“Đa số bọn họ đều đã trải qua Vị Diện Chi Chiến trước kia sao?” Lê Nhật hỏi Thỏ Đẫm Máu, ánh mắt chú ý đến một ánh nhìn từ vị trí của những ánh sáng bắt mắt nhất. “Thỏ, kể cả ngươi nữa, nếu vậy chẳng phải trước đó cũng đã đầu quân cho Bát Đại Thế Lực một lần rồi sao?”
Thỏ Đẫm Máu lắc đầu, vẻ khinh khỉnh cũng bị chú ý đến vị trí mà Lê Nhật đang quan sát, hắn nói với giọng như móng vuốt cào vào kim loại:
“Việc này thì không nhất thiết. Hỗn Mang Chi Địa có quy tắc của nó, các thế lực đến được đây cũng phải tuân theo. Mỗi lần nơi đây mở ra đều là tẩy trắng toàn bộ các loại ràng buộc. Nhưng không thiếu các Môn Thần sẽ lại đầu quân vào thế lực trước đó. Việc này hoàn toàn phụ thuộc vào mối quan hệ giữa thế lực và Môn Thần đó.”
Lê Nhật gật đầu đã hiểu. Các thế lực sẽ không ngu ngốc tiếp tục bảo hộ cho những Môn Thần đã không mang lại hiệu quả trong việc cung cấp tài nguyên.
Như một quy luật, những Môn Thần không đáp ứng được yêu cầu thu thập tài nguyên như thỏa thuận sẽ bị loại bỏ khỏi sự bảo hộ, buộc phải tìm cách nương nhờ thế lực khác. Ngược lại, các thế lực sẽ tuyển chọn lại những nhân tố xuất sắc hơn để thay thế.
Tâm trí Lê Nhật thoáng động. Hệ thống này không khác gì một cuộc sàng lọc tự nhiên tàn nhẫn, nơi chỉ những người mạnh mẽ nhất mới có quyền tồn tại. Ý nghĩ này khiến hắn bất giác siết chặt nắm tay, lòng nặng trĩu bởi sự tàn khốc của việc trao đổi lợi ích và an toàn.
Trong lúc Lê Nhật và Thỏ Đẫm Máu đang trao đổi, từ phía những kẻ với đôi cánh trắng tinh khôi, bất ngờ bước ra một bóng hình thiếu nữ.
Cô gái này mang nét đẹp thanh tao, từng bước đi uyển chuyển như nước chảy mây trôi. Cô ta mặc một chiếc váy trắng dài được thêu họa tiết ánh vàng óng ánh, giống như hòa cùng ánh sáng mặt trời. Đôi mắt sáng trong như ngọc, toát lên vẻ thông minh và thuần khiết. Mái tóc bạch kim buông dài theo từng nhịp di chuyển, mỗi sợi tóc như phản chiếu tia nắng, tạo thành một vầng hào quang mờ ảo quanh thân.
Cô gái bước thẳng đến gần, đôi cánh trắng phía sau xòe nhẹ theo gió, tỏa ra ánh sáng mờ dịu. Khi chỉ còn cách vài bước, cô ta dừng lại, khẽ cúi đầu và cất tiếng, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân:
"Ta là Yara, Môn Thần của Thiên Vương Đình. Không biết có thể làm quen với… với ngươi được không?"
Ánh mắt cô ta lướt qua Thỏ Đẫm Máu, rồi dừng lại trên người Lê Nhật, đôi đồng tử sáng rực như muốn nhìn thấu tâm can hắn. Đôi môi mỉm cười nhẹ nhàng, rồi mím chặt, má hồng ửng đỏ càng thêm động lòng người.
Nét đẹp của Yara trong trẻo và rạng ngời đến mức, các Môn Thần khác phái, dù là thuộc chủng tộc gì cũng không khỏi phải nhìn một cái mà tỏ ra xao xuyến.
Thỏ Đẫm Máu chợt phá lên cười, giọng điệu đầy phấn khích và trêu chọc:
“Đại ca à, người đúng là phong độ ngút trời! Ngay cả Thiên Sứ cũng không cưỡng lại được sức hút của người!”
Lời đùa cợt của Thỏ Đẫm Máu khiến Yara, cô gái với vẻ đẹp thuần khiết tựa ánh bình minh, càng trở nên lúng túng. Đôi bàn tay mảnh khảnh của cô khẽ đan vào nhau, ánh mắt e ấp như muốn tìm chỗ trốn giữa bầu không khí ngột ngạt.
Lê Nhật đối diện với ánh mắt ngượng ngùng ấy, vẫn giữ vẻ bình thản. Hắn nhún vai, giọng nói thẳng thắn không chút lưỡng lự:
“Làm quen thì không vấn đề gì.” Hắn ngừng một chút, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ. “Nhưng, ta có vợ rồi.”
Câu nói ấy vang lên như một tiếng sét giữa bầu trời quang, kéo theo sự chú ý của cả đám đông. Ánh mắt của hàng trăm người tập trung về phía hắn, kèm theo đó là những tiếng xì xào không dứt:
“Yara mà cũng chủ động làm quen? Lại còn bị từ chối nữa ư?”
“Hắn là ai vậy? Chưa từng thấy trong giới Môn Thần bao giờ. Chắc chỉ là một tên vừa khai minh, còn chẳng đáng chú ý.”
“Từ chối Yara? Đúng là không biết tốt xấu! Cô ấy rất được lòng Thiên Vương Đình. Chọc giận cô ta chẳng khác nào tự đóng cửa đường lui.”
