Giữa quang cảnh bầu trời oi bức, không gian dường như bị hun đốt bởi sức nóng vô hình, từng đợt khí nặng nề quẩn quanh không lối thoát. Mây trời chỉ lác đác vài cụm mỏng manh, trôi dạt như bị bỏ rơi, để lại một khoảng không trống trải, rộng lớn đến rợn người. Bao quanh khắp nơi là những tảng đá khổng lồ, trôi lơ lửng giữa hư không, như những pháo đài cô độc trôi nổi trên biển trời hoang tàn.
Bầu trời phía trên, mặc dù sáng nhưng lại mang sắc vàng cháy, không phải sự rạng rỡ mà là dấu hiệu của sự tàn phá, như thể cả thiên nhiên nơi đây đã bị bóp méo bởi một bàn tay vô hình.
“Hỗn Mang Chi Địa?”
Lê Nhật thốt lên, ánh mắt lập tức đảo quanh để quan sát. Mọi thứ xung quanh là một cảnh tượng hỗn loạn kỳ dị, những tảng đá khổng lồ với đủ kích thước trôi nổi lơ lửng giữa không gian bất định.
Một số đá cuộn tròn như hành tinh nhỏ, số khác lại góc cạnh, phủ đầy hoa văn phát sáng mờ nhạt. Không gian giữa chúng nứt gãy, vặn vẹo như một tấm gương bị bóp méo, từng dòng năng lượng không rõ hình thái tuôn chảy, đan xen thành những làn sóng vô hình.
Thỏ Đẫm Máu nhìn thấy vẻ mặt chưa hiểu của Lê Nhật, lại giải thích thêm:
“Hỗn Mang Chi Địa, dường như là một không gian nằm giữa các chiều không gian, được che phủ bởi màn sương hỗn độn, chỉ mở ra trước khi thời điểm Vị Diện Chi Chiến đến. Ở đây, mọi quy luật của vật lý đều bị phá vỡ, thời gian và không gian tồn tại một cách hỗn loạn.”
Lê Nhật khẽ nhắm mắt, tập trung xử lý những thông tin vừa nhận được. Không gian nơi đây như một vực thẳm không đáy, không có Thần Thức để dò xét, cũng chẳng hề cảm nhận được sự tồn tại của Hồn Lực.
Thế nhưng, hắn không hề hoảng loạn, ngược lại, tâm trí hắn hoạt động như một cỗ máy tính chính xác, phân tích nhanh gọn mọi manh mối.
Hắn mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh, bình tĩnh nói:
“Vậy nghĩa là, ngay cả việc làm thế nào để đến đây, ngươi cũng không biết, đúng không?”
Thỏ Đẫm Máu bật cười, âm thanh như tiếng móng vuốt cào vào kim loại, vừa chói tai vừa khó chịu:
“Ke ke! Đúng là đại ca, nắm bắt nhanh như chớp. Ta chỉ biết một điều, ngoại trừ Bát Đại Thế Lực, chỉ những kẻ sở hữu Chìa Khóa mới có tư cách đặt chân đến nơi này. Đây chính là nơi trú ẩn duy nhất của Môn Thần. Nếu muốn sống sót qua Vị Diện Chi Chiến, chỉ cần đầu quân cho một thế lực trước khi trận chiến bắt đầu, thì coi như đã có chỗ đứng an toàn.”
Ánh mắt Lê Nhật lóe lên sự tập trung, những suy nghĩ trong đầu như những bánh răng khớp nối một cách hoàn hảo. Hắn trầm giọng:
“Đầu quân cho Bát Đại Thế Lực? Vậy ra ý nghĩa mà Thiên Mạch nói chính là điều này. Nó biết trước rằng ta sẽ có cơ hội đến được Hỗn Mang Chi Địa, tìm kiếm một thế lực để dựa vào mà thoát qua đại nạn. Nhưng... tại sao nó lại đánh giá thực lực của ta thấp đến vậy, cứ bảo rằng ta không được?”
Nét mặt Thỏ Đẫm Máu thay đổi ngay lập tức. Nụ cười quái dị của nó tắt ngấm, đôi mắt đỏ rực chợt lóe lên một tia hoảng sợ. Giọng nói của nó, vốn kiên định, giờ đây lại pha chút run rẩy:
“Đại ca... người vẫn chưa Hóa Thần? Nếu chưa có Thần Lực… đến cả việc sinh tồn ở nơi này cũng là một vấn đề.”
Lời nói của Thỏ Đẫm Máu như một m·ũi d·ao sắc bén đâm thẳng vào nhận thức của Lê Nhật. Hắn sững người trong thoáng chốc, nhưng không lâu sau đã bừng tỉnh. Những mảnh ghép trong trí óc hắn nhanh chóng được sắp xếp lại, như một bức tranh toàn cảnh rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Hừ, mới qua có bao lâu. Hóa Thần dễ như vậy sao?”
