Môn Thần

Chương 118: Aram Đấu Tiêu Long



Chương 116: Aram Đấu Tiêu Long

Trời hôm nay thật sự lý tưởng, với ánh nắng ấm áp và những làn gió nhẹ, như thể thiên nhiên đang khuyến khích người ta bỏ lại mọi lo toan để thả hồn vào sự yên bình. Thế nhưng, sự bình yên đó không dành cho Chúc Ly và Aram. Bởi vì bọn họ đang bên trong một cuộc thách đấu, đối thủ của họ là hai xác sống có hình dạng hoàn toàn khác nhau.

Từ phía xa, Lê Nhật và Magie ngồi trên vai hai người máy khổng lồ, uy nghi như những tòa nhà chọc trời, nhưng thực tế chúng chỉ là phương tiện vận chuyển, không được trang bị để chiến đấu. Phía sau chúng, hai lồng kim loại lớn giam giữ hàng ngàn người nhiễm bệnh đang yếu ớt rên rỉ, không còn sức kháng cự.

Magie, với dáng vẻ thư thả, nhìn về phía dưới, đôi chân bắt chéo nhẹ nhàng trên vai của người máy. Lụa mỏng bay phất phơ từ sau bộ giáp của nàng tạo nên một hình ảnh dịu dàng đối lập với bộ chiến giáp mạnh mẽ. Magie khẽ hỏi với giọng đầy thích thú:

“Anh nghĩ Aram và Chúc Ly có thua không?”

Lê Nhật không trả lời ngay. Hắn khoanh tay, gió thổi lùa vào mái tóc ngắn, làm nó khẽ động đậy. Trầm ngâm một lúc, hắn đáp:

“Khó mà nói trước. Hai tên xác sống kia sở hữu dị năng, khác hoàn toàn với những kẻ nhiễm bệnh thông thường. Năng lực chiến đấu của chúng cũng không tệ chút nào.”

Dứt lời, hắn quay sang nhìn Magie, ánh mắt bình thản nhưng ẩn chứa sự tính toán sắc bén, tiếp tục nói:

“Aram và Chúc Ly không chỉ mạnh, họ còn được huấn luyện qua nhiều trận chiến thực sự. Kinh nghiệm đó sẽ là lợi thế lớn nhất của họ.”

Cả hai trao đổi một ánh nhìn hiểu ý, trước khi tiếp tục hướng mắt về phía trận đấu đang diễn ra. Lê Nhật nhớ lại cách đây ít phút, khi tiểu đội đã hoàn thành dễ dàng công việc của một ngày bình thường, thì bất ngờ xuất hiện hai tên xác sống vô cùng đặc biệt.

Dù Lê Nhật đã cảm nhận được từ trước sự hiện diện của chúng, nhưng hắn không ngờ rằng, hai tên xác sống này lại có thể chạy thẳng một mạch từ khoảng cách hơn mười dặm mà đến đây.

Khi Lê Nhật chưa kịp xử lý tình huống thì hai tên xác sống đã buông lời thách đấu, đúng vậy, chúng vẫn còn ý thức và chủ động khiêu khích tiểu đội của hắn. Đáng lý ra, Lê Nhật sẽ không để việc này xảy ra, nhưng bọn chúng lại phô bày ra dị năng khiến hắn khẽ dao động, muốn chứng kiến cuộc đấu này được diễn ra.

Trong khi Lê Nhật còn lưỡng lự, trước những lời thách đấu đó, cô nàng Chúc Ly lại nhanh nhẩu đồng ý, không chút do dự, khiến cho một màn xác sống thách đấu dở khóc dở cười này diễn ra.



Nhìn về phía Aram, hắn đang đối mặt với một tên xác sống khổng lồ, gấp đôi kích thước cơ thể hắn. Mỗi đòn của tên xác sống đều như muốn nghiền nát kẻ đối diện, nhưng Aram, với dị năng siêu sức mạnh và một bản năng chiến đấu bẩm sinh, chống đỡ một cách dễ dàng.

