Môn Thần

Chương 191: Pandora Hoàn Thiện



Chương 191: Pandora Hoàn Thiện

Sau khi được Lê Nhật tiến cử, Vias chính thức được bổ nhiệm làm quân sư cho UNION, một vị trí mang trọng trách lớn lao trong chiến lược mở rộng của nhân loại. Giờ đây, trên đôi vai của Vias là sứ mệnh đưa Trái Đất vượt ra khỏi giới hạn của một hành tinh đơn độc, xây dựng nền tảng vững chắc để con người có thể đứng ngang hàng với các thế lực lớn trong vũ trụ. Đó là một tầm nhìn mà chỉ những người đầy bản lĩnh và trí tuệ mới dám nghĩ đến và bắt tay thực hiện.

Thêm vào đó, gia tộc của Vias cũng được Zyrtheon chấp thuận cho di cư hoàn toàn đến Trái Đất, một hành động mà Vias hằng ao ước. Thoát khỏi sự áp bức của Thủ Lĩnh Tối Cao tàn nhẫn không chỉ là một sự giải thoát, mà còn là cơ hội để Vias và gia tộc tìm kiếm một cuộc sống mới tự do, không còn chịu cảnh bị kiểm soát và tận dụng. Việc này khiến Vias phấn khích đến mất ngủ nhiều ngày liền.

Về phần Lê Nhật, mặc dù là người tiến cử Vias, nhưng hắn không có ý định can thiệp trực tiếp vào những công việc này. Đối với hắn, đây là thời điểm cần dành cho việc nâng cao thực lực bản thân.

Những mối đe dọa mang tính hủy diệt đang rình rập từ bóng tối, và Lê Nhật hiểu rằng chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới có thể bảo vệ mọi thứ mà hắn quan tâm. Quyết định của hắn không đơn thuần là vì bản thân, mà là để chuẩn bị cho những trận chiến sắp tới.

Hôm nay là một ngày trọng đại, một cột mốc mới trong lịch sử, bởi vì Tân Nhân Loại Hậu Kỳ đầu tiên của Việt Nam sẽ chính thức khai sinh. Đây không chỉ là một bước tiến về công nghệ và sinh học, mà còn là lời khẳng định rằng Việt Nam cũng có thể nắm giữ những sức mạnh tiên phong trong cuộc đua chiến sĩ Thời Đại Khốc Liệt.

Sự kiện diễn ra trong một ngăn hầm sâu bên dưới lòng thủ đô Hà Nội, được bảo vệ nghiêm ngặt bởi một mê cung dày đặc và các lớp chắn c·ách l·y hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Không khí nơi đây vừa ngột ngạt vừa căng thẳng, mọi ánh mắt đều hướng về những cỗ máy và thiết bị điện tử tối tân đã sẵn sàng. Ánh đèn mờ ảo từ các thiết bị phản chiếu trên những lồng kính trong suốt, nơi ba chiến sĩ tự nguyện đang đứng.

Ba người bên trong đã trải qua quá trình sàng lọc kỹ lưỡng, vượt qua nhiều thử thách và đã bước vào giai đoạn Tân Nhân Loại Trung Kỳ. Họ là những chiến binh ưu tú, những người có tinh thần thép và lòng quyết tâm không gì lay chuyển nổi.

Trong số đó, có một gương mặt quen thuộc, Lê Nhật. Hắn đứng đó, thản nhiên và lạnh lùng, đối diện với thử thách mà bất kỳ ai khác cũng phải dè chừng.

Chỉ mới vài ngày trước, Lê Nhật đã hoàn thành thí nghiệm Tân Nhân Loại Trung Kỳ, nhưng kết quả lại không như mong đợi. Cơ thể hắn có sự thay đổi, nhưng không nhiều như hắn kỳ vọng.

Trong khi những người khác đạt được sức mạnh vượt trội, Lê Nhật lại không có bước tiến đáng kể, gần như không cảm nhận được sự khác biệt. Điều này khiến hắn không khỏi trăn trở, liệu có phải cơ thể của hắn đã đạt đến giới hạn, hay còn một điều gì đó chưa được khám phá?

