Môn Thần

Chương 19: Bị Thịt



Chương 19: Bị Thịt

Himoji đã hack hệ thống camera của đặc khu, kiểm soát con chíp của cô bé, nhưng đó chỉ là đánh lừa, không thể triệt để làm cho khả năng định vị của con chíp mất đi. Còn với Lê Nhật thì Himoji cần phải nhìn thấy con chíp, thông qua năng lực Phân tích của mình mà tìm lỗ hổng kỹ thuật, sau đó triệt để khống chế khả năng định vị.

Đây là lúc mà màn tiểu phẫu diễn ra trong phòng Lê Nhật. Con chíp được cấy sâu vào ót của hắn, gần chạm đến xương sống và xương sọ. Himoji đã n·ôn m·ửa hai lần khi tiến hành dùng một con dao ở nhà ăn khoét sâu vào cổ Lê Nhật, moi con chíp ra.

Quá trình tiểu phẫu diễn ra trong sự đau đớn tột cùng, vì năng lực tự hồi phục của Lê Nhật. Mỗi lần Himoji rạch một vết mổ, v·ết t·hương ngay lập tức bắt đầu hồi phục, làm cho công việc trở nên kéo dài và khó khăn hơn. Lê Nhật nghiến chặt chiếc áo trong miệng, gồng mình chịu đựng từng cú rạch của con dao, như một con chuột bạch bất đắc dĩ dưới tay của Himoji.

“Anh có cảm giác đã bị em g·iết 100 lần.” Lê Nhật cười khẩy nói, máu vẫn còn chảy ròng ròng từ những vết mổ, nhưng một cách kỳ diệu, các v·ết t·hương lại bắt đầu hồi phục ngay lập tức.

Himoji mặt cắt không còn miếng máu chăm chú quan sát con chíp, cũng nói:

“Năng lực của anh không phải lúc nào cũng có ích. Tí nữa còn phải phẫu thuật nhét nó lại như cũ.”

Nhưng Lê Nhật không hiểu vì lúc này hắn đã không còn con chíp chuyển ngữ, không đoán được ý nghĩa nhưng cũng nói:

“Làm phiền em rồi!”

Đến hơn 0 giờ, Himoji mới có thể hoàn tất quá trình phân tích của mình. Năng lực của cô bé, mặc dù trẻ tuổi, nhưng đã chứng tỏ là rất giá trị trong khâu hỗ trợ. Đối mặt với công nghệ tiên tiến như con chíp của Spatium, Himoji đã kiểm soát thành công. Đừng quên rằng công nghệ này, với kích thước chỉ bằng đầu ngón tay, không chỉ có khả năng định vị và chứng nhận ID mà còn chuyển ngữ, là một phát minh đột phá không thể xem thường.

Himoji phải thông qua quá trình tiếp xúc vật lý với con chíp. Lê Nhật quan sát thấy từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, cô nắm chặt con chíp bằng cả hai tay, mồ hôi rịn ra trên trán, biểu hiện của sự tập trung cao độ. Mỗi cử động của cô đều tỏ rõ sự căng thẳng và mệt mỏi.

Khi đến lúc lắp con chíp trở lại, quá trình trở nên trơn tru hơn nhờ vào kinh nghiệm trước đó, mặc dù Himoji đã kiệt sức. Rất may, con chíp không cần phải cấy vào xương, mà chỉ cần nằm sâu trong lớp thịt sau ót. Nhờ có sự chuẩn bị kỹ lưỡng và sự khéo léo, Himoji nhanh chóng hoàn tất việc lắp đặt mà không mất nhiều thời gian.

“Em đã khống chế hoàn toàn con chíp của anh, lúc này anh có di chuyển đi đâu thì con chíp vẫn sẽ định vị ngay chỗ này. Camera em cũng đã hack từ trước, nó sẽ liên tục lập lại hình ảnh anh nằm ngủ, nếu không có người đến kiểm tra sẽ không bị phát hiện. Bây giờ em phải trở lại phòng ngay thôi.”

