Hà Trí luôn tự nhắc nhỡ mình như vậy. Chưa một phút giây nào hắn thôi không tính toán đến việc làm sao để căn cứ được an toàn.
Sau khi Nga Mi Sơn thoát khỏi bóng tối của ngày tận diệt, Hà Trí không chỉ sống sót, mà còn thay đổi sâu sắc.
Từ đó, hắn không ngừng suy nghĩ và lên kế hoạch bảo vệ căn cứ của mình, không chỉ vì sự an toàn mà còn vì danh dự. Đối với Hà Trí, sự thất bại của cha trong việc tôn thờ Ngạo Chân chẳng khác gì một vết nhơ của gia tộc và cả truyền thống mà hắn phải gánh chịu. Thế nhưng, hơn ai hết, Hà Trí biết rõ rằng, trong những tình huống hiểm nghèo, sự lạnh lùng và quyết đoán chính là chìa khóa sinh tồn.
Đứng trên đài cao, từ trên xuống nhìn ra quang cảnh hùng vĩ của Nga Mi Sơn, giờ đã bị quái thú biến dị bao vây, Hà Trí không lộ vẻ bối rối hay sợ hãi. Ánh mắt hắn sắc lạnh, khẽ cười nửa miệng, thì thầm một câu đầy ẩn ý:
“Lý Minh, ngươi quả thực đã đi trước một bước. Những gì ngươi dự đoán về Trần Cận Nam đều không sai.”
Obasi cưỡi trên lưng con quái thú khổng lồ, thân hình mạnh mẽ và oai hùng của nó không kém gì mãnh long phương Tây, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống toàn bộ chiến trường. Bàn tay gân guốc của ông ta siết chặt dây cương, gào thét một cách giận dữ, tiếng nói lồng lộng trong gió:
“Hà Trí, không phải ngươi đã ra ngoài không gian rồi sao? Sao còn ở đây?”
Hà Trí đứng sừng sững giữa đội quân, cười nhếch mép đáp trả, âm giọng đầy thách thức và ngạo nghễ:
“Sao? Thấy ta ở đây khiến ngươi không vui à, Obasi? Ta cho ngươi thời gian một khắc để rút quân. Bằng không, hãy chuẩn bị để đầu của ngươi rơi lại nơi này!”
Tiếng cười của Hà Trí vang lên giữa không trung, lạnh lùng mà đanh thép, làm cho cả đại quân lẫn muôn thú bên cạnh đều thoáng run sợ.
Obasi lộ vẻ hoang mang trong chốc lát, ông ta dường như không tin vào những gì trước mắt. Chắc chắn rằng Hà Trí đã theo chiến đội ra ngoài không gian, hắn không bao giờ bỏ quân mình mà không đích thân dẫn đầu. Hà Trí nổi tiếng là một Tư Lệnh uy dũng và gan dạ, người mà chưa từng rời xa binh lính của mình, kẻ đứng đầu chiến trường như một chiến tướng bất khuất, đối mặt với hiểm nguy không hề nao núng.
Obasi thoáng chững lại, ánh mắt dã thú nhìn xoáy vào Hà Trí, như cố tìm kiếm câu trả lời ẩn sau nụ cười thâm sâu kia. Bóng dáng ấy giờ đây như trở nên bất khả x·âm p·hạm, uy nghiêm hơn bao giờ hết, tựa như một ngọn núi không bao giờ lung lay trước cơn sóng dữ.
Danh tiếng của Hà Trí mấy năm gần đây đã vang danh khắp nơi, trở thành cái tên gắn liền với những trận chiến huy hoàng và sự can đảm phi thường. Những quái vật khổng lồ cao đến hai trăm mét, xuất hiện thường xuyên quanh bờ biển và tàn phá khu vực lân cận, đều bị Hà Trí một tay dẹp yên.
Sức chiến đấu của hắn đã vượt qua mọi giới hạn thông thường, trở thành biểu tượng cho ý chí sắt đá và tinh thần bất khuất trong lòng binh sĩ Trung Quốc.