Những cú quào c·hết chóc của tên xác sống v·a c·hạm mạnh vào chiếc khiên năng lượng mà Aram dựng lên, tạo ra những tia lửa chói mắt mỗi khi móng vuốt sắc bén của nó tiếp xúc.

Không né tránh, Aram đứng vững như một tảng đá kiên cố, đôi chân cắm chặt xuống đất, chịu đựng những đòn t·ấn c·ông mãnh liệt. Tên xác sống gầm rú, giận dữ vì không thể xuyên phá được lớp phòng thủ kiên cố trước mặt.

Aram phóng chiếc khiên năng lượng ra trước, một luồng xung lực mạnh mẽ bắn thẳng vào tên xác sống, khiến hắn bật ngược về phía sau, thân hình to lớn rung chuyển như một ngọn núi sụp đổ. Tên xác sống gầm lên đầy giận dữ, nhưng chưa kịp phản công, Aram đã bật cười lớn, nói với giọng đầy thách thức:

“Yup! Anh bạn chỉ có thế thôi sao?”

Aram nhếch mép, đôi mắt lóe lên sự tự tin, hắn nhanh chóng dựng lại tấm khiên, mỗi động tác đều gọn gàng, chắc chắn, toát lên sự điêu luyện.

Thái độ tự mãn của Aram chẳng những không làm tên xác sống e dè, mà còn thổi bùng lên sự giận dữ điên cuồng trong đôi mắt đỏ ngầu của hắn.

“Gừ... đắc ý cái gì? Có giỏi thì mặt đối mặt với Tiêu Long ta, đừng chỉ biết chống đỡ!”

Giọng tên xác sống vang lên khô khốc, đứt quãng như âm thanh của linh hồn bị h·ành h·ạ. Hình hài của hắn giờ đây không còn giống con người, với cơ thể dị dạng, gai xương nhọn hoắt mọc chi chít trên tay chân, và những móng vuốt dài sắc lẻm cắt xé không khí mỗi khi hắn vung lên.

Lực lượng của Tiêu Long phút chốc tăng vọt, những cú trảo mạnh mẽ bổ xuống với tốc độ và sức mạnh khủng kh·iếp. Mỗi cú quào mang theo tiếng rít của gió, như thể muốn xé nát cả không gian trước mặt. Áp lực từ những đòn t·ấn c·ông của Tiêu Long khiến mặt đất dưới chân Aram rung chuyển, những vết rạn nứt dần hiện lên.

Aram không né tránh, mà đón nhận tất cả bằng chiếc khiên năng lượng rực sáng. Mỗi cú v·a c·hạm tạo ra những tia lửa điện lóe lên, tấm khiên rung lên nhưng vẫn kiên cố.

“Còn chưa đủ đâu!”



Aram tiếp tục khiêu khích, ánh mắt sáng lên vẻ thách thức. Hắn không chỉ phòng thủ mà còn chủ động dẫn dắt trận đấu, từng bước đẩy Tiêu Long vào thế bất lợi.

Cơn cuồng nộ của Tiêu Long không dừng lại. Gai xương trên cơ thể hắn mọc dài ra, biến thành những v·ũ k·hí c·hết chóc, và móng vuốt sắc nhọn của hắn cắt qua không khí với lực đủ để xé toạc da thịt. Tiêu Long tiếp tục lao đến, đòn t·ấn c·ông càng lúc càng hung hãn hơn, quyết tâm hạ gục đối thủ.

“Ngươi chỉ biết trốn sau tấm khiên thôi sao? Hãy chiến đấu như một chiến binh thực thụ đi!”

Tiêu Long gầm lên, âm thanh khàn đặc vang vọng như tiếng quỷ dữ, làm không khí xung quanh chấn động. Sức mạnh trong mỗi cú quào của hắn như được nhân lên gấp bội, tạo ra một cơn bão mạnh mẽ đe dọa nuốt chửng Aram.

