế chứ? Chẹp, cứ cái đà này tôi phải tìm cách đi làm thêm kiếm tiền tiêu thôi. Nhưng vấn đề quan trọng ở chỗ, việc gì mới được chứ. Tính tôi bộp chộp, lại hậu đậu, đụng tới đâu là hư tới đó. Có cửa hàng nào muốn nhận đứa phá hoại như tôi vào làm chứ…híc. 

Thế nên, tôi đành “gậm một khối căm hờn trong cũi đói”, tôi lết cái thân ẻo lả như cục thạch rau câu cùng cái bụng rỗng tuếch ra sân sau của trường định làm một trận ngủ đã đời luôn, haizzz, cách duy nhất để quên đi cái đói chỉ có thể là ngủ. 

Sân sau của trường học chúng tôi là một nơi cực kì yên tĩnh, buổi trưa hầu hết mọi người đều tập trung nói chuyện rôm rả trong căng tin, chỉ một vài bong học sinh lác đác thích yên tĩnh ở đây. Tôi nằm dài trên bãi cỏ xanh mượt dưới bong râm của cây bang già to lớn, cơn gió tháng hai lành lạnh thổi vào khuôn mặt mát rượi. Mọi hôm cứ trong cái nhè nhẹ, yên tĩnh, thoải mái ở đây, hồn tôi bây giờ đang lơ lửng trên mây rồi, nhưng hôm nay, tôi không thể nào ngủ nổi vì cái dạ dày của tôi nó đang làm loạn trong bụng tôi, chẹp, tao xin mày đấy dạ dày, mày chịu khó một tí đi, tối tao sẽ bù cho mày hai phần. 

- Nè, em có làm đồ ăn cho anh nè, ăn đi. 

Tôi lập tức bật dậy vì cái tai tôi vừa nghe thấy hai chữ “ đồ ăn”, nó như là một chất kích thích mạnh cho cái dạ dày đang trong tình trạng bị bỏ đói. Tôi mở mắt thao láo nhìn xung quanh, cách tôi không xa, tại cái hàng ghế đá dưới gốc cây bang, một cô bạn cười xinh xắn, tay chìa ra cái hộp gì đó vuông vuông màu hồng trước mặt một cậu con trai đang ngồi ở đó, và hắn ta…không ai khác là cái tên trời đánh Vũ Nhật Minh. Cái tên đó, giá như hồi sáng tôi nhanh chóng xử hắn trước khi ông thầy giám thị phiền phức kia tới thì có phải là tôi được ăn một suốt cơm miễn phí của Hà rồi không cơ chứ. Híc, ngày gì đâu xui dữ…

- Cám ơn em nhé. Nhưng anh ăn trưa mất rồi, nhưng không sao, anh sẽ cố gắng ăn hết.- Đó là cái giọng đặc trưng của những tay tán gái chuyên nghiệp, và kèm theo đó là cái nháy mắt đẹp lung linh. 

Khỏi nói thì cô nàng kia ngất ngây con gà tây với tên đó rồi. Haizz, tên đó sướng thật, được người khác dâng thức ăn lên tận miệng cho chỉ việc nhai, híc, sao ông trời lại ưu đãi những con người có nhan sắc như vậy chứ, tôi nhớ không nhầm thì tôi học văn học, thời ngày xưa, những con người có tài có sắc đều bạc mệnh mà, như Thúy Kiều hay nàng Tiểu Thanh chẳng hạn. Chẹp, tôi ngu thậ đấy, thời đó là cái thời nào rồi, bây giờ tôi đang sống ở thế kỉ 21 nhỉ? Mỗi thế mỗi thời đều khác nhau mà. 

Còn nữa, sao tôi vô duyên thế nhỉ, mặc dù chẳng ưa gì cái tên chết tiệt đó nhưng liệu lén xem cái cảnh thân mật tình tứ của người khác có phải là mất ý tứ quá chăng, không những vậy còn mất thời gian nữa. Chẹp. 

- Vậy em đi nha, anh nhớ phải ăn hết đó. 

- Ừm, cảm ơn cô bé nhé. 

Tôi ngất đây, khiếp quá, những lời đối thoại nghe muốn nổi da vịt vì sặc mùi cải lương. 

