Môn Thần

Chương 145: Nguyên Hồn Thứ Hai



Chương 143: Nguyên Hồn Thứ Hai

Lạc Hồn Thức như một dòng sông đang cuồn cuộn trở về nguồn cội, mọi luồng hồn lực từ khắp mọi ngả đều dồn về cùng một kẻ thủ ác - Lê Nhật. Hắn đứng đó, sừng sững như một biểu tượng của sự hủy diệt.

Hư ảnh linh hồn của hắn, giờ đây to lớn và hùng vĩ như một quả núi khổng lồ, trỗi dậy giữa không gian tối tăm vô tận. Dù xung quanh chỉ còn là màn đêm đặc quánh, bóng đen này vẫn không thể che mờ được ánh sáng nhạt từ hư ảnh ấy. Nó phát ra một quầng sáng u ám, mờ ảo nhưng đầy quyền uy.

Lạc Hồn Thức, thứ sức mạnh vô hình vô dạng, không có hình hài rõ rệt, như một bản năng hoang dại. Nó không tuân theo quy luật hay giới hạn nào, giống như dòng chảy của chính hồn lực, sẵn sàng bị biến đổi theo ý chí của kẻ sở hữu. Nếu hồn lực là đất sét, thì chính bản lĩnh của Lê Nhật là bàn tay nắn hình, tạo nên bất cứ gì hắn mong muốn.

Hắn không cần một chiến lược rõ ràng hay một con đường vạch sẵn. Lê Nhật chỉ cần nghĩ đến điều hắn muốn, và hồn lực sẽ vặn vẹo, xoay chuyển để biến ý chí ấy thành hiện thực. Nó có thể là sự sống hoặc sự hủy diệt, là cứu rỗi hoặc ác mộng, nhưng tất cả đều được đổ dồn về một điểm duy nhất, nơi hắn đứng giữa biển đêm sâu thẳm.

“Nếu ta có thể thông qua việc thôn phệ hồn lực để tẩm bổ linh hồn, lý nào kẻ khác lại không thể?” Lê Nhật thầm nghĩ, một ý tưởng đang lóe lên trong đầu. “ Ta chỉ là một phàm nhân còn có thể, trong vô vàng vị diện, hẳn còn có kẻ khác đại năng hơn. Nói cách khác, chỉ cần ai đó tiêu diệt nguồn phát linh hồn của ta… vậy thì xong rồi.”

Với suy nghĩ đó, thứ mà Lê Nhật hướng đến chính là: tạo ra một nguồn phát linh hồn khác. Đúng vậy! Hắn muốn tạo ra một thứ đảm bảo bản thân không bị tiêu diệt, tạm gọi là nguyên hồn.

Đột ngột, từ chính hư ảnh linh hồn của hắn, một nửa tách ra, rời khỏi bản thể. Nó không chỉ là một mảnh hồn lực đơn thuần, mà là một sự hiện thân mới, với tất cả sức mạnh và ý thức mà hắn đã truyền vào đó. Nguyên hồn này là chính hắn nhưng cũng không phải hắn.

Nguyên hồn từ từ mở mắt, cái nhìn đầu tiên là sự nhận thức đầy kinh ngạc và hoang mang, giống như một sinh vật mới được sinh ra, nhưng đồng thời lại có nhận thức sâu sắc về sự tồn tại của chính nó.

Cái nhìn của nó chẳng khác gì Lê Nhật, một đôi mắt đầy quyết đoán và tàn nhẫn, nhưng cũng không hoàn toàn giống, bởi có một thứ gì đó trong ánh mắt ấy mà Lê Nhật không kiểm soát được.

Lê Nhật nhìn chằm chằm vào bản sao của chính mình. Cảm giác khi đối mặt với chính mình thực sự kỳ lạ. Hắn cảm nhận được một sự liên kết mạnh mẽ, như thể có sợi dây vô hình nào đó gắn kết hắn với nguyên hồn kia.



Nhưng điều khiến hắn băn khoăn chính là, dường như sợi dây này không phải hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của hắn. Nguyên hồn là một phần của hắn, nhưng đồng thời, nó cũng có ý thức độc lập. Đó không chỉ là một công cụ, mà là một thực thể có bản ngã riêng.

Thời khắc tách rời đó không mang đến đau đớn về thể xác, nhưng Lê Nhật cảm nhận được một sự thiếu hụt lớn lao trong tâm hồn mình. Giống như việc mất đi một phần cốt lõi, một phần linh hồn đã gắn bó với hắn từ lúc bắt đầu. Hắn không còn toàn vẹn như trước nữa. Một nửa của hắn đã biến thành một cá thể mới, đứng trước hắn như một sự hiện diện độc lập.