Obasi đứng trên lưng mãnh long, ngạo nghễ là thế, nhưng khi đối diện với Hà Trí, một luồng e dè dấy lên trong lòng. Ông ta biết rõ khả năng của Hà Trí, sức mạnh và chiến lược vượt trội mà bản thân Obasi cũng không thể bì kịp.
Hơn một lần, Obasi từng chứng kiến Hà Trí đương đầu với quái thú khổng lồ, từng cú đánh của hắn vang rền như sấm sét, khiến quái vật ngã gục chỉ sau vài chiêu. Ông ta hiểu rằng trước mặt mình không chỉ là một Tư Lệnh mà còn là một chiến thần thực sự.
Thế nhưng, mệnh lệnh từ Trần Cận Nam là tổng lực t·ấn c·ông. Đó không phải một quyết định mà Obasi có thể lơ là hay chậm trễ. Dù lòng đầy e ngại, gã không thể nào phản bội chỉ thị của Trần Cận Nam, người mà gã tin rằng nắm rõ mọi đường đi nước bước của Hà Trí. Chính vì vậy, Obasi nuốt nỗi lo lắng vào trong, cắn chặt răng, kiên định giữ vững dây cương.
Obasi hít sâu, đôi mắt lóe lên tia nghi kỵ, rồi gào lớn như để át đi sự e sợ trong lòng:
“Hà Trí! Cho dù ngươi có dẹp yên cả biển cả, hôm nay cũng đừng mong ngăn cản đại quân này tiến tới!”
Nhưng Hà Trí, như chẳng mảy may bị lay động, chỉ cười nhạt. Ánh mắt sắc lẹm của hắn quét qua đám quái thú và quân lính trước mặt, rồi chậm rãi nâng thanh kiếm lên, khẽ nghiêng người về phía trước, giọng nói vang dội:
“Hết giờ rồi, chịu c·hết đi, Obasi!”
Phóng lao thì theo lao, Obasi không còn lựa chọn nào khác, gầm lên một tiếng vang dội bằng thứ ngôn ngữ kỳ bí, thúc giục đại quân quái thú tiến lên. Tưởng chừng như lệnh t·ấn c·ông đã sắp được thực hiện trọn vẹn, thì bỗng nhiên, từ phía xa vang lên một tiếng hét chói tai không kém bằng thứ ngôn ngữ quái lạ.
Nhìn về phía tiếng hét, Obasi thấy một thân hình nhỏ bé trên lưng một con chó săn sói to lớn đang lượn vòng quanh không trung.
Đó là Satano, cậu thiếu niên nhỏ tuổi nhưng sở hữu khả năng giao tiếp với quái thú. Bên cạnh Satano là Quỳnh Nga, cả hai đang ngồi vững vàng trên lưng Lucky dũng mãnh đã được trang bị chiến giáp phi hành. Bộ giáp của Lucky tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, từng đường nét sắc sảo và chắc chắn khiến nó tựa như một con thú chiến thực thụ từ trong huyền thoại.
Tiếng gào của Satano bằng thú ngữ như một đòn mạnh giáng vào đàn quái thú. Bất ngờ thay, một số quái thú khổng lồ trong đội quân của Obasi bỗng chốc ngừng lại, đôi mắt vốn đờ đẫn, lờ mờ vì bị khống chế bỗng sáng rực trở lại, tràn đầy sinh khí. Sự thức tỉnh bất ngờ này không những làm giảm vẻ hung hãn của chúng mà còn khơi dậy một cơn giận dữ khác, nhắm thẳng vào Obasi.
Đối với quái thú biến dị khổng lồ, sự khống chế của Obasi là một sự áp bức không dễ chịu chút nào. Bị giam cầm và ép buộc trong thời gian dài, chúng đã tích tụ trong lòng những cơn giận dữ không thể diễn tả.
Giờ đây, tiếng hét của Satano như hồi chuông thức tỉnh, xóa tan xiềng xích của chúng. Ngay khi được giải thoát, chúng lập tức bộc phát, gầm thét dữ dội, rồi không do dự quay người lao thẳng về phía Obasi, kẻ mà chúng từng phải phục tùng trong đau đớn và uất hận.
Obasi chỉ kịp tròn mắt kinh ngạc khi thấy những con quái thú khổng lồ của mình nay quay ngược lại t·ấn c·ông. Tiếng gầm rú phẫn nộ của chúng vang vọng khắp chiến trường, như muốn xé nát không gian.