Lê Nhật suy nghĩ rồi nói:

“Tránh để đặc khu phát hiện, anh chỉ cần thời gian mỗi tối từ 24 giờ đến 4 giờ sáng.”

“Được, vậy em sẽ đóng băng camera và con chíp vào khoảng thời gian này mỗi ngày.”

Những ngày tiếp theo, Lê Nhật đã không ngừng tận dụng số điểm kiếm được để quy đổi một lượng lớn Thuốc Cường Hóa Thể Chất loại III. Dù vậy, thật đáng tiếc, tất cả những nỗ lực này không mang lại cải thiện nào cho thể chất của hắn.



Dường như thể chất của hắn đã đạt đến ngưỡng mà công nghệ hiện tại của Spatium không thể nâng cao thêm. Các loại thuốc cao cấp hơn thì hắn không đủ điểm để đổi, vì vậy hắn quyết định thay đổi kế hoạch: tích lũy điểm để có thể đổi được thuốc Cường Hóa Thể Chất loại I - 100.000 điểm.

Đây là một con số khổng lồ, ước tính hắn phải đứng hạng nhất trong tháng 100 lần, tương đương khoảng 8 năm 3 tháng. Dù vậy, hắn vẫn không đáp ứng đủ điều kiện Chiến Công để đổi thuốc. Đối mặt với tình cảnh này, trước mắt hắn phải tập trung vào việc kiếm điểm.

Một buổi sáng đẹp trời, trưởng khu Max công bố bảng nhiệm vụ cho các học viên tự chọn, với số điểm quy đổi hấp dẫn. Các nhiệm vụ loại A, hầu hết từ 1000 đến 2000 điểm, yêu cầu học viên phải có ít nhất 3 tháng tham gia huấn luyện, điều mà Lê Nhật chưa đạt. Các nhiệm vụ loại B, từ 500 đến dưới 1000 điểm, là những nhiệm vụ Lê Nhật nhắm đến.

Hầu hết các nhiệm vụ loại B trở lên đều là nhiệm vụ thu thập nguyên vật liệu bên ngoài Spatium và cần đủ số lượng người đăng ký để phát động. Lê Nhật đã đăng ký một nhiệm vụ: Thu Thập Mẫu Vật Xác Sống - Khu Vực Ngoại Ô Phía Bắc. Mục tiêu chính của hắn không chỉ là kiếm điểm quy đổi mà còn để kiểm chứng liệu máu của xác sống có thể giúp cường hóa bản thân hay không. Hiện tại, với Lê Nhật, tổng cộng có năm người đăng ký cho nhiệm vụ, cần đủ mười người để phát động. Hắn chỉ còn biết chờ đợi và tiếp tục tập luyện.

Mỗi ngày, Lê Nhật gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Ban ngày, hắn huấn luyện trong đặc khu, còn ban đêm lén lút đến phòng thể chất để tập luyện. Sự kiên trì của hắn vượt xa các học viên khác. Một phần là nhờ năng lực đặc thù, nhưng phần lớn là do ý chí sắt đá sau hai lần thí nghiệm. Hắn không muốn trở thành miếng thịt mềm cho bọn người có quyền thế.

Hiện tại, sức nâng của hắn đã tăng từ hai trăm ký lên hai trăm năm mươi ký. Tốc độ sau khi cởi bộ giáp đã tăng gấp ba lần, nhưng vấn đề là bộ giáp quá khó để cởi bỏ, và trong thực chiến, việc này có thể dẫn đến nguy cơ mất giáp. Hai trăm điểm quy đổi là toàn bộ gia tài của hắn hiện tại. Lê Nhật tự chấn an mình, với khả năng hồi phục và sức bền của áo giáp, hắn tin rằng rất ít nguy cơ có thể đe dọa được hắn, mặc dù kinh nghiệm của hắn vẫn còn non kém.

