Môn Thần

Chương 196: Dịch Chuyển Không Gian



Chương 196: Dịch Chuyển Không Gian

Thế giới ý thức của mỗi người hoàn toàn không giống nhau, đa số đều mơ hồ như một màu đen thâm sâu bất định.

Nhưng Lê Nhật hiện tại đã xây dựng được nền móng cụ thể, định hình cả trời đất, không gian rõ ràng. Thế giới ý thức của hắn đã câu thông được với lực lượng vũ trụ, Hồn Lực từ đó không ngừng thẩm thấu vào gia cố thêm, mỗi lúc một chân thật.

“Đúng vậy.” Thiên Mạch mặt mếu máo mà nói, dường như nó đang học hoặc bắt chước bộ dạng của Lê Nhật. “Do ngươi đã mang Hồn Lực trở về Trái Đất, khiến hắn thức tỉnh. Ta chỉ điểm cho ngươi đi giải quyết cũng là hợp tình hợp lý chứ?”

“Ngươi có thôi đi bộ dạng đó không?” Lê Nhật bực tức quát. “Không có cảm xúc như ngươi, học cách diễn đạt cảm xúc để làm gì? Hừ, nói như vậy, kẻ phong ấn Băng Phách Long Vương chính là các tồn tại Hồn Linh xa xưa?”

Thiên Mạch như đứa trẻ bị quát mắng, lại trở về bộ dạng dửng dưng vô cảm mà nói:

“Đúng vậy. Hoàng Liên Sơn chỉ là sau này ta kiến tạo thêm để gia tăng sức mạnh phong ấn mà thôi.”

Thiên Mạch ngừng lại một chút, đôi mắt sâu thẳm của nó lại dòm ngó đến Hồn Anh của Lê Nhật, ánh mắt không giấu được sự thèm muốn, từ tốn nói:

“Trong vô số vị diện, Hồn Lực luôn là nơi bị tranh đoạt đầu tiên. Bởi vì nó chính là lực lượng dễ dàng câu thông thiên địa, luyện ra pháp tắc cho bản thân. Đại năng trông thấy nó cũng phải thèm nhỏ dãi.”

Lê Nhật gật gù, ánh mắt hiện lên vẻ tiếp thu, lại nói:

“Nếu ta đoán không lầm, Hồn Lực tinh thuần như suối nguồn đều đã b·ị c·ướp đoạt đi hết. Duy nhất còn sót lại chỉ là Hồn Lực hạ cấp, phiêu phù như những cơn gió, tản mát như hiện tại.”

Thiên Mạch lạnh lùng tán thưởng nói:



“Đúng vậy, ngươi đã từng đến Hồn Giới, còn câu thông với nó, mang Hồn Lực của nó đến Trái Đất. Điều này sẽ mang đến đại họa, Vị Diện Chi Chiến mở ra lại tăng thêm phần nguy cơ bị các thế lực cấp cao dòm ngó. Bởi vì thứ Hồn Lực ngươi mang về, mặc dù không phải thượng đẳng nhưng rất là nguyên sơ. Dễ dàng hấp thụ, dễ dàng tu luyện.”

Lê Nhật híp mắt, hỏi:

“Nói như vậy… phải chăng Hồn Lực ở các giới khác đều không tinh thuần?”

Thiên Mạch lắc đầu, đáp:

“Không chỉ là không tinh thuần, còn lẫn lộn trong đó ma khí và oán niệm sâu sắc của các oán hồn. Cơ bản là không thể hấp thụ, không thể tu luyện.”

Nó lại nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một lời cuối:

“Lê Nhật, Môn Thần sở dĩ là kẻ bảo vệ cho vị diện, bởi vì khả năng xuyên qua các giới của ngươi. Nói về chiến lực, ngươi vẫn còn quá non yếu. Vị Diện Chi Chiến mở ra chính là ngày tàn của chúng ta, xem ra ta phải đi lo hậu sự rồi.”

"Thiên Mạch c·hết tiệt!"

Lê Nhật gầm lên, giọng đầy phẫn nộ, nhưng sâu trong lòng hắn hiểu rằng Thiên Mạch nói không sai.

Thiên Mạch trước khi rời đi, đã truyền đạt một ý niệm vào não bộ hắn, cuộc t·hảm s·át mà Thái Cổ Chi Chiến mang lại!