Bất ngờ, trong số những cú quào đầy c·hết chóc, một trảo của Tiêu Long lóe lên ánh sáng lập lòe như mang theo dòng điện. Luồng năng lượng đó không chỉ khiến cho không khí xung quanh nổ tung mà còn tạo ra một tiếng rít sắc nhọn, khiến Aram phải sững sờ. Hắn lập tức gồng mình chống đỡ, nhưng sức mạnh của trảo công này quá mãnh liệt, khiến hắn cảm thấy như bị một ngọn núi đánh trúng.

Tiếng v·a c·hạm giữa dòng lôi điện mạnh bạo và tấm khiên năng lượng phát ra một âm thanh khủng kh·iếp, như tiếng sấm sét xé toạc bầu trời. Chấn động của cú v·a c·hạm lan tỏa khắp nơi, khiến Aram sởn cả gai óc.

Hắn cảm nhận được dòng điện mạnh mẽ thổi bay mình ra xa, cơn tê giật mãnh liệt khiến cơ thể không thể động đậy trong chốc lát. Mặc dù chiếc khiên đã hấp thụ phần lớn sức mạnh, nhưng hắn vẫn bị văng ra và lăn lốc trên mặt đất, bụi đất bay mù mịt.

Magie đứng phía xa, chứng kiến cảnh tượng đó mà không khỏi hốt hoảng. Đúng lúc định phi thân ứng cứu, nàng bỗng cảm thấy một lực đè nặng lên bờ vai. Quay lại, nàng thấy Lê Nhật đứng sau lưng, ánh mắt kiên định và nghiêm túc.

“Đây là trận chiến của Aram.” Hắn nói, giọng trầm và vững chãi. “Nếu em giúp anh ta, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến danh dự người đàn ông. Một khi đã nhận lời thách đấu, hoặc là bại trận hoặc là đầu hàng. Cứ tiếp tục quan sát, anh sẽ không để chuyện đáng tiếc xảy ra đâu.”

Magie gật đầu đồng ý, ánh mắt nàng chăm chú nhìn theo lớp bụi đất dày đặc. Từ bên trong đi ra, bóng hình lực lưỡng của Aram có phần chật vật, nhưng hoàn toàn không bị tổn thương nào quá mức nghiêm trọng.

Những tia sáng yếu ớt từ mặt trời đang lặn làm nổi bật từng đường nét trên cơ thể Aram, ánh mắt của hắn, đã ngập tràn sự hăng hái và tinh thần chiến đấu.

Hắn bẻ khớp tay, ánh mắt thích thú nhìn đối thủ, giọng nói phát ra mang theo sự tự tin:



“Yup! Tiêu Long, xác sống có ý thức, lại còn có dị năng điều khiển lôi điện. Quá xứng đáng để Aram ta chiến đấu một trận hết sức.”

Khiên của Aram được thu hồi, trở lại nơi mu bàn tay, đồng thời chiến giáp khởi động. Những linh kiện rời rạc từ sau lưng tách ra, như một bản nhạc của cơ khí, chúng tự động lắp ráp vào hai nắm đấm của hắn. Tiếng lạch cạch khô khốc vang lên mỗi khi các mảnh ghép v·a c·hạm nhau, tạo nên một không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Chỉ trong chớp mắt, Aram đã có cho mình một đôi chiến thủ cơ khí với những họa tiết màu đỏ đồng. Hắn đấm mạnh hai nắm đấm vào nhau, phát ra tiếng kim thiết v·a c·hạm vang dội như tiếng trống trận.

Tốc Ảnh ngay lập tức được thi triển, Aram như một ảo ảnh, thoắt ẩn thoắt hiện, để lại một cái bóng mờ trên đường đi. Hắn áp sát và tung quyền mạnh mẽ bằng tất cả dị năng sức mạnh.