Trong khoảnh khắc căng thẳng đó, Lê Nhật giơ tay và triệu hồi Chìa Khóa từ trong ý thức. Nó xuất hiện trước mặt hắn và nguyên hồn, nhẹ nhàng phiêu phù trong không gian tối đen.

Chìa Khóa cổ kính ấy, với hình dạng quen thuộc, vẫn giữ nguyên sự trơn nhẵn trên thân, chỉ có duy nhất một hoa văn ngôi sao tám cánh, biểu tượng của bản nguyên Ma Pháp Giới. Ánh sáng mờ nhạt từ Chìa Khóa tỏa ra một cảm giác thần bí, như chứa đựng cả những tri thức cổ xưa nhất.

Khi Chìa Khóa hiện ra, không gian xung quanh dường như ngưng đọng lại. Nguyên hồn nhìn chăm chú vào nó, nhận thức được sự tồn tại của vật phẩm đầy quyền năng này. Sự tĩnh lặng chỉ tồn tại trong giây lát trước khi Lạc Hồn Thức lập tức bắt đầu huy động sức mạnh của nó.

Lê Nhật biết rõ việc tế luyện một nguyên hồn không phải là điều dễ dàng như khi hắn tách nó ra. Đó là cả một quá trình đòi hỏi kỹ năng, sự kiên nhẫn, và năng lực điều khiển hồn lực hoàn hảo.

Để nó có khả năng phát ra sóng linh hồn, xuyên qua mọi không gian, và kết nối với thể xác ở bất kỳ đâu... Đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Chìa Khóa xoay nhẹ trong không trung, như một trung tâm điều khiển của toàn bộ quá trình tế luyện. Trong từng khoảnh khắc, Lê Nhật cố gắng sử dụng Lạc Hồn Thức để nắn dòng hồn lực, để bắt nó tuân theo một quy trình chính xác.

“Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.”

Lê Nhật mỉm cười khẽ, như thể đã nhìn thấy con đường mà mình cần đi. Hắn tự thì thầm, trong không gian tĩnh lặng, tiếng nói của hắn vang vọng như một lời tuyên thệ đầy tự tin.



“Chỉ cần kiên nhẫn… chỉ cần tập trung…”

Hắn từ từ nhắm mắt lại, chìm vào trạng thái tọa thiền sâu lắng. Từ cơ thể hắn, một vầng sáng nhạt nhòa bắt đầu lan tỏa ra xung quanh, tạo nên một sự thanh bình kỳ lạ trong không gian tối tăm. Vầng sáng nhẹ nhàng lan ra, tìm đến Chìa Khóa, thứ vừa là trung tâm, vừa là kết nối giữa hắn và nguyên hồn. Hồn lực mỏng manh như sợi chỉ từ hắn truyền qua Chìa Khóa, và từ đó dẫn thẳng đến nguyên hồn.

Ban đầu, nguyên hồn vẫn lạnh lùng, không hoàn toàn tuân theo, nhưng qua từng phút giây, từng dòng hồn lực như những làn sóng nhè nhẹ bắt đầu lan tỏa khắp không gian, tạo nên một sự hòa hợp khó tả. Lê Nhật giữ tâm tĩnh lặng, không cưỡng ép, chỉ nhẹ nhàng dẫn dắt, để nguyên hồn cảm nhận được sự điều khiển của mình, như một dòng nước chảy chậm rãi nhưng không thể ngăn cản.

Nguyên hồn dần dần đáp lại. Ban đầu chỉ là một chút gợn sóng nhỏ, rồi dần dần nó trở nên mạnh mẽ hơn, sâu sắc hơn. Cuối cùng, nguyên hồn cũng đặt mình vào tư thế tọa thiền, giống như bản thể của Lê Nhật, theo đúng sự điều động từ Lạc Hồn Thức.

Dòng hồn lực dường như đang biến đổi, từ lỏng lẻo, tự do thành một hệ thống nhất quán và chặt chẽ. Giống như một nghệ nhân nặn hình từ đất sét, hắn dùng tâm trí và ý chí để định hình nguyên hồn, từ trạng thái hỗn độn đến sự ổn định và sắc bén.

Trong lúc hắn quên đi mọi thứ, đắm chìm vào việc tế luyện ra nguyên hồn thứ hai, ở Trái Đất, nhân loại trở nên nhộn nhịp hơn bởi nhu cầu phải tìm kiếm tài nguyên và cũng bởi vì truy cầu lực lượng, không ngừng thích nghi với Thời Đại Khốc Liệt.