Khi đó, vô số sinh linh cường đại, cả những Hồn Linh cổ xưa nhất, đã phải tan biến trong biển lửa của sự hủy diệt. Vũ trụ đã trải qua một cuộc tàn sát khủng kh·iếp, và những con số t·hương v·ong khi ấy không thể diễn tả bằng lời, mà chỉ có thể hiểu bằng những con số thiên văn, vượt xa cả khả năng tưởng tượng của hắn.



Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy chấn động. Sự rộng lớn của vũ trụ mà hắn từng nghĩ là vô biên hóa ra lại hiu quạnh và lạnh lẽo đến thế. Nhân loại giờ đây chỉ là những hạt cát nhỏ bé, một tộc giống ít ỏi bị bỏ sót lại sau những trận chiến khốc liệt ấy. Có lẽ đây chính là lý do vì sao nhân loại lại thưa thớt đến vậy, bởi vì, kể cả những chủng tộc cường đại khác cũng đã bị xóa sổ khỏi vũ trụ bao la này.

Lúc này, dù cho sau khi tiến vào cảnh giới Hồn Anh nhưng chiến lực thực tế khó lòng so bì với Hồn Linh. Dù sức mạnh đã tăng lên, nhưng trong mắt những tồn tại ấy, hắn chỉ như một ngọn đèn leo lét trước ánh sáng của những ngôi sao rực rỡ.

Đó cũng chỉ là ước lượng, hắn đã rẽ nhánh, đi theo con đường tu luyện của riêng mình, đã không thể dùng hệ quy chiếu cũ để so sánh.

Lê Nhật lại tiến vào trạng thái tu luyện mà tiếp tục suy diễn, suy nghĩ như gió ngàn thổi đến, liên miên tự chất vấn, tự cải biên:

“Không có thứ gì đã trải qua mà không có giá trị. Hừ, dù không thể tiến vào cảnh giới Hồn Hư như dự tính, nhưng với Hồn Anh này thì sớm hay muộn ta cũng sẽ làm được.”

“Cảm nhận lực lượng thiên địa mỗi lúc một rõ ràng, dù Thiên Mạch không cho phép ta vẫn có thể tác động ít nhiều.”

“Hồn Anh lại như cầu dẫn, mang theo Hồn Lực từ Hồn Giới không ngừng bổ sung đến. Chỉ cần có đủ thời gian, nó nhất định lại có thể tiến cấp.”

Lê Nhật đứng trước Hồn Anh của chính mình, một vầng sáng mờ nhạt nhưng tỏa ra khí chất bình tĩnh, bao quanh hình hài nhỏ bé của chính hắn. Hồn Anh đang nhìn lại hắn bằng đôi mắt mở to, sáng trong như phản chiếu những tầng sâu thẳm của ý thức.

Lê Nhật bất giác cảm thấy một sự kỳ lạ trỗi dậy từ sâu trong lòng, như có thứ gì đó đang thức tỉnh. Bất ngờ, một tia sáng mỏng manh từ Hồn Anh vươn đến mi tâm của hắn, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh, như một cây cầu nối liền cả hai.

“Đây là… thuấn di sao?” Lê Nhật thốt lên trong kinh ngạc, cơ thể cứng rắn đã qua thí nghiệm Tân Nhân Loại Hậu Kỳ cũng không khỏi run lên một chút khi thông tin đổ dồn vào ý thức. “Không, đây vượt xa thuấn di. Đây là Dịch Chuyển Không Gian! Nguyên Hồn Thứ Hai của ta thật sự mang đến cho ta món quà nghịch thiên này…”

Rời khỏi trạng thái tu luyện, Lê Nhật cảm thấy cơ thể mình như nặng nề, tâm trí choáng ngợp trước khả năng mới mẻ. Chưa bao giờ hắn trải qua một cảm giác sâu sắc và mạnh mẽ đến thế. Hắn nhắm mắt, để tâm thức tự do hòa quyện với ý niệm không gian. Đột nhiên, thân hình hắn mờ dần rồi biến mất ngay tại chỗ, không một âm thanh, không một cử động.



Khi mở mắt ra, hắn thấy mình đang đứng trên một hành tinh lạ, băng giá bao phủ mọi thứ xung quanh. Cảm giác lạnh buốt đến thấu xương, nhiệt độ nơi đây chắc chắn dưới âm hàng trăm độ C. Không khí thiếu oxy và trọng lực nặng nề như ghì chặt từng bước chân hắn xuống, gấp mấy lần so với Trái Đất. Trên hành tinh c·hết này, sự sống là điều xa xỉ.

