Môn Thần

Chương 186: Gián Điệp Bất Đắc Dĩ



Chương 186: Gián Điệp Bất Đắc Dĩ

Hắc Xà Chiến Hạm rung lên bần bật dưới sức ép khổng lồ của Xích Hồn, từng mắt xích đỏ rực siết chặt như muốn nghiền nát mọi thứ.

Trên cầu chỉ huy của Hắc Xà Chiến Hạm, tiếng cảnh báo vang lên liên tục, ánh đèn đỏ nhấp nháy. Drayke, với một mắt duy nhất trợn trừng, sự phẫn nộ lẫn sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt đầy sẹo. Các thuyền viên chạy toán loạn, tiếng la hét hoảng loạn vang lên khắp nơi, không ai dám nhìn thẳng vào cảnh tượng khủng kh·iếp trước mắt.

Bên ngoài, Lê Nhật đứng giữa không gian tối đen như một ngọn hải đăng đỏ rực, ánh mắt kiên định, tay siết chặt Xích Hồn trong trạng thái Bản Thể, từng sợi xích như bùng cháy mãnh liệt hơn dưới sự tập trung của hắn.

“Thực lực… Hồn Tông, sao có thể?” Kalak như nghẹn lại từng lời nói. “Không thể nào, nếu Trái Đất có Hồn Tông tồn tại, vì sao bấy lâu nay vẫn chỉ là một tiểu hành tinh vô danh?”

“Giờ thắc mắc cái đó muộn rồi, hắn đến rồi.” Baidu hét lên bằng giọng đặc sệt của mình, cả thân hình hắn căng cứng, hồn lực tỏa ra mãnh liệt.

Sau t·iếng n·ổ vang trời, Xích Hồn đỏ rực xuyên thủng lớp giáp dày của Hắc Xà Chiến Hạm, đưa Lê Nhật đến trước mặt ba tên đầu sỏ chỉ trong chớp mắt.

“Lập tức ra lệnh cho đại quân dừng tay, tha cho các ngươi khỏi c·hết.”

Giọng hắn đanh thép, mỗi chữ như núi đá đập xuống, nhưng chỉ một khoảnh khắc ngừng lại, hắn đã lao lên, Xích Hồn cùng lao tới, không cho ba tên đối thủ kịp phản ứng.

Xích Hồn vươn dài, mang theo sức mạnh hồn lực dày đặc, như ngọn lửa địa ngục bùng cháy và chia thành ba tia hướng về đối thủ, quất tới tấp.

Drayke xoay người, chiếc áo choàng to lớn vung lên, che phủ cả thân thể bà, biến thành một làn khói đen mờ ảo, kịp né tránh đòn đánh. Bà ta hoảng hốt hét lớn:

“C·hết tiệt, phải cho ta thời gian suy nghĩ chứ!”

Kalak và Baidu không may mắn như vậy. Xích Hồn quất mạnh vào chúng, tạo ra những âm thanh sắc lạnh vang vọng trong không gian.

Lớp giáp vốn dày dặn và vững chắc giờ đây như giấy mỏng, b·ị đ·ánh nát thành từng mảnh vụn. Da thịt của chúng cũng không thể chống cự được sức mạnh tàn bạo của Xích Hồn, văng ra từng mảnh máu thịt tanh nồng, làm bẩn cả không gian xung quanh.

Hồn lực của hai tên này, vốn từng mạnh mẽ tựa như biển cả, giờ đây lại trở nên yếu ớt vô cùng trước cơn cuồng phong của Xích Hồn. Cả hai hoàn toàn bất lực, không còn chút sức kháng cự nào.

Mỗi đòn đánh của Xích Hồn không chỉ là sự tàn phá thể xác mà còn công kích trực tiếp làm suy yếu hồn lực của chúng.

Sức mạnh của Xích Hồn vượt xa sự tưởng tượng của bất kỳ ai, ngay cả những cường giả Hồn Hải như Kalak và Baidu cũng không thể tránh khỏi số phận bị nghiền nát.

Tuy nhiên, Lê Nhật biết không phải lúc để dừng lại tận hưởng sự vượt trội này. Mỗi giây trôi qua là thêm hàng ngàn sinh mạng b·ị c·ướp đi.