Con mãnh long của Obasi giật nảy, suýt nữa hất ông ta ngã xuống đất. Giữa tình cảnh hỗn loạn, Obasi mất đi một phần kiểm soát, lúng túng hét lên để kiềm chế đám quái thú đã phản bội.
Trên không trung, Satano cười phá lên đầy thích thú, rồi tiếp tục dùng thú ngữ để kích động thêm những con quái thú còn lại, từng lời như ngọn lửa thiêu đốt thêm vào cơn phẫn nộ của chúng. Quỳnh Nga nhìn Satano, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ và tự hào, còn Lucky tiếp tục lượn vòng quanh chiến trường, phòng thủ sẵn sàng nếu Obasi cố phản công.
Hà Trí cười thầm đắc ý nói:
“Lý Minh, nói ngươi là thiên tài quân sự xem ra là còn hạ thấp. Hà Trí ta thật may mắn không kết thù với ngươi. Hiểu rõ và đặt đúng năng lực thuộc hạ đúng nơi đúng chỗ… điểm này Hà Trí ta cũng chịu thua ngươi.”
Tiếng thú ngữ của Satano vang vọng như lời hiệu triệu, khuấy động tâm thức của đại quân quái thú. Cơn sóng thức tỉnh lan ra cuồn cuộn, như thể từng con quái thú đã chịu đựng gông xiềng quá lâu, giờ đây chỉ chờ được giải thoát để phản kháng. Những con quái vật biến dị nhanh chóng quay sang xâu xé lẫn nhau, và hơn hết, mục tiêu của chúng chính là Obasi.
Nhưng Obasi nào dễ dàng chịu thua. Với một động tác sắc bén, ông ta vung lên chiếc roi dài, cú quất mạnh tạo nên làn sóng chấn động tỏa ra khắp chiến trường. Dị năng của ông ta thâm nhập vào ý thức của những con quái thú, ép buộc chúng trở lại trạng thái bị khống chế.
Những con vừa bị Satano đánh thức giờ đây lại một lần nữa gục đầu phục tùng, đôi mắt chúng trở nên đờ đẫn, lùi về hàng ngũ dưới trướng Obasi.
Ngay khi Obasi chuẩn bị vung roi lần nữa để củng cố quyền kiểm soát, bốn mũi tên cơ khí xé gió lao tới, như bốn con rắn độc phóng về phía ông ta. Obasi không kịp trở tay mà né tránh hoàn toàn, phải nhảy lùi lại, đánh mất sự tập trung trong thoáng chốc. Những mũi tên, dù không trúng đích, vẫn đủ để khiến ông ta không thể tiếp tục vung roi khống chế quái thú một cách thoải mái.
Trên không trung, Quỳnh Nga vừa bắn xong, vững vàng đáp xuống trên thân Lucky, ánh mắt tinh anh nhìn chằm chằm về phía Obasi, đầy thách thức. Hai đứa trẻ, Satano và Quỳnh Nga, phối hợp ăn ý, tạo nên một thế trận bất ngờ khiến ngay cả Hà Trí cũng phải gật đầu tán thưởng, không ngừng khen ngợi.
Khi mất đi sự hỗ trợ của roi da, Obasi bị dồn vào thế khó. Satano tranh thủ cơ hội, tiếp tục phát ra thú ngữ vang rền, lần nữa đánh thức đám quái thú, khơi dậy sự phẫn nộ đang bị đè nén bên trong chúng.
Chỉ trong nháy mắt, cục diện chiến trường lại rơi vào hỗn loạn, đại quân quái thú quay sang t·ấn c·ông lẫn nhau như những cơn sóng dữ, đổ ập vào đội hình vốn đã xáo trộn của Obasi.
Obasi hét lớn, đôi mắt gân máu đỏ ngầu, giận dữ đến mức không kiềm chế được. Trong cơn tức giận, ông ta quẳng luôn chiếc roi, gầm lên một tiếng mạnh mẽ đến nỗi át cả tiếng thú ngữ của Satano.
