Môn Thần

Chương 113: Phật Gia Xuyên Toa



Chương 111: Phật Gia Xuyên Toa

Trời đã tối mịt, bóng đêm dần bao trùm khắp không gian ven sông Hậu. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đen thẫm như phản chiếu lên mặt nước lặng lẽ. Gió từ con sông lớn thổi tới tấp, mang theo hương phù sa nồng đậm và một mùi vị kỳ lạ khó tả. Mùi hương này dường như lẫn trong hơi thở của dòng sông, thoảng qua như một lời nhắc nhở về điều gì đó xa xôi, bí ẩn, mà Lê Nhật chưa thể nhận diện.

Cảm giác bất an len lỏi trong không khí. Gió đêm càng lúc càng mạnh, như cuốn phăng cả sự yên tĩnh của vùng đất ven sông. Dưới chân, lớp đất bùn ẩm ướt, mềm nhũn như vừa trải qua cơn l·ũ l·ớn, còn trên không, tiếng lá cây xào xạc hòa vào tiếng sóng vỗ vào bờ nghe rõ mồn một.

Lê Nhật đứng bất động, mắt nhìn về phía xa xăm, nơi bóng tối hòa vào dòng sông vô tận. Hắn khẽ cau mày, cảm nhận rõ ràng sự khác lạ trong không khí. Có gì đó không ổn, hắn nghĩ thầm, cảm giác như từng hơi thở của dòng sông mang theo những điều bất thường. Hắn nắm chặt tay, đôi mắt như cố tìm kiếm một dấu hiệu, nhưng bóng đêm dày đặc và lớp sương mù mỏng manh phủ lên dòng sông làm mọi thứ trở nên mờ ảo.

Tiểu đội Cò Việt do Lê Nhật lãnh đạo, sau khi chiến đấu căng thẳng cả ngày, cuối cùng cũng đến lúc phải dừng lại. Dù Lê Nhật với sức mạnh vượt trội của mình vẫn có thể tiếp tục chiến đấu không mệt mỏi, nhưng hắn hiểu rằng thể lực của các đồng đội không thể duy trì mãi. Lúc này, cả tiểu đội đã chiếm được một phần lãnh thổ quan trọng dọc theo bờ sông Hậu, nơi có tiềm năng trở thành một cứ điểm chiến lược.

Sinh Cơ Thú đã hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển vật tư từ căn cứ chính đến. Đây là sáng kiến của Adilene, thay vì sắp xếp và vận chuyển sẽ tốn thêm một mớ thời gian, cô nàng trực tiếp cho Sinh Cơ Thú mang thẳng đến đây. Chỉ chờ đội xây dựng đến là tiến hành.

Adilene, với vai trò kỹ sư trưởng, chỉ huy phụ trách hậu cần và xây dựng, ngay lập tức lên kế hoạch triển khai xây dựng căn cứ nhỏ ngay tại vị trí mới c·hiếm đ·óng.

Nhóm kỹ sư và binh sĩ người máy đã bắt đầu dựng lên những lều bạt, xây dựng kho chứa lương thực và v·ũ k·hí tạm thời, trong khi chờ đợi các công trình kiên cố hơn sẽ được thi công trong những ngày tới. Không gian bờ sông Hậu này nhanh chóng được biến thành một trạm trung chuyển, nơi sẽ cung cấp tài nguyên, v·ũ k·hí và hỗ trợ chiến thuật cho các đơn vị khác trong tương lai.

Việc quyết định xây dựng một trạm dừng chân tại đây không chỉ nhằm phục vụ nhu cầu hiện tại của tiểu đội, mà còn mở rộng sự hiện diện của q·uân đ·ội Cò Việt. Từ căn cứ nhỏ này, họ có thể kiểm soát dòng chảy sông Hậu, đồng thời tạo một điểm tựa vững chắc cho các chiến dịch sắp tới.

Dòng nước tĩnh lặng của con sông giờ đây trở thành một con đường tiếp vận, vừa là tấm chắn bảo vệ, vừa là phương tiện giao thông nhanh chóng cho các nhóm quân khác đến hỗ trợ nếu cần.

Dưới ánh trăng mờ ảo, tiếng nước chảy nhẹ nhàng của sông Hậu hòa cùng tiếng côn trùng. Lê Nhật đứng im lặng bên bờ sông, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía xa xăm, nơi những trận chiến tiếp theo sẽ diễn ra.

Adilene bước đến bên cạnh Lê Nhật, gật đầu một cách ngắn gọn nhưng đầy quyết tâm.