“Đầu hàng thì mau lên, đừng làm lãng phí thời gian của ta!”



Lê Nhật hét lớn, Xích Hồn lại hóa thành nhiều bản thể, quấn quanh Kalak và Baidu, xiết chặt, khiến chúng không thể phản kháng nổi trước sức mạnh của một sức mạnh vượt trội.

Chỉ còn nữ chúa hải tặc Drayke, người duy nhất vẫn thành công tránh né được bằng chiêu thức kỳ lạ, biến thành khói đen mờ ảo. Bà ta hoảng hốt, lại gào lên:

“Đầu hàng thì được, nhưng phải có điều kiện…”

Lê Nhật không để bà ta có cơ hội đàm phán, hắn không mất thêm một giây nào, lập tức điều động Xích Hồn biến thành một thanh trường thương cứng rắn, mang theo hồn lực nóng bỏng, xuyên qua khoảng không mà đâm tới.

Drayke hốt hoảng lại hóa thành khói đen mờ ảo, tan ra xung quanh, khiến công kích của Xích Hồn xuyên qua hư không, tiếp tục v·a c·hạm và xuyên thủng lớp giáp dày của Hắc Xà Chiến Hạm, vươn dài ra ngoài không gian.

Từ đây dễ dàng chứng kiến các Hắc Cơ Thần Cò Việt đang tả xung hữu đột, dù đội hình kín kẽ vẫn không tránh được những công kích như điện quang hỏa thạch.

Hắc Cơ Thần đỏ rực của Chúc Ly đã bị ép tách ra xa khỏi đội hình, tạo thành một lỗ hổng khiến các đồng đội phải cật lực hỗ trợ, giữ vững khoảng cách.

Hắc Cơ Thần của Tiêu Long và Tiêu Lực còn thảm hơn, đã bị trúng những tia plasma xuyên thấu, gãy nát không ít chỗ, nếu không phải Magie và Aram che chắn liên tục có lẽ giờ đã hóa thành đóng sắt vụn trôi nổi trong không gian.

Lê Nhật chứng kiến mà lòng nóng như lửa đốt, hắn dùng Dẫn Động Thuật với hồn lực khổng lồ bao trùm đám khói do nữ chúa hải tặc hóa thành. Drayke vừa trở lại hình dạng người đã kêu lên hoảng hốt:

“Ta đầu…”

Nhưng đã quá muộn, lời nói chưa kịp dứt, Xích Hồn đã hóa thành một mũi thương sắc bén, xuyên thủng đại não bà ta. Cả thân xác nữ chúa tàn bạo bị Lê Nhật thu lấy, chỉ trong một nháy mắt, dị năng chữa trị v·ết t·hương nhanh chóng kích hoạt.

Linh hồn của Drayke, bị hồn ti từ Khống Hồn Thuật thu lấy vào thế giới thể nội của Xích Hồn. Giờ đây chỉ còn là một con rối dưới sự khống chế của Lê Nhật.

Ngay tức thì, một cuộc gọi đồng thời được thực hiện từ phía Lê Nhật và Drayke.

“Rút lui! Toàn bộ rút lui!”

Tiếng hô của cả hai vang lên trong điện đàm.

Hawka, Hà Trí và Lý Minh mừng rỡ ra lệnh:

“Toàn quân rút lui!”

Đã có kế hoạch từ trước, lực lượng UNION rút lui nhanh chóng như thủy triều. Tuy nhiên, Hư Vô Xà Đoàn lại chậm chạp hơn rất nhiều, mặc dù đã nhận được chỉ thị trực tiếp từ Drayke, nhưng chúng vẫn mất vài giây để hành động.



Những lời phàn nàn vang lên như nấm sau mưa:

“Sao lại rút lui? Drayke có tỉnh táo không vậy? Bọn chúng không thể so với hỏa lực của chúng ta.”

“Đúng vậy, lúc này mà rút lui sao?”

Drayke quát lớn, giọng nói uy quyền:

“Câm miệng, ai chậm trễ thì quăng hết vào hố rắn!”

Dù bất mãn, các tướng lĩnh Hư Vô Xà Đoàn cũng đành phải im lặng làm theo, nhìn thấy Drayke vẫn tỉnh táo và sắc mặt lạnh lùng như mọi khi, họ không dám phản kháng thêm.