Tiêu Long phản ứng chậm chạp, hoàn toàn bất ngờ trước tốc độ như vũ bão của đối thủ. Hắn không kịp trở tay, và chỉ một giây chần chừ đã khiến hắn phải gánh chịu đòn t·ấn c·ông.

Lực lượng tuyệt đối của Aram không phải chuyện đùa, phối hợp với Tốc Ảnh gần như trong tích tắc, tạo ra sát thương khổng lồ, khiến cho đối thủ không kịp trở tay. Như bao cát bị ném đi, Tiêu Long b·ị đ·ánh bay lên trời cao.

Tiêu Long hộc ra một ngụm máu tươi tanh nồng trên không trung, cơ thể nặng nề rơi xuống đất, tạo ra một v·ụ n·ổ làm tung lên một lớp dày bụi đất. Aram hoàn toàn không có ý định dừng lại hay cho đối thủ cơ hội hồi sức. Hắn như một bóng ma, Tốc Ảnh càng lúc càng uyển chuyển mà tung ra, nháy mắt đã lại lao vào lớp bụi đất dày đặc.

Bên trong, liên tiếp vang lên những tiếng v·a c·hạm đinh tai nhức óc, mỗi cú đấm của Aram đều mang theo sức mạnh có thể phá tan sắt đá. Những t·iếng n·ổ lớn như tiếng sấm, hòa cùng những tiếng kim loại v·a c·hạm, theo sau đó, những tia sáng lóe lên từ những dòng điện lập lờ, lúc sáng lúc tối.

Cuộc chiến bị đẩy lên mức khốc liệt trong tích tắc. Họ như hai c·ơn l·ốc x·oáy, không ngừng v·a c·hạm, bụi đất lớp cũ vẫn chưa lắng xuống đã bị lớp mới lấp đầy, và bên trong, cuộc chiến chỉ mới bắt đầu. Aram và Tiêu Long đang đối chiêu liên tục, không ai muốn lùi lại dù chỉ một bước

“Yup! Tiêu Long, ha ha ha. Dù cho là xác sống, ngươi vẫn khiến cho Aram ta cảm giác được khí khái nam nhi. Sảng khoái, rất sảng khoái.”

Giọng Aram vang vọng, hắn đứng vững trong lớp bụi đất, nụ cười trên môi thể hiện sự thích thú không thể che giấu. Mỗi cú đấm mạnh mẽ của hắn không chỉ là một đòn t·ấn c·ông mà còn là một sự tôn vinh cho đối thủ đáng gờm trước mặt.

“Gừ… Aram, ha ha ha. Là đàn ông, nhất định phải chiến đấu mặt đối mặt. Ngươi rất hợp ý ta, có bao nhiêu sức lực, tung ra hết đi.”

Tiêu Long đáp lại, giọng nói khàn đặc chứa đầy sự phấn khích. Hắn nghiến chặt hàm, đôi mắt xác sống lóe lên sự thách thức. Máu tươi vẫn chảy ra từ khóe miệng hắn, nhưng điều đó chỉ làm cho trảo lực ngày một mạnh thêm.

Tiếng của Aram và Tiêu Long vang vọng bên trong lớp bụi đất, cả hai không ngừng cười lớn, mặc cho vẫn đánh hăng say, tạo ra những rung chấn mãnh liệt không khác gì đ·ộng đ·ất. Những t·iếng n·ổ lớn vang lên liên tục, như tiếng sấm dội từ xa.

Cuộc chiến tiếp tục diễn ra với cường độ ngày càng cao. Những cú v·a c·hạm mạnh mẽ, tiếng cười và tiếng thét hòa quyện vào nhau. Mỗi người đều cảm nhận được khí thế của đối phương, như những ngọn sóng đánh vào bờ đá, không bao giờ ngừng lại.
— QUẢNG CÁO —