Lê Nhật cúi xuống, nhặt lấy một tảng băng, cảm nhận cái lạnh cắt da cắt thịt từ nó. Trong một khoảnh khắc, hắn động ý niệm, và ngay lập tức, không gian quanh hắn biến dạng. Hàng trăm mét quanh cơ thể hắn đột ngột trống rỗng, như bị hút vào hư không. Không gian dường như bị xé rách, chỉ một lúc sau mới từ từ khôi phục lại bình thường, nhưng vật chất đã mất không thể trở lại.

Và lần này hắn xuất hiện trên Sao Thủy, nơi thuộc về Hệ Mặt Trời quen thuộc. Mặt đất gồ ghề, đầy những v·ết t·hương của thời gian, vô số hố v·a c·hạm từ những v·ụ n·ổ thiên thạch. Lê Nhật cảm nhận sức nóng đang bao phủ xung quanh, nhiệt độ lên đến hơn bốn trăm độ C. Tảng băng hắn mang theo, và cả những gì thuộc về hành tinh xa lạ trước đó, trong phạm vi trăm mét bị kéo đến đây, ngay lập tức tan chảy và bốc hơi trong không khí.

“Dịch Chuyển Không Gian, nếu hạn chế tối đa vùng không gian quanh thân, vậy nó chính là Dịch Chuyển Tức Thời.” Lê Nhật vui mừng suy nghĩ, không sử dụng loại sức mạnh nào, chỉ đơn thuần là thể chất hắn cũng không hề xay xát chút nào trước thời tiết khắc nghiệt. “Đây chính là cách mà Thiên Mạch đã xuất hiện bất ngờ. Hồn Lực vươn đến đâu thì có thể tùy ý dịch chuyển đến đó, quả nhiên, một khi đã câu thông với thiên địa, vậy chính là con cưng của vị diện này.”

Ý niệm vừa động, thân hình Lê Nhật lại xuất hiện bên trong phòng tọa thiền, nơi được ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Hắn chậm rãi nhắm mắt, tiêu hóa những gì vừa đạt được, cảm giác cứ như một cơn mơ khiến trong lòng cũng gợn sóng hân hoan.

Kể từ thời điểm này, đã có Hồn Anh thay hắn tu luyện, bản thân hắn có thể thời khắc đều trong trạng thái củng cố, gia tăng thực lực.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh sáng nhè nhẹ của bình minh còn chưa tràn qua cửa sổ, Lê Nhật đã đứng trong bếp, chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình. Đã từ lâu rồi, từ trước Ngày Phán Xét, hắn chưa một lần đứng bếp như thế này.

Kim đồng hồ vừa chỉ năm giờ sáng, nhưng hắn có thể cảm nhận được một ánh mắt trìu mến từ phía sau cánh cửa. Không cần quay lại, hắn đã biết người đó là ai.

“Em dậy sớm quá. Sao không ngủ thêm một lát?” Lê Nhật mỉm cười, không giấu được sự dịu dàng trong giọng nói. “Hôm nay không được giành phần nấu nướng với anh đâu đấy.”

Magie từ phía sau bước nhanh tới, dáng vẻ nhí nhảnh nhưng ánh mắt lại chất chứa niềm hạnh phúc.

"Em chỉ muốn nhìn từ xa thôi, xem người chồng tuyệt vời của em đang nấu món gì đặc biệt."

Nàng nói rồi nhoài người nhẹ nhàng hôn lên má hắn, mang đến một cảm giác ấm áp, quen thuộc mà bình dị đến lạ. Lê Nhật cũng ân cần đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ, như một ánh nắng lấp lánh giữa không gian bếp nhỏ.

Không khí trong căn bếp như bừng lên dưới ánh nắng đầu ngày, ấm áp và tràn ngập tình yêu. Tiếng dao thớt lách cách, hương thơm của gia vị hòa quyện trong không gian, như một bản nhạc nhẹ nhàng, nhắc nhở họ rằng giữa muôn vàn thử thách của cuộc sống, những khoảnh khắc bình dị này mới thực sự đáng trân trọng.

Hắn đặt từng món ăn lên bàn với sự chăm chút, từ tốn và khéo léo. Magie đứng bên cạnh, phụ hắn sắp xếp, ánh mắt dõi theo từng động tác một cách ân cần. Đối với nàng, được nhìn thấy Lê Nhật nấu ăn, đó không chỉ là một bữa sáng, mà còn là một khoảnh khắc yên bình, hiếm hoi trong cuộc sống đầy sóng gió.