“Các thông số đều ổn, thưa tiến sĩ.”

Tiếng của một kỹ thuật viên vang lên đầy hồi hộp. Cả phòng điều khiển như nín thở, mắt không rời khỏi những màn hình hiển thị dữ liệu. Ai cũng biết họ đang đứng trước khoảnh khắc lịch sử, thời điểm mà thế hệ Tân Nhân Loại Hậu Kỳ đầu tiên sắp được khai sinh.

Lý Minh đứng ngồi không yên, đôi mắt sáng rực lên trong cơn phấn khích và lo lắng. Từ tầng cao nơi hắn quan sát, mọi chuyển động của những người trong lồng kính bên dưới đều hiện rõ mồn một.



“Khởi động thiết bị. Truyền dịch lần một.”

Tiến Sĩ Cường ra lệnh, giọng nói dứt khoát. Ngay lập tức, hệ thống máy móc phản ứng, các động cơ gầm rú như một dàn nhạc giao hưởng, đẩy một dòng dung dịch màu xanh lá cây đậm đặc qua những ống dẫn xoắn vào bên trong lồng kính.

Cảm giác đầu tiên ập đến với Lê Nhật là sự râm ran khó chịu chạy dọc cơ thể, rồi từng chỗ một trở nên ngứa ngáy, như thể mỗi tế bào đang căng ra, hấp thụ từng giọt dung dịch ấy.

Nhìn sang hai chiến sĩ bên cạnh, hắn thấy họ cũng nhăn mặt, nỗ lực chịu đựng cơn đau đang bùng lên bên trong cơ thể. Cảm giác vừa kích thích vừa đáng sợ, đó là cái giá của sự tiến hóa.

Giọng của Hawka chợt vang lên trong tâm trí Lê Nhật, như một lời cảnh báo khắc nghiệt:

“Pandora phải bị khóa chặt, vì một khi tiến hóa đến Tân Nhân Loại Hậu Kỳ, khả năng loạn trí, mất đi nhân tính rất cao. Chúng ta đang chơi với lửa.”

Spatium đã chịu tổn thất nặng nề từ một lần thử nghiệm Tân Nhân Loại Hậu Kỳ, kinh nghiệm ấy khiến họ không dám tiếp tục đi ngược tạo hóa. Tuy nhiên, công trình tạo ra Pandora chứa đựng biết bao tâm huyết và trí tuệ, không thể dễ dàng từ bỏ. Thay vào đó, Spatium quyết định chia Pandora thành ba phần để phong ấn, kiểm soát những rủi ro và làm chủ nguồn sức mạnh đáng sợ này.

Lê Nhật, cùng với Tiến sĩ Cường, Saori Himoji và Lý Minh, đã nhiều lần họp bàn, thảo luận kỹ lưỡng trước khi đi đến quyết định mở phong ấn Pandora.

Thời đại Khốc Liệt hiện tại đã khác xa với thời điểm Spatium tạo ra thí nghiệm này, mối đe dọa và áp lực không ngừng đòi hỏi những bước tiến mạnh mẽ. Lê Nhật đóng vai trò thiết yếu, sử dụng Hồn Lực để bảo vệ và điều hòa tinh thần những người tham gia, hạn chế nguy cơ mất kiểm soát.

Với những cải tiến của Saori Himoji và Tiến sĩ Cường, Pandora được trang bị nhiều biện pháp an toàn tiên tiến, đảm bảo sức mạnh sẽ nằm trong tầm tay của người sử dụng.

Đặc biệt, Lê Nhật còn có Giáo sư Khải, một chuyên gia lỗi lạc và cực kỳ am hiểu lĩnh vực này.

Linh hồn của ông đã được gửi gắm vào một chiến sĩ tự nguyện với khả năng hòa hợp linh hồn cao nhất, giúp bảo toàn kiến thức và kinh nghiệm quý báu. Điều này khiến Pandora có được một sự chuẩn xác và ổn định đáng kể, tránh đi những biến chứng không mong muốn trong quá trình đi ngược tạo hóa.