Lê Nhật cảm thán, giọng nói mang theo vẻ trầm ngâm. Hắn vốn đã hiểu rõ, bước tiến hóa từ một kẻ phàm nhân đến cấp độ Hóa Thần là cả một hành trình đầy gian nan, không thể nào chỉ dựa vào may mắn hay cơ duyên thoáng qua.
Thỏ Đẫm Máu, đứng bên cạnh, đôi tai thỏ dựng ngược lên, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự kinh ngạc. Hắn lắc đầu, giọng điệu đầy nghi hoặc:
“Cái gì mà mới qua bao lâu? Đại ca à, từ lúc ta gặp người ở Ma Pháp Giới đến nay đã trải qua hơn ngàn năm rồi.”
“Ngàn… ngàn năm? C·hết tiệt, thì ra là như vậy.”
Lê Nhật giật mình thảng thốt, trong đôi mắt lóe lên vẻ kinh ngạc rồi nhanh chóng chuyển thành trầm tư.
Hắn ngước mặt lên cao mà hít một hơi sâu, ánh sáng yếu ớt từ tám mặt trời phía xa chiếu qua các mảnh kim loại rỉ sét đính trên bề mặt đá, phản chiếu những tia sáng nhợt nhạt, tạo nên khung cảnh vừa kỳ bí vừa lạnh lẽo.
Một số phiến đá có hình thù quái dị, như những cột trụ đổ nát của một nền văn minh xa xưa, vài tảng lại trông như bị xé nát bởi một sức mạnh khủng kh·iếp nào đó, méo mó và lởm chởm đầy gai nhọn.
Không gian yên lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít qua các khe hở trên những khối đá, như một bản giao hưởng buồn bã vọng lại từ xa xưa.
Sau khi đã thông suốt, hắn chậm rãi gật đầu, thì thầm như tự nói với chính mình:
“Thảo nào… ta đã hiểu vì sao các vị diện khác lại mạnh hơn vị diện của ta rồi. Thời gian ở các vị diện là bất đồng. Thỏ, vị diện của ngươi là cấp mấy?”
Thỏ Đẫm Máu, đôi mắt đỏ thẳm giờ đây có chút ngần ngại, nói:
“Vị diện của đệ đã đạt đến Nhị Cấp.”
Lê Nhật khẽ nhíu mày, giọng nói như mang theo một sự thấu triệt sâu sắc:
“Nhị Cấp… thời gian nhanh gấp ngàn lần so với vị diện của ta. Nếu không phải vì lạc vào Hồn Giới, trải qua bốn trăm năm tu luyện ở đó, thì so với lúc gặp ngươi tại Ma Pháp Giới, có lẽ chẳng có gì thay đổi.”
Lời nói của hắn khiến không gian dường như tĩnh lặng trong giây lát. Tâm trí Lê Nhật xoay chuyển nhanh chóng, phân tích những mảnh ghép của thông tin vừa nghe.
Thỏ Đẫm Máu mở to đôi mắt đỏ rực, tràn ngập sự kinh ngạc. Hắn há miệng, dường như không thể tin vào điều vừa nghe thấy:
“Hồn... Hồn Giới? Đại ca, người nói thật chứ? Quả thật có Hồn Giới trên đời này sao?”
Lê Nhật nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên. Hắn nhìn Thỏ Đẫm Máu như thể vừa tìm thấy một lối đi mới trong mê cung:
“Ngươi không biết về Hồn Giới?”
Thỏ Đẫm Máu lắc đầu mạnh, đôi tai thỏ vểnh lên đầy vẻ hoang mang. Hắn vác chiến búa khổng lồ lên vai, cú vung búa nhẹ nhàng nhưng cũng đủ tạo ra những rung chấn nhỏ:
“Ke ke ke, đại ca à, Hồn Giới chỉ là truyền thuyết trong giới Môn Thần. Trăm ngàn vị diện mới có một Môn Thần được sinh ra, nhưng trong trăm ngàn Môn Thần ấy, cũng chưa hẳn có ai đến được Hồn Giới. Nếu tin tức này lộ ra... sẽ mang lại đại phiền toái đó.”
Lê Nhật trầm ngâm. Những mảnh ghép rời rạc trong tâm trí hắn dường như đang được xếp lại thành một bức tranh lớn. Hắn gãi đầu, mái tóc trắng phản chiếu ánh nắng chói chang, từng đường nét trên gương mặt góc cạnh bừng sáng vẻ tinh anh. Sau một lúc im lặng, hắn nghiêm trọng nói:
“Thỏ, nếu đã vậy, ngươi phải giữ bí mật tuyệt đối cho ta. Không ai được biết chuyện này.”
Thỏ Đẫm Máu đứng thẳng người, ánh mắt kiên quyết. Hắn giơ tay làm động tác kéo khóa ngang miệng rồi ném chìa khóa xa thật xa, miệng cười khanh khách mà nói:
“Tất nhiên rồi, người là đại ca của ta mà.”
Lê Nhật nheo mắt một cái thật sâu, hơi thở ổn định nói:
“Mau nói cho ta nghe về Bát Đại Thế Lực đi.”