"Công việc sẽ hoàn tất trước khi bình minh lên."

Adilene nói, giọng cương quyết không thường thấy. Lê Nhật chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, nhưng trong lòng hắn cảm thấy an tâm khi có những đồng đội như bà chị này đứng cạnh.

“Adilene, cảm ơn chị. Không ngờ chị phải đích thân đến đây.” Lê Nhật nói trong sự trân trọng. “Chị hình như đang vượt qua ngưỡng hỗ trợ, cứ như đây là quê nhà của chị vậy.”

“Vậy thì sao chứ? Tôi muốn Việt Nam chính là quê hương thứ hai của mình đấy. Cậu cản được tôi chắc.” Adilene nói trong sự giận hờn nhưng pha lẫn đùa giỡn, tuy nhiên ánh mắt lại quyết liệt như ngầm khẳng định.

Lê Nhật hiểu điều này có ý nghĩa gì, xem ra, bà chị này đã bị hắn và những người dân ở căn cứ làm cho cảm động thật sự, chỉ có duy nhất một thứ khiến người như Adilene muốn cống hiến. Đó chính là tình cảm xuất phát từ đáy lòng, bên trong một người thờ ơ, tính tình thất thường này, thì ra là một trái tim nhân hậu.

Lê Nhật giao lại mọi thứ cho Adilene quản lý, hắn hôn tạm biệt Magie vì bản thân vẫn còn chiến lực, hắn muốn tận dụng thời gian đến mức tận cùng. Mặc cho Magie can ngăn rằng hắn cũng cần nghỉ ngơi, nhưng Lê Nhật chỉ lắc đầu mà đi, chỉ để lại một lời nhắn:

“Thời gian không đợi một ai cả. Anh muốn trong lúc bản thân còn sung sức, cống hiến nhiều nhất có thể. Với lại, anh đã phát hiện những tồn tại mà chỉ có anh có thể đối phó. Hãy tin tưởng, anh sẽ trở về bình an thôi.”

Lê Nhật nói điều đó là thật, trong lúc cả đội chiến đấu hết sức mình trên dòng sông Hậu. Hắn đã luôn cảm nhận được ánh nhìn bất hảo từ xa xăm, dù cho mơ hồ nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để bất cứ thứ gì có thể gây nguy hại cho căn cứ. Lê Nhật quyết định sẽ một mình tìm hiểu.

Chỉ mất chưa đến một giờ phi hành, Lê Nhật đã thấy rặng Thất Sơn từ từ hiện ra nơi chân trời phía tây. Rặng núi hùng vĩ này, dù ẩn mình trong đêm đen, vẫn toát lên một khí thế bao trùm cả vùng đất rộng lớn. Dưới ánh trăng bạc, những đỉnh núi cao chót vót lấp lánh, còn các dãy cây cối rậm rạp đã phát triển đến mức dị thường, bao phủ toàn bộ vùng núi, tạo thành một màn xanh tối che giấu mặt đất bên dưới.

Cảm giác như có ai đó đang dõi theo hắn càng lúc càng rõ ràng. Lê Nhật chỉ lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, ánh mắt sắc bén quét khắp không gian mịt mù. Bên dưới là đỉnh núi Cô Tô, to lớn và uy nghiêm, cây cối chen chúc nhau thành từng lớp, từng lớp như một bức màn rậm rạp phủ kín, tạo nên một bầu không khí u ám và thần bí.

Bộ giáp của Lê Nhật ánh lên sắc bạc lạnh lẽo, phản chiếu từng tia sáng từ mặt trăng, khiến hắn trông như một bóng ma sắt thép lơ lửng trong màn đêm yên tĩnh. Gió đêm thổi nhẹ qua, nhưng bên trong, hắn cảm thấy mình như bị bó chặt bởi một thứ sức mạnh vô hình, một kẻ địch nào đó đang giấu mặt, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của hắn.



Lê Nhật siết chặt nắm đấm, sự bực bội dâng trào khi hắn cố tập trung tinh thần để tìm kiếm kẻ thù, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Sự im lặng kỳ quái của vùng núi càng làm cơn giận của hắn sôi sục. Hắn tức tối hét lên, tiếng hét vang rền như sấm nổ, dội ngược lại từ những đỉnh núi xung quanh, làm chấn động cả không gian.

“Ra đây mau, kẻ nào lại lấp ló đê hèn, nhìn trộm như ngươi.”