Những loại quả có thể tăng cường dị năng, thuốc quý, và kim loại hiếm chưa từng được biết đến, với công dụng vượt ngoài hiểu biết trước kia, lần lượt được phát hiện.

Những mảnh đất hoang vu, nơi từng bị bỏ hoang, giờ đây trở thành những điểm đến hấp dẫn, chứa đựng những điều kỳ diệu chờ được khám phá. Từ đây lại xuất hiện một nghề rất “hot” đó là Thám Hành.

Với cái tên mang ý nghĩa sâu sắc, họ không chỉ đơn thuần là những kẻ tìm kiếm mà còn là những nhà thám hiểm dũng cảm, chuyên di chuyển và tìm kiếm cơ hội ở những hiểm địa, từ những khu rừng rậm rạp cho đến những dãy núi nguy hiểm.

Dù tỉ lệ t·ử v·ong rất cao, nhưng số lượng Thám Hành cứ mỗi lúc một tăng. Mỗi cuộc thám hiểm là một canh bạc với c·ái c·hết, nhưng sự hấp dẫn của những kho báu và nguồn tài nguyên quý giá đủ để khiến nhiều người bất chấp nguy hiểm. Họ là những người dám nghĩ, dám làm, sẵn sàng đối mặt với những mối đe dọa từ quái vật và các thế lực khác, chỉ để thu về những thứ mà mọi người khác chỉ dám mơ ước.



Cũng bởi vì nhu cầu tài nguyên của các căn cứ quá cao, nhân lực của họ không đủ, buộc phải treo thưởng khắp nơi, dùng số tiền khổng lồ để khiến các Thám Hành làm việc.

Những thông báo treo thưởng xuất hiện tràn ngập trên các bảng tin, với những bức ảnh chói mắt của các vật phẩm quý giá cùng với số tiền thưởng hấp dẫn.

Hôm nay, hơn trăm tên Thám Hành lại chia năm xẻ bảy, đánh nhau sức đầu mẻ trán chỉ vì một viên Ngọc Trai Ánh Trăng.

“Con súc vật kia đã c·ướp Ngọc Trai Ánh Trăng của ta!”

Tiếng một gã to lớn vạm vỡ hét lên, hắn chỉ về phía xa trên bầu trời, nơi mà một con chó to lớn trong bộ giáp cơ giới đang ngậm lấy một viên ngọc to lớn. Trên lưng nó còn chở theo hai đứa trẻ, một trong hai quát lớn nói:

“Ai là súc vật chứ, chú à, ngươi mới là súc vật đó. Chó của chúng ta gọi là Lucky. Thám Hành kiểu gì như mấy chú, tranh đoạt bảo vật phải dựa vào bản lĩnh.”

Gã vạm vỡ đỏ mặt tía tay, liền gào lên:

“Anh em, bắt lấy nó. Đoạt lại Ngọc Trai Ánh Trăng.”

Sau tiếng ra lệnh, hàng loạt Thám Hành đồng thời ngừng giao đấu. Đồng loạt đuổi theo Lucky.

Trên eo biển, màn đêm đen đặc bao trùm mọi thứ, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ dữ dội xé toạc không gian tĩnh mịch. Trong bóng tối, một con chó săn sói khổng lồ trong bộ giáp cơ khí sáng lấp lánh đang lao như một mũi tên, cưỡi trên những con sóng bạc đầu.

Trên lưng nó, hai đứa trẻ khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang bám chặt lấy dây cương, thay vì sợ hãi, ánh mắt chúng hiện lên vẻ thích thú. Đằng sau, một nhóm Thám Hành đang không ngừng truy đuổi, từng bước chân của họ nhanh nhẹn và đầy uy lực, phản chiếu trong mắt họ là ánh sáng tham lam không thể che giấu.

Ngọc Trai Ánh Trăng là viên ngọc truyền thuyết, được hình thành từ giọt nước mắt của Nữ thần ánh trăng, khi nàng đau khổ vì mất đi người yêu. Giọt nước mắt của nàng r·ơi x·uống b·iển, và những con trai ở khu vực ấy đã hấp thụ tinh hoa từ ánh trăng và nước biển mà tạo thành viên ngọc này.

Không chỉ mang lại vẻ đẹp lộng lẫy, viên ngọc còn có khả năng kỳ diệu, gia tăng tuổi thọ và giữ cho phái nữ mãi mãi trẻ trung, làn da không tì vết. Trong Thời Đại Khốc Liệt, Ngọc Trai Ánh Trăng không chỉ là món trang sức đắt giá mà còn là biểu tượng của quyền lực và sự vĩnh hằng, khiến giới Thám Hành coi nó là chí bảo đáng để săn lùng.