Trong một sát na quyết đoán, Lê Nhật lập tức gọi linh hồn của Eun Ji ra, giọng hắn lạnh lùng như thẩm phán:

“Eun Ji, cô có mười giây để suy nghĩ. Hồi sinh trên thân xác Drayke, nữ chúa hải tặc khét tiếng, kẻ đứng đầu Hư Vô Xà Đoàn. Giúp ta giữ yên bọn chúng cho đến khi ta liên lạc lại. Hoặc ta sẽ đánh cô tan thành hư vô ngay lập tức. Mười… chín…”

Linh hồn của Eun Ji hiện lên, trong mắt là sự hốt hoảng và bất lực. Nhìn thân xác Drayke đang bị hồn ti treo lơ lửng giữa không trung, nhưng Eun Ji hiểu rõ không thể chống lại sức mạnh của Lê Nhật lúc này. Cô ả không còn lựa chọn nào mà hét lớn:

“Ta đồng ý, xin đừng g·iết ta!”

Lê Nhật cười nhạt, không chút động lòng, nhưng trong lòng đã có một kế hoạch rõ ràng.

“Tốt lắm.”

Hắn đáp, rồi ngay lập tức sử dụng Lạc Hồn Thức để đưa linh hồn Eun Ji hòa nhập vào thân xác Drayke. Mọi thứ diễn ra một cách suôn sẻ, như thể linh hồn cô ta đã được chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận thân thể này.

Mặc kệ những bài xích và cấm kỵ, Lê Nhật nhồi nhét linh hồn của Eun Ji vào cho bằng được và để lại trên linh hồn cô ả một tia thần thức. Chỉ cần không rời khỏi thế giới này, Eun Ji không thể nào thoát khỏi sự theo dõi của hắn.

Chỉ trong chốc lát, thân xác Drayke mở mắt lần nữa, và sự thay đổi trong ánh nhìn là không thể chối cãi. Mặc dù không hài lòng với tình trạng hiện tại, Eun Ji không thể không cảm thấy một sự mừng rỡ ngấm ngầm.

Dù cho phải gánh vác thân phận của nữ chúa hải tặc, nhưng ít ra, cô ta vẫn sống lại. So với một linh hồn bị giam cầm trong bóng tối, cô thà chấp nhận thân phận mới này.

Lê Nhật không chậm trễ. Hắn nhanh chóng rời khỏi, dẫn theo Kalak và Baidu đã bị trói chặt bởi Xích Hồn. Hai tên cường giả Hồn Hải trở nên bất lực, thân thể gãy nát nhiều chỗ, hồn lực không thể dùng, đến cả miệng cũng bị Xích Hồn khóa chặt.

Phong độ đại thống lĩnh Vệ Binh thoáng chốc thay bằng những kẻ bại trận thảm hại, như chó bị xích mõm mà lôi đi.



Giọng Lê Nhật vang lên trong tâm trí Eun Ji, đầy sắc lạnh:

“Nhớ lấy! Giữ yên bọn chúng, đóng vai thật tốt, cho đến khi ta liên lạc lại.”

Cảm giác nặng nề bủa vây, Eun Ji nhận ra cô không còn đường lui. Lê Nhật đã cưỡng ép cô phải nhận nhiệm vụ này, và cô chính là gián điệp bất đắc dĩ của hắn, bất kể có thành công hay không. Sau khi nghe thấy lời căn dặn cuối cùng, cô cảm thấy thân thể Drayke vốn đã lạnh lẽo lại càng thêm nặng nề.

Lê Nhật không nhìn lại, hóa thành một đạo năng lượng tinh thuần, lao nhanh về phía Hắc Cơ Thần của Aram. Vừa về đến, hắn không hề chần chừ mà hét lớn:

“Thu đội!”

Ngũ đại Hắc Cơ Thần mừng rỡ và lập tức thực hiện lệnh. Tiêu Long và Tiêu Lực đã không thể tự bay được nữa, đành nhờ Magie và Chúc Ly kéo đi, đến cả Hắc Cơ Thần của Aram cũng đã tan nát phần lớn tấm khiên và giáp bên ngoài.