Tiếng hét của Lê Nhật vang vọng khắp vùng Bảy Núi, khuấy động màn đêm yên tĩnh như lời thách thức. Sự rung động từ tiếng hét khiến từng tán cây rừng khẽ lay động, như thể thiên nhiên cũng đáp lại cơn giận dữ của hắn. Thế nhưng, dù cho âm thanh vang xa đến đâu, kẻ giấu mặt vẫn chưa hề lộ diện.

Không gian trở lại im lặng một cách đáng ngờ, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây như đang thì thầm. Bỗng từ dưới những tán cây rậm rạp, một loạt những bóng đen to lớn lao vọt lên như những cơn bão giận dữ.

Nhưng Lê Nhật chỉ cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng nhìn những bóng đen đang tiến về phía hắn.

“Con rùa rụt đầu nhà ngươi.” Hắn nói, giọng đầy mỉa mai. “Lũ quái thú này thật sự có thể thay ngươi đối phó ta sao?”

Lê Nhật dường như không hề nao núng trước sự xuất hiện của lũ sinh vật gớm ghiếc. Đó là một bày cò biến dị khổng lồ, mỗi con đều to lớn dị thường, màu trắng và cả màu đỏ. Không ngừng huy động đôi cánh lớn, tạo ra những làn gió xoáy cuồn cuộn hướng về phía Lê Nhật.

Hắn không bận tâm đến chúng, loại công kích này dù hắn có đứng yên cho chúng đánh ba ngày ba đêm cũng không hề hấn chút nào. Hắn cảm nhận được, qua cảm giác và bản năng, hắn tin rằng kẻ thực sự điều khiển chúng vẫn còn đang nấp sau màn đêm, dùng lũ quái thú này để thử thách hắn. Đó chỉ là những con tốt thí, được gửi đến nhằm làm giảm sức mạnh của hắn, nhưng Lê Nhật không hề b·ị đ·ánh lừa.

Trong khi hắn đang mỉm cười khích tướng, tin rằng những hành động của mình có thể khiến kẻ thù hiện hình, đột nhiên hắn cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Từ bốn phía, vô số đôi mắt đỏ rực xuất hiện, như những hạt than cháy trong bóng đêm, sáng lên trong sự tăm tối. Những con mắt này mang theo sự khát máu nguyên thủy, đầy vẻ dữ tợn và không khoan nhượng.

Lê Nhật nheo mắt nhìn kỹ, nhận ra lũ sinh vật này không phải là những con quái vật tầm thường. Chúng là dơi hút máu, nhưng không còn giống với những con dơi thông thường mà hắn từng biết. Qua cơn biến dị, chúng đã trở nên to lớn, với đôi cánh khổng lồ vươn dài, mỗi cái đập cánh đều tạo ra một luồng gió mạnh mẽ thổi qua mặt đất. Chúng lao đến từ mọi hướng, bao vây Lê Nhật trong một vòng tròn tử thần. Đôi mắt đỏ như ngọn lửa bùng cháy khát khao cắn xé, hút cạn máu của hắn.

Lê Nhật không sợ hãi, nhưng hắn không thể không nhận ra sự nghiêm trọng của tình thế. Lũ dơi biến dị này di chuyển rất nhanh và vô cùng khó lường. Chúng không đơn thuần chỉ là những con dơi to lớn, mà còn có khả năng phối hợp t·ấn c·ông theo bầy đàn, t·ấn c·ông từ nhiều phía, khiến cho việc phòng thủ trở nên cực kỳ khó khăn. Trong tích tắc, hắn bị bao quanh bởi đàn dơi tử thần, những bộ hàm sắc nhọn của lũ dơi hé mở, nhắm thẳng vào cơ thể hắn.



Lê Nhật bình tĩnh hít sâu, tập trung Dẫn Động Thuật, khí lực tỏa ra, tạo thành một lớp phòng vệ vô hình bao quanh cơ thể hắn. Lũ dơi biến dị lao vào, nhưng thay vì tiếp cận hắn dễ dàng như chúng nghĩ, chúng lại bị hất văng ra xa khi chạm phải lớp bảo vệ vô hình ấy. Dẫn Động Thuật tạo ra những phản chấn khổng lồ, khiến chúng b·ị đ·ánh gãy đôi, vỡ tung nội tạng, hình thành một trận mưa máu thịt tanh hôi dưới trời đêm và ánh trăng.