Khi cô bạn gái lon ton nhí nhảnh chạy đi khỏi thì khuôn mặt đẹp lung linh tươi rói của hắn lập tức sầm hẳn xuống, môi nhếch lên nụ cười nửa miệng… 

- Cô có vẻ thích lo việc người khác nhỉ? 

Tôi giật mình, hắn đang nói tôi… 

Tôi đang định sử dụng cái thượng sách “chuồn là nhất” vì rất xấu hổ khi bị người ta nói như vậy, nhưng mà nghĩ lại, chẹp, chả có lí do gì để tôi bỏ chạy như một con thỏ đế nhát gan vậy cả, bản lĩnh của Lâm Vũ Quỳnh này không thua kém ai đâu. 

- Tôi không rảnh tai nghe mấy câu đối đáp nổi da gà của các người đâu.- Tôi đắng phắt dậy, tiến lại chỗ hắn đang ngồi, mặt hình sự. 

- Vậy cô ngồi đấy làm gì? 

- Ơ hơ, đấy là chỗ nghỉ ngơi quen thuộc mỗi buổi trưa của tôi, sao tôi lại không được ngồi đó. Là tại hai người phá đám mới đúng đấy. – Tôi cãi. 

Đúng chứ bộ, tôi bị hai cái từ “đồ ăn” gọi dậy mà. Thật là xấu hổ quá. 

- Hừ, tôi không có hứng cãi nhau với cô.- Hắn ta gập quyển sách lại, đứng dậy, hai tay đút túi quần, phong thái như là một vị hoàng tử cao quý. 

Hoàng tử? Hoàng tử cái con khỉ, hắn ta mà là hoàng tử thì tôi là bà nữ hoàng từ lâu rồi. Nhìn bản mặt thấy ghét, dám coi thường Lâm Vũ Quỳnh này, tôi muốn dùng tay móc mắt hắn ra ngâm rượu uống quá. 

- Tôi cũng rất muốn nói câu đó đấy. – Tôi khoanh tay vênh vào nguýt hắn một cái thật dài. 

Gì chứ mà đụng độ phải cái tên này dài dài chắc tôi phải tốn mớ tiền lớn phẫu thuật mắt để tránh tình trạng nổ vì lườm cái tên này mất thôi. 

- Tốt thôi. – Hắn nhún vai, quay lưng bỏ đi. 

Đi luôn đi đồ đáng ghét, chết tiệt, hâm, khùng, điên,… 

Nhưng…mắt tôi sáng lên vì nhìn thấy cái hộp cơm màu hồng đang nằm trên. À há, hắn ta quên hộp cơm. Sao hắn bất cẩn thể không biết…hahaha, tôi cười như điên dại trong bụng, ta rất cảm kích cho cái bất cẩn của ngươi đấy Vũ Nhật Minh, hô hô hô. Không cần suy nghĩ gì nhiều, tôi nhảy ngay tới, hí hửng mở hộp cơm màu hồng. Tạ ơn Chúa, huhuhu, Vũ Nhật Minh, hình như ngươi nói ngươi ăn rồi phải không, thì đừng quay lại đây nhé, ngươi phải thương cho cái dạ dày của tôi nhé. 

Vũ Nhật Minh, xin mạn phép nhé, đừng có trách ta, ta bị đẩy vào bước đường cùng không lối thoát rồi. 

Mở hộp cơm với cái nắp xinh xắn, đập vào mắt tôi là cái hình trái tim to đùng với dòng chữ I love you, trời ơi, thì đằng nào cũng là đồ ăn mà, có cần tốn công tốn sức thế không cơ chứ, chẹp, đúng là đời lăm chuyện buồn cười. 

Tôi ngang nhiên dùng đũa gắp miếng bánh có hình trái tim cho vào miệng nhai một cách ngon lành. Ôi trời, đúng là con gái dành tình cảm cho người mình yêu có khác, ngon dễ sợ…Cái tên Vũ Nhật Minh đó sướng ghê, ngày nào cũng có đồ ăn ngon thế này… 

- Tôi nhớ không nhầm thì đó là đồ ăn của tôi. 

…Phụ…t.tttttttt……. 

Lạy Chúa tôi, chết tôi rồi.