"Tiến độ diễn biến tốt, thưa tiến sĩ."

Các nhân viên chăm chú theo dõi các màn hình ảo, báo cáo liên tục về trạng thái. Mọi số liệu đều được tỉ mỉ ghi chép, từng chi tiết được kiểm soát chặt chẽ. Đèn báo hiệu chuyển xanh, các hệ thống hoạt động đồng loạt, tạo ra một bầu không khí căng thẳng nhưng đầy kỳ vọng.



Tiến Sĩ Cường gật đầu, giọng đầy uy lực:

"Giai đoạn hai bắt đầu! Saori Himoji, chuẩn bị đi. Magie, cháu cũng sẵn sàng đi!"

Magie và Saori Himoji đã đợi giây phút này từ lâu. Himoji bình tĩnh và quyết tâm, triệu hồi hư ảnh một bông lúa vàng, tỏa hương thơm dịu nhẹ của đồng quê. Bông lúa như ngưng đọng lại, sáng rực, mang đến cảm giác bình yên nhưng cũng ẩn chứa nguồn sức mạnh bí ẩn, làm dịu đi không khí khẩn trương trong phòng.

Magie, đứng ở phía bên kia, cũng bắt đầu triệu hồi sức mạnh. Phía sau nàng, thân hình khổng lồ của Astrara, dần hiện lên rõ ràng. Trong tay Astrara là chiếc gậy hình đồng hồ cát, biểu tượng của thời gian và sự cân bằng, toát ra hào quang lấp lánh.

Lê Nhật, bên trong lồng kính, vẫn giữ được sự bình tĩnh, ánh mắt sáng rực với quyết tâm không nao núng. Hắn lắc đầu ra hiệu, rồi dùng thần thức truyền âm đến từng người xung quanh:

“Chậm đã. Hồn Lực của cháu vẫn đủ để giữ cho họ an yên. Magie, Saori Himoji, chờ hiệu lệnh của anh.”

Bên ngoài, Tiến Sĩ Cường thoáng ngạc nhiên trước khả năng tự chủ của Lê Nhật. Trong khi đó, tình trạng của hai chiến sĩ bên cạnh hắn đang trở nên đáng lo ngại hơn.

Kể từ khi bước vào giai đoạn hai, cả hai người bắt đầu biến đổi. Làn da đỏ ké lên, mạch máu giãn nở rõ rệt dưới lớp da, như thể máu bên trong đang sôi trào. Nhịp thở của họ gấp gáp, từng hơi thở nặng nhọc vang lên qua lớp kính dày, tạo nên cảm giác nguy hiểm cận kề.

Một trong các nhân viên ngồi máy lên tiếng, giọng hoảng hốt:

“Huyết áp của họ đang tăng vọt, 180 mmHg, thưa tiến sĩ!”

“Nhịp tim không ổn định, đã lên tới 120 nhịp/phút!”

“Điện não đồ cho thấy sự r·ối l·oạn cao độ!”

Tiến Sĩ Cường cắn chặt răng, lo lắng nhìn các chỉ số không ngừng leo thang trên màn hình. Ông biết rõ, ở mức độ này, một người bình thường đã có nguy cơ đột tử.

Tuy nhiên, cả hai người trong lồng kính, nhờ vào việc tu luyện Cường Thể Tế Nguyên, đã gia tăng sức chịu đựng thể chất rất nhiều lần. Điều này giúp họ tránh được những tác động nguy hiểm tức thời, nhưng không thể chịu đựng mãi với áp lực khổng lồ này.



Trong khoảnh khắc căng thẳng, ánh mắt Tiến Sĩ Cường lia về phía Magie và Saori Himoji. Cả hai vẫn đang chờ đợi, sẵn sàng ứng phó, nhưng rõ ràng Lê Nhật đang muốn giữ lại liệu pháp xoa dịu tâm trí của họ cho giai đoạn cuối. Đó là lúc mà các biến đổi cơ thể và tâm trí sẽ đạt đến cực hạn, và là khi nguy cơ mất kiểm soát lớn nhất.

Tiến Sĩ Cường nắm chặt hai tay, từng thớ cơ căng cứng, vừa tin tưởng vừa lo lắng.