Sau khi lũ dơi hút máu b·ị đ·ánh tan, đàn cò trắng đỏ đan xen, từng con lao đến với tốc độ kinh hoàng. Chúng dường như không có trí khôn, chỉ biết cắm đầu lao vào Lê Nhật như lũ thiêu thân lao vào lửa. Mặc dù cơ thể của chúng trông có phần nhỏ hơn, nhưng sức mạnh p·há h·oại lại không thua gì lũ dơi biến dị. Khi chạm vào lớp phòng ngự của Lê Nhật, Dẫn Động Thuật tạo ra phản lực mạnh mẽ, những con cò v·a c·hạm mãnh liệt với lớp bảo vệ và ngay lập tức bị xé nát thành từng mảnh.

Một lần nữa, máu bắn tung tóe khắp không gian, tạo nên cơn huyết vũ đẫm máu rơi xuống núi Cô Tô hùng vĩ. Cảnh tượng như địa ngục trần gian, khi từng giọt máu rơi xuống các tán cây, nhuộm đỏ từng ngọn cỏ, từng tảng đá của ngọn núi thiêng. Không gian trở nên tĩnh lặng đến rợn người, chỉ còn lại tiếng giọt máu tí tách rơi xuống mặt đất.

Giữa khung cảnh thảm thiết ấy, một tiếng nói trầm mặc, nhẹ nhàng vang lên từ dưới chân núi, như vọng về từ cõi u linh:

“Mô phật. Thí chủ sát khí quá nặng, hãy lập địa đồ đao, quay đầu là bờ. Chớ để sát nghiệp quấn thân. Khó lòng cầu đạo.”

Lời nói không hề mang âm điệu đe dọa, nhưng lại mang theo một sức lực vô hình, như một mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào não của Lê Nhật. Cảm giác đau đớn như cơn sóng dội lên trong tâm trí hắn, khiến hắn chao đảo, bước chân khựng lại trong thoáng chốc trước khi ổn định lại cơ thể.

Lê Nhật cắn chặt răng, giận dữ hừ lạnh một tiếng. Hắn lập tức nhận ra rằng kẻ này không hề đơn giản, nhưng lời lẽ nham hiểm ấy càng khiến hắn thêm bùng nổ cơn giận dữ. Giọng hắn đầy phẫn nộ, vang vọng giữa không gian đẫm máu:

“Giả thần giả quỷ! Có thể dùng lời nói, nhất thời mị hoặc được ta, bản lĩnh không tệ.”

Không đợi thêm giây phút nào, Lê Nhật lao thẳng xuống mặt đất như một mũi tên được bắn ra từ cung, tốc độ nhanh đến mức không khí xung quanh hắn bị xé toạc, tạo ra t·iếng n·ổ ầm ầm. Cú v·a c·hạm khi hắn đáp xuống đất không khác gì một cơn địa chấn, làm đổ rạp cả một vùng cây cối khổng lồ. Từ trên cao, một khoảng trống lớn hiện ra, thông qua ánh trăng sáng, có thể nhìn rõ từng mảnh đất dưới chân.

Trước mặt Lê Nhật, hiện ra một thân hình khổng lồ đang ngồi tĩnh tọa. Người đó khoác trên mình một bộ cà sa ánh lên những hoa văn huyền ảo, giống như một vũ trụ thu nhỏ phủ lên cơ thể. Sự hiện diện của kẻ này khiến không gian xung quanh như bị nén lại, trọng lực dường như trở nên đè nặng hơn.

Lê Nhật, với chiều cao gần hai mét và thân hình vạm vỡ của mình, bình thường đã khiến bất kỳ ai đứng trước hắn phải e dè. Nhưng giờ đây, trước mặt kẻ thần bí đang khoác bộ cà sa, hắn trông chẳng khác gì một đứa trẻ đứng trước người lớn. Mặc dù kẻ thần bí ấy đang ngồi, chiều cao của ông ta gần như tương đương với Lê Nhật đang đứng thẳng, càng làm nổi bật sự kỳ dị.

Kẻ thần bí không hề mở mắt, nhưng giọng nói trầm thấp của ông ta vang lên một cách chậm rãi, như mang theo sự an nhiên vô tận:

“Phật gia pháp hiệu Xuyên Toa, không phải thần, càng không phải quỷ.”

Giọng nói bình thản, không mang theo sát khí, cũng không hề kiêu ngạo. Nhưng sự hiện diện của ông ta như một ngọn núi vững chãi, khiến không gian xung quanh Lê Nhật trở nên nặng nề. Trước mặt Xuyên Toa, tất cả mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa, những sát khí, oán hận đều bị hòa tan vào không gian tĩnh lặng.
— QUẢNG CÁO —