Đã một tuần lễ trôi qua, số người đăng ký nhiệm vụ mà Lê Nhật đã chọn tăng lên con số chín. Rất ít người chấp nhận ra ngoài làm nhiệm vụ, hầu hết bọn họ đều chỉ muốn làm nhiệm vụ khi thực sự cần thiết. Lỗ hổng là khu huấn luyện sẽ không đuổi học viên nên hầu như không ai tự nguyện, dù sao thế giới bên ngoài thông qua truyền thông cho thấy quá sức nguy hiểm. Nhiệm vụ tuy có phần thưởng hấp dẫn, ngoại trừ số điểm quy đổi bên cạnh đó còn liệt kê các khoản trợ cấp cho người thân nếu như không may m·ất m·ạng, số lượng mẫu vật càng nhiều thì cao tầng còn có thể đặc cách thưởng thêm.

Lê Nhật khắc khổ huấn luyện như một gã điên, trên người mang theo 115 kí lô gram dần dần đã quen, cử động đã trơn tru hơn nhưng khiến hắn trông như một con rùa. Đôi lần lên lôi đài thử sức chỉ biết đứng đó cho đối phương đánh, những học viên khác thấy cử động của hắn chậm chạp một cách khó hiểu, còn tưởng rằng hắn bị chậm bẩm sinh.

Cũng bởi vì biểu hiện này, từ đầu đến giờ chưa một ai mời hắn vào tác chiến tổ đội, kể cả Chúc Ly. Các huấn luyện viên nhìn thấy vậy cũng không thể chủ động xếp hắn vào các tổ đội, tất cả đều từ chối, việc này cũng không thể trách họ được, không ai muốn rước một gánh nặng vào đội.

“Ha ha ngươi nhìn tên đó kìa. Hắn đang đấu lôi đài hay đóng phim quay chậm vậy?”

“Ta cũng không biết nữa, hình như là người mới đến, đi cùng với cô nàng hot girl đằng kia. Không biết nhìn hắn ăn đòn như thế nàng có đau lòng không nữa?”

Mặc kệ bàn tán xung quanh, Lê Nhật cứ lên lôi đài ăn đòn bầm dập còn Chúc Ly thì cứ thản nhiên đứng dưới lôi đài mà nhìn. Cô nàng không thèm hỏi han gì hắn nhưng biết rõ thể chất của hắn không đến nỗi tệ như vậy.

Thật ra Chúc Ly cũng muốn lên đài thử sức nhưng năng lực của cô nàng bị hạn chế ở đây nên chỉ đành đứng xem. Như bao người sống sót khác, mỗi ngày đều cảm thấy bản thân khỏe hơn, nhanh hơn.

Ầm một tiếng! Lê Nhật bị một cú đấm thẳng mặt, cái nhìn của đối thủ như khinh thường khiến mọi người dưới đài cảm thấy hả hê.

“Này anh bạn, đi xuống đi, tôi không có hứng thú đánh với một cái bị thịt.”

Bị đối thủ sỉ nhục nhưng Lê Nhật với ánh mắt kiên định chỉ cười đáp:



“Bị thịt sao? Tôi thích cái tên này, vậy thì cứ gọi tôi là Bị Thịt đi. Nhưng anh muốn tôi xuống đài phải đánh bại tôi đã.”

Tiếng hò reo bên dưới lôi đài ầm ĩ, chủ yếu là dè bỉu Lê Nhật:

“Xuống đi, xuống đi, đồ bị thịt.”

“Yeah, xuống đi.”

“Mau đánh hắn xuống đi, chỉ là bị thịt thôi, nên đuổi hắn ra khỏi đặc khu mới phải.”

Mặc kệ những lời sỉ vả liên tiếp từ dưới đài, suốt nhiều trận liền Lê Nhật bị ăn không biết bao nhiêu là đòn. Mỗi lần hắn định t·ấn c·ông đều như một con rùa muốn lật người, đối thủ dễ dàng né được. Không khí càng lúc càng nóng khi mọi người thấy khó hiểu, Lê Nhật ăn đòn rất nặng nhưng chưa một lần rơi khỏi đài, ngược lại đối thủ của hắn liên tiếp bỏ cuộc, đánh đến hết hơi tự động rời lôi đài.