Âm thanh đó mang theo dị năng đặc biệt, khiến quái thú b·ị đ·ánh thức lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng, hung hãn dồn lực tiến lên phía trước như thể bị ma lực thúc giục.
Đại quân quái thú nhanh chóng trở thành dòng thác lũ, đổ ập về phía trước, tạo nên những âm thanh đinh tai nhức óc, rung chuyển cả núi rừng. Satano nhìn thấy tình cảnh đó, sắc mặt thoáng chốc trở nên hốt hoảng. Dù hết sức cố gắng, cậu cũng không thể duy trì được dị năng thú ngữ giữa dòng sức mạnh áp đảo từ tiếng hét của Obasi.
Đúng lúc ấy, giọng của Hà Trí vang lên qua điện đàm, trầm ổn và dứt khoát:
“Hai đứa rút lui đi. Đại quân của Obasi không chỉ mạnh ở vẻ bề ngoài. Chọn thời điểm thích hợp rồi ra tay sau.”
Quỳnh Nga và Satano, dù còn trẻ, cũng hiểu rõ ý nghĩa của mệnh lệnh. Chúng không thể tùy tiện mạo hiểm trong tình cảnh này, đặc biệt là khi đại diện cho quốc gia và mang theo trọng trách. Ánh mắt Satano lóe lên một chút tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu cùng Quỳnh Nga, ra hiệu cho Lucky lùi lại.
Lucky nhẹ nhàng đáp xuống đại bản doanh của Nga Mi Sơn, Hà Trí đứng đó, bên cạnh còn có một người mà nếu Lê Nhật ở đây sẽ dễ dàng nhận ra. Thiếu nữ đẹp như tiên tử, trong bộ áo lụa màu xanh biếc đó chính là Thanh Yến, vẻ mặt thích thú nhìn hai đứa trẻ.
Bên cạnh còn có Chúc Ly và Magie cũng đã sẵn sàng bước vào trận chiến. Chúc Ly, với ánh mắt sắc bén, tập trung vào đám quái thú, đôi bàn tay khẽ động, lửa bắt đầu bùng lên quanh người cô nàng, tạo thành những luồng lửa rực rỡ tựa như linh hồn sống.
Magie đứng bên cạnh, trong bộ chiến giáp bó sát và những dải lụa dài phía sau lưng. Cả người cô nàng tỏ ra một sức mạnh thần thánh, tâm trí vững vàng, chỉ chờ đợi hiệu lệnh từ Hà Trí.
Hà Trí quan sát tất cả với vẻ điềm tĩnh, hoàn toàn tự tin vào khả năng của đội hình này. Từ khi được Thanh Yến trợ giúp, Nga Mi Sơn không còn là căn cứ yếu kém của những năm về trước.
Hộ sơn đại trận bao phủ quanh căn cứ, tỏa sáng như một bức tường vô hình, cường đại nhưng đầy bí ẩn, giúp nâng cao sức phòng ngự lên gấp bội. Đại trận này không chỉ là một lớp bảo vệ mà còn như một hệ thống trợ lực, khuếch đại sức mạnh của từng người trong trận chiến.
Lý Minh rõ ràng không hề xem nhẹ sức mạnh của Trần Cận Nam. Hắn phái Chúc Ly và Magie đến không chỉ để bảo vệ căn cứ mà còn để tạo thế áp đảo. Hai nữ chiến tướng này mang sức mạnh và ý chí không kém cạnh bất kỳ đội quân nào. Mỗi người đều là một chiến binh đáng gờm.
Khi Hà Trí đưa tay ra hiệu, Chúc Ly khẽ cười, l·ửa b·ùng l·ên trong lòng bàn tay cô nàng, hình thành một q·uả c·ầu l·ửa rực cháy, chuẩn bị lao về phía kẻ địch. Magie nhẹ nhàng đưa tay, thần lực lan tỏa không gian, chuẩn bị lao vào đám quái thú bất kỳ lúc nào.
"Chuẩn bị xuất kích!" Hà Trí ra lệnh, giọng trầm và đầy uy lực.
Đội quân của Trần Cận Nam có thể mạnh, nhưng Nga Mi Sơn giờ đây không phải là nơi dễ dàng x·âm p·hạm.