Lúc này, bên trong lồng kính, Lê Nhật đang cảm nhận rõ rệt áp lực khổng lồ từ việc lượng dịch sinh học xâm nhập vào cơ thể tăng nhanh đến chóng mặt. Dịch chảy ào ạt như những dòng thác xanh lục, làm cho máu huyết trong người hắn sôi trào, từng mạch máu phồng lên như muốn xé rách cơ thể.

Thế nhưng, hắn vẫn giữ được sự tỉnh táo, cố gắng điều hòa Hồn Lực bao bọc lấy cơ thể hai chiến sĩ bên cạnh, như một tấm khiên bảo vệ.

Hồn Lực của Lê Nhật không chỉ là lá chắn mà còn chứa đựng Dị Năng chữa trị, tựa như một dòng suối mát lành, xoa dịu cơn đau thể xác cho hai chiến sĩ quả cảm đang chịu đựng thử thách kinh khủng. Hắn nhìn thoáng qua lòng kính, nơi ghi rõ họ tên của hai người đồng đội.

Nguyễn Mạnh Đạt, ba mươi tuổi, có ánh mắt sắc bén của người từng bước qua ranh giới sinh tử. Trong quá khứ, hắn đã trải qua cuộc đảo hóa ngược từ xác sống, giống như nhiều cư dân của Thời Đại Khốc Liệt.

Một lần nữa được ban cho sự sống, vì vậy hắn muốn lãng phí giây phút nào. Đối với hắn, sống lại là để cống hiến, để hy sinh bản thân vì tổ quốc. Đôi mắt mở to, ánh lên sự đau đớn, nhưng cũng tràn đầy ý chí kiên cường.

Trần Trung Hiếu, người chiến sĩ trẻ mới đôi mươi, tuy tuổi đời còn ngắn ngủi, nhưng ánh mắt không hề kém cỏi so với Mạnh Đạt. Ý chí kiên cường này dường như đã trở thành một phần máu thịt của những người con đất Việt trong Thời Đại Khốc Liệt. Với họ, cống hiến cho đất nước không phải là nhiệm vụ, mà là mục đích tồn tại.

Đặc biệt, Trung Hiếu còn mang trong mình ký thác linh hồn của Giáo Sư Khải, một người thầy lỗi lạc, đầy trí tuệ và tinh thần trách nhiệm.

Dưới tác động Hồn Lực của Lê Nhật, ánh mắt của hai chiến sĩ, từ tình trạng loạn thần, dần dần được dịu lại. Ý chí kiên cường kết hợp với năng lượng mạnh mẽ mà Lê Nhật truyền đến giống như sợi dây kéo họ về với sự tỉnh táo. Cơn đau từ cơ thể tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác thanh thản.

Lê Nhật tập trung hết mức, để Hồn Lực chảy vào từng tế bào của hai người bên cạnh, mang theo sự vững vàng và kiên định. Hắn đưa một ngón tay cái lên ra hiệu, hắn không muốn dùng thần thức truyền đạt trong thời điểm này, rất dễ khiến bọn họ mất tập trung.

Mạnh Đạt và Trung Hiếu đồng thời đưa một bàn tay phải lên chào theo cung cách quân nhân. Lý Minh trên cao nhìn xuống không khỏi cảm động, hắn cũng nghiêm trang chào lại với một nỗi niềm dâng trào như sóng ngầm.

Lê Nhật ra hiệu cho Tiến Sĩ Cường, quyết định rằng đã đến lúc kích hoạt giai đoạn cuối cùng, bước nguy hiểm nhất, nơi mọi công sức có thể thành công rực rỡ hoặc đổ sông đổ biển chỉ trong tích tắc.

Tiến Sĩ Cường gật đầu, đáp lại bằng một tư thế chào trang nghiêm và dõng dạc tuyên bố:

“Giai đoạn ba, tiến hành!”

“Rõ, thưa tiến sĩ!”

Các nhân viên đồng thanh đáp, thao tác nhanh nhẹn để kích hoạt nút đỏ trên bàn điều khiển.