Lôi đài là hoạt động được yêu thích nhất của đặc khu huấn luyện dị năng này. Một phần vì nó không hạn chế năng lực thể chất, một mặt vì có thể tự do cá cược điểm, nên mỗi học viên đều muốn tranh thủ thể hiện mình. Lê Nhật, để nhanh chóng làm quen với trọng lượng 115 kilogam trên cơ thể, liên tục lên lôi đài thách đấu. Ban đầu, đối thủ của hắn cười nhạo không thôi, nhưng chẳng bao lâu, mọi người nhận ra rằng hắn không chỉ là một bị thịt mà còn là một bị thịt bất tử, không thể b·ị đ·ánh gục.

“Mẹ kiếp, tao không tin đánh mày không rơi khỏi lôi đài.” Một gã to con như đô vật bước lên đài của Lê Nhật mắng, với giọng gầm gừ đầy thách thức.

Lê Nhật lễ phép nói: “Ông chú, mời chỉ giáo cho.”

Giọng nói của hắn không hề nao núng, khiến gã đô vật càng thêm tức giận. Bị khiêu khích tên to con lao vào hừng hực như con bò điên, Lê Nhật không những không né mà còn dang tay đón cú tông của hắn.

Cả hai v·a c·hạm ngay lập tức vang lên một tiếng côm cốp, máu đã chảy trên mặt của Lê Nhật. Nhưng nhiêu đó là chưa đủ để Lê Nhật phải lùi bước, hắn chắc chắn như một bức tường, còn gã to con thì như một máy ủi không ngừng dồn sức muốn đẩy ngã.

Mười phút giằng co sau đó cứ như một cuộc đấu của hai con bò mộng, Lê Nhật và gã to con thay phiên nhau đẩy, không có kỹ xảo chiến đấu, thuần túy là đấu sức. Nhưng điều lạ là một bên thì to lớn như lực sĩ, còn Lê Nhật đứng trước gã cứ như một tí hon, lực sĩ và tí hon không ngờ lại ngang sức, không ai đẩy nổi đối phương.

“Khá lắm nhóc, tao không đánh nổi mày.”

Cuối cùng thì gã to con cũng từ bỏ, trở thành người thứ mười trong ngày phải bỏ cuộc trước Lê Nhật. Sau hôm đó đại danh Bị Thịt của hắn nổi như cồn, thu hút không ít sự chú ý của đặc khu, kể cả các thành viên trong top 10 cũng có người muốn thử sức với hắn, nhưng kết quả vẫn vậy. Nhiều người còn cho rằng xét về mặt chịu đòn, đặc khu này không một ai có thể hơn được Bị Thịt. Top 3 đặc khu vẫn chưa ra tay nhưng bọn hắn đều là những người đặc biệt, chỉ xem Lê Nhật như một người bình thường mới nổi, không có hứng thú.

Bị Thịt cứ thế một ngày lại một ngày đứng sừng sững trên lôi đài, chịu đòn, chiến đấu bất khuất không một lần bỏ cuộc.

Khi Aram bước lên lôi đài của Lê Nhật, ánh đèn chói lóa chiếu sáng cơ bắp đồ sộ của hắn, làm nổi bật sự những đường nét mạnh mẽ. Những khán giả xung quanh chăm chú dõi theo từng cử động của cuộc chiến. Khi cú đấm mạnh mẽ của Aram chạm vào Lê Nhật, âm thanh vang dội như sấm sét trong không khí. Nhưng Lê Nhật vẫn đứng vững như một ngọn núi, khiến Aram, người đã giữ kỷ lục bách thắng, phải thất vọng. Thất bại của hắn trước Bị Thịt như một gáo nước lạnh dội thẳng vào những ai đang nóng lòng muốn thử sức với Lê Nhật.