Thỏ Đẫm Máu từ tốn diễn giải:
“Bát Đại Thế Lực bao gồm: Thiên Vương Đình, Vô Cực Minh, Vạn Hoa Các, Huyết Thệ Liên Bang, Hàn Nguyệt Tông, Hỏa Tâm Giáo, Thạch Vực Tộc, Diệt Hồn Hội. Mỗi thế lực đều có thế mạnh riêng, và tiêu chí lựa chọn Môn Thần khác nhau.”
Lê Nhật bất chợt cắt ngang, giọng trầm ngâm nhưng đầy uy lực:
“Khoan hả nói đến đặc điểm của các thế lực. Trước hết, nói cho ta biết lý do tại sao bọn chúng nhất định phải thu phục Môn Thần vào dưới trướng?”
Thỏ Đẫm Máu hơi chớp mắt, rồi gật gù tán thưởng, nở nụ cười ma mãnh mà nói:
“Ke ke, đại ca hỏi đúng lắm. Lý do à? Chính bởi vì Môn Thần chúng ta có năng lực xuyên qua các vị diện! Chúng ta có thể tìm về những tài nguyên quý giá mà ngay cả bọn chúng, dù có đại thực lực, dù phi phàm vượt xa tầm của chúng ta, cũng không thể nào với tới được.”
Lời nói đó như một cây kim nhọn đâm thẳng vào lòng Lê Nhật. Hắn nghiến răng, cảm giác bất lực từ sâu trong ký ức trỗi dậy. Đó là cái lần hắn phải lăn lộn, đánh đổi cả mạng sống chỉ để tìm được viên đá Cor cho Tướng Hank.
Một lần nữa, cái thực tại phũ phàng ấy đè nặng lên tâm trí hắn. Ở thế giới của hắn, không có giá trị trao đổi đồng nghĩa với việc không có tiếng nói. Và ở cấp độ của Hỗn Mang Chi Địa, quy tắc đó cũng chẳng khác gì.
Lê Nhật siết chặt tay, từng khớp ngón tay kêu lách tách, giọng lạnh lùng hơn mà nói:
“Được, giờ thì giải thích rõ hơn về những thế lực đó đi.”
Thỏ Đẫm Máu nheo mắt nhìn hắn, cái đầu lông lá gật gật như đang ngẫm nghĩ. Sau một thoáng, hắn nghiêng người, giọng nhỏ lại như đang thì thầm điều cấm kỵ:
“Ke ke ke. Đầu tiên là Thiên Vương Đình, tập trung vào sức mạnh ánh sáng. Thành viên chủ yếu là các sinh vật có khả năng điều khiển ánh sáng hoặc mang bản chất thần thánh. Bọn chúng chỉ tuyển chọn Môn Thần có cùng nguồn gốc.”
“Vô Cực Minh, lại là đối thủ chính của Thiên Vương Đình. Cũng chỉ tìm kiếm những Môn Thần có cùng nguồn gốc hắc ám.”
“Huyết Thệ Liên Bang, coi trọng máu và lời thề. Tập trung nhiều nhất là nhân loại, đại ca, người có thể cân nhắc đầu quân cho họ. Tuy nhiên, họ vẫn chú trọng nhất là thực lực.”
“Hàn Nguyệt Tông, tập trung các thực thể và pháp sư điều khiển băng giá và nước. Môn Thần xuất thân từ Tu Tiên Giới hoặc Ma Pháp Giới rất được ưa chuộng ở đây.”
“Hỏa Tâm Giáo, mặc dù không đối địch với Hàn Nguyệt Tông nhưng hai bên thường xuyên xảy ra t·ranh c·hấp, tranh đoạt các Môn Thần. Bởi vì bọn chúng cũng chỉ thu Môn Thần có xuất xứ từ Ma Pháp Giới và Tu Tiên Giới. Năng lực khống hỏa của chúng có thể nói là vượt trên bất kỳ thế lực nào.”
“Diệt Hồn Hội, chuyên về năng lực hủy diệt linh hồn và điều khiển ma quỷ. Có thể nói, Diệt Hồn Hội chỉ cần là có thứ năng lực mà chúng muốn, nhất định sẽ thu. Hành sự độc ác, cắn nuốt hàng tỷ linh hồn chỉ là trò đùa với bọn chúng.”
“Thạch Vực Tộc, chỉ tập trung toàn những sinh vật gắn liền với đất, đá và kim loại. Bọn chúng không thu nhân loại và rất có thành kiến với các sinh vật khác.”
“Cuối cùng, chính là Vạn Hoa Các. Là thế lực thần bí nhất, họ thường điệu thấp, chọn không tham gia trực tiếp vào xung đột, nhưng lại là những người bày mưu tính kế hàng đầu. Họ chỉ thu những Môn Thần có trí tuệ, xảo quyệt. Cũng là nơi mua bán hàng đầu của Hỗn Mang Chi Địa, nếu được giá, kể cả Các Chủ… cũng có thể bị bán đi.”