Nếu Lê Nhật chậm hơn một khắc, hậu quả có thể tưởng tượng sẽ thảm thiết cỡ nào.

Họ tách khỏi Hắc Xà Chiến Hạm trong những tiếng rít của động cơ, rời đi nhanh chóng, nhưng trên đường trở về, họ nhìn thấy vô số chiến hạm của Hư Vô Xà Đoàn đang bay ngang qua. Những ánh mắt căm hận và đầy thù địch dõi theo, nhưng không ai dám mạo hiểm t·ấn c·ông.

Cú chạm mắt ấy đã đánh dấu sự kết thúc của cuộc chiến xâm lược, một cuộc chiến mà băng Hải Tặc Không Gian vốn tưởng như sẽ dễ dàng quét sạch đối thủ. Lại bị một Hồn Tông ngang trời xuất thế đánh tan, hắn quá mạnh mẽ cả về chiến lực lẫn tâm cơ.

Lê Nhật hiểu rõ, đây chỉ là một phần nhỏ trong tổng lực lượng của Hư Vô Xà Đoàn. Drayke, dù là một thủ lĩnh mạnh mẽ, vẫn chưa phải là người duy nhất dẫn dắt lực lượng này. Còn hai thủ lĩnh nữa đang ở đâu đó, và Lê Nhật biết rằng việc bọn chúng quay lại chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Hắn đang đánh cược vào Eun Ji.

Để giữ yên tình hình, Lê Nhật không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc để Eun Ji đóng giả Drayke, trở về và chấn an các thuộc hạ. Dù cho cô ta có thành công trong việc duy trì vỏ bọc này hay không, thì ít nhất cũng phải kéo dài thời gian, trì hoãn các hành động của Hư Vô Xà Đoàn.

Bởi vì Trái Đất lúc này cần thời gian để khôi phục sau tổn thất nặng nề, và thời gian để phát triển một chiến lực phòng thủ mạnh mẽ hơn, đủ sức đối phó với mối đe dọa còn chưa lộ diện hết.

Lê Nhật không có nhiều lựa chọn. Dù hắn hoàn toàn tự tin vào sức mạnh của mình, và thật sự sẽ không gặp khó khăn gì khi khai chiến với số chiến hạm còn lại của Hư Vô Xà Đoàn, nhưng hắn biết rằng cái giá phải trả sẽ vô cùng đắt.

Trái Đất sẽ không thể chịu nổi thêm một cuộc tàn sát nữa. Những t·hương v·ong khổng lồ là điều không thể tránh khỏi, và hắn không thể để sự cuồng nộ của mình biến thành một t·hảm h·ọa vô nghĩa.

Hơn thế nữa, việc phát động c·hiến t·ranh lúc này sẽ chỉ càng thu hút sự chú ý của các thế lực khác.

Lê Nhật hít một hơi thật sâu, suy nghĩ dứt khoát. Hắn không thể hành động nóng vội. Mọi thứ phải được tính toán kỹ lưỡng. Hắn cần phải tạo ra một thế lực đủ mạnh để khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải e dè. Một uy thế vô hình, mạnh mẽ đến mức khiến kẻ thù không dám vọng động, thậm chí không dám để mắt đến Trái Đất hay bất kỳ thế lực nào có liên quan đến hắn.

Hắn cần phải làm cho mọi thế lực đều nhận thức được rằng, đụng vào Trái Đất, hay thậm chí chỉ nghĩ đến việc gây hấn, sẽ là một sự sai lầm chí mạng. Một cái giá mà chúng không thể trả nổi.

Chính vì vậy, Lê Nhật quyết định không vội vàng hành động mà sẽ tiếp tục củng cố quyền lực, xây dựng một hệ thống phòng thủ đủ mạnh, và quan trọng nhất, phải xây dựng được một hình ảnh, một uy thế đủ lớn, đủ nghiêm minh để khiến bất kỳ thế lực nào muốn đụng vào cũng phải nghĩ đi nghĩ lại.

Hắn cần thời gian, và trong khoảng thời gian đó, hắn phải tìm cách đẩy mạnh chiến lược, tạo ra một thế lực không thể bị bỏ qua.