“Mẹ kiếp, tên đó là cái quái gì vậy, thật sự không ai có thể đánh bại hắn sao?”

“Ngươi có giỏi thì lên đi, đừng đứng ở đây ca thán.”

Khi cuộc chiến giữa Lê Nhật và Aram kết thúc, không khí xung quanh lôi đài bắt đầu lắng xuống. Trong khi mọi ánh mắt vẫn dõi theo Lê Nhật, ở một góc khuất của lôi đài, trưởng khu Max và một cô gái tóc đỏ, da trắng, mặc áo blouse trắng đang đứng trao đổi. Max nghiêng người, nhìn chằm chằm vào lôi đài với vẻ quan tâm, trong khi Adilene, với một nụ cười bí ẩn pha lẫn sự tự hào. Cuộc trò chuyện của họ tiếp tục, đem lại một cái nhìn sâu hơn về tình hình hiện tại.

“Adilene, bộ đồ của em thật sự bá đạo.”

“Anh cứ đùa, đó chỉ là sản phẩm thử nghiệm, thậm chí em còn nghi ngờ sẽ không ai sử dụng nó được. 115 kí lô gram không phải là con số nhỏ.” Adilene làm duyên nói, đôi môi đỏ cong lên nụ cười diễm lệ.

Cô gái này có một vóc người nóng bỏng đến hớp hồn người khác, mặc dù đã được che bớt trong chiếc áo blouse rộng thùng thình nhưng cũng chỉ như lớp vải mỏng che ánh đèn, xuân quang lộ ra không ít.

“Cao tầng Viện Nghiên Cứu đang sôi trào lên vì hắn, bí mật nên em không thể tiết lộ với anh, Max à.” Adilene khả ái nói.

“Chuyện đó anh hiểu. Em có nghe nói SHARK cũng đang thành lập một biệt đội dị năng khác hay không?”

“Có, em có nghe nói chúng đang toan tính chuyện gì đó. Những người có dị năng ngày một nhiều hơn, gây sức ép không nhỏ cho việc quản lý.”

“Nhưng sẽ không nhiều đến mức thành lập được cả một đội quân như ở đây.” Max nói, xoay xoay con dao găm đặc dụng trong tay, ánh mắt sắc bén quan sát lôi đài của Lê Nhật.

“Anh nghi ngờ điều gì?” Adilene hỏi, móc một điếu thuốc trong túi ra bắt đầu châm lửa.

“Anh nghi ngờ SHARK đã tự mình tạo ra dị nhân…”

Điếu thuốc trong tay Adilene rớt xuống, cô nàng mấp máy đôi môi mọng đỏ hồng, nói:

“Dị nhân nhân tạo sao?”

“Đúng vậy, nếu thật sự SHARK nắm giữ phương cách biến người thường thành dị nhân, chỉ với lực lượng quân lính của chúng hiện tại ước tính sẽ tạo ra hơn mười ngàn dị nhân… gấp đôi số lượng của chúng ta.”

“Tướng Hank sẽ có đối sách chứ?” Adilene hỏi, lại móc một điếu thuốc ra châm lửa.

“Bên Quân đội cũng vừa có cuộc họp mật về vấn đề này. Anh cũng không tiện cho em biết, nhưng Tướng Hank sẽ không dễ dàng để SHARK tác oai tác quái.” Max phóng con dao găm cắm phập vào hồng tâm của một cái bia gần đó, lại tiếp tục nói. “Tham vọng của SHARK quá lớn, không sớm thì muộn Spatium cũng xảy ra n·ội c·hiến. Nếu thời điểm đó đến, anh sẽ rất vui lòng lấy đầu của chúng.”

Ánh mắt của Max hiện lên một cái nhìn hận thù xa xăm, ánh lửa của quá khứ không ngừng thiêu đốt ý chí hắn, giống như con thú bị giam cầm chỉ đợi thời cơ đến sẽ bằng tất cả sức mạnh vồ lấy con mồi.