Một giọng nói sắc lạnh cất lên, đầy ghen tị và khinh miệt:
“Hừ, đúng là tên nhân loại không biết tự lượng sức. Yara chú ý hắn mà không chú ý đến ta sao? Môn Thần nhân loại thì có mấy kẻ ra hồn. Ngay cả ở Huyết Thệ Liên Bang, nhân loại cũng là thiểu số đáng thương.”
Những lời bàn tán, từ kinh ngạc đến ghen ghét, như một cơn mưa nặng hạt trút xuống quanh Lê Nhật. Hắn cảm nhận rõ ràng từng ánh mắt đố kỵ đâm vào mình như lưỡi dao sắc bén. Nhưng hắn chỉ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:
"Bị chú ý là điều không tránh khỏi. Sớm muộn gì bọn chúng cũng biết ta không sở hữu Thần Lực. Khi ấy, sự khinh miệt dành cho ta chắc chắn sẽ còn nhiều hơn nữa. Nhưng không sao… ta có con đường của riêng mình."
Yara trong lúc ngượng ngùng, gượng gạo nói bằng chất giọng ngọt ngào như tiếng đàn du dương từ thiên đường:
“Không… không sao cả. Môn Thần sống rất lâu mà. Chỉ cần ngươi muốn, chúng ta có thể làm bạn. Ta cũng đâu có ý gì để ngươi phải nhắc đến vợ mình như vậy.”
Lê Nhật giữ nét mặt lạnh lùng, đôi mắt không hề dao động. Hắn đáp gọn gàng:
“Ta chỉ nói rõ ràng trước thôi. Bạn bè thì vô tư. Ta gọi là Lê Nhật, còn đây là Thỏ Đẫm Máu, tiểu đệ của ta.”
“Ke ke ke, Yara đại danh đỉnh đỉnh, hân hạnh, hân hạnh. Không ngờ lại được trò chuyện với một Thiên Sứ nổi tiếng.”
Hành động và lời nói đầy thô lỗ của hắn lập tức thu hút thêm sự chú ý từ các Môn Thần xung quanh. Ánh mắt soi mói lại càng nhiều hơn, xen lẫn những cái lắc đầu ngán ngẩm.
Yara cắn nhẹ môi, đôi má đỏ càng thêm hồng như lòng đỏ trứng gà. Cô ngập ngừng, ánh mắt lấp lánh tia hy vọng:
“Các ngươi… đang muốn đầu quân cho thế lực nào vậy? Nếu không chê, ta… ta có thể đề cử các ngươi với Thiên Vương Đình.”
Lời nói ấy khiến Thỏ Đẫm Máu đang cười đùa chợt khựng lại, gương mặt vốn luôn vô tư của hắn chuyển thành vẻ ngạc nhiên đầy bất ngờ. Hắn thốt lên:
“Yara, cô nói thật chứ? Ke ke, Thiên Vương Đình chẳng phải chỉ thu nhận Môn Thần xuất thân Thiên Sứ thôi sao? Sao lại muốn giúp bọn ta?”
Yara cúi đầu, đôi tay vân vê mép váy, giọng nói nhỏ như tiếng gió thoảng:
“Thật ra… cũng không hẳn là vậy. Chỉ cần có năng lực và tiềm năng đủ lớn, Thiên Vương Đình cũng sẽ cân nhắc…”
Thỏ Đẫm Máu nhướng mày, ánh mắt đầy nghi hoặc nhưng xen lẫn hứng thú.
“Ke ke, Yara, cô đúng là người rộng rãi nhỉ. Hay là cô thấy đại ca ta quá ấn tượng? Được cô đề cử thì quá vinh dự rồi, nhưng…”
Hắn quay sang nhìn Lê Nhật, giọng điệu bỗng nghiêm túc hơn:
“Đại ca, huynh nghĩ sao? Nếu thật sự Thiên Vương Đình chịu thu nhận, huynh có cân nhắc không?”
Yara cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt cô vẫn không ngừng lén lút nhìn về phía Lê Nhật. Ánh mắt ấy như bị hút chặt vào gương mặt lạnh lùng, góc cạnh của hắn, rồi lại ngượng ngùng quay đi, như một đứa trẻ b·ị b·ắt quả tang làm điều sai trái.
“Ta… ta có thể bảo chứng.” Cô ta bối rối nói, giọng mềm mại như cơn gió xuân. “Cam đoan Thiên Vương Đình cũng có thể ngoại lệ thu nhận các ngươi.”
Lê Nhật không bối rối trước ánh mắt chăm chú của Yara, hắn thản nhiên đáp:
“Nhưng ta không có Thần Lực, đến Hóa Thần cũng chưa. Thiên Vương Đình sẽ thu nhận một kẻ không có Thần Lực như ta chứ?”
Lời nói này như sấm động cửu thiên, khiến cho các Môn Thần khác một trận kinh ngạc không ngừng bàn tán:
“Cái gì? Hắn vẫn chưa Hóa Thần?”
“Tên đó vẫn là phàm nhân sao? Làm sao Chìa Khóa lại chọn hắn cơ chứ, chưa từng thấy một Môn Thần nào đến đây lại không có Thần Lực.”
“Xong rồi, lần này tình ý của Yara đặt sai chỗ rồi. Nhất định tên đó sẽ không thể sống sót qua khảo sát được.”
Yara lặng đi trong vài giây, đôi mắt xanh nhạt lộ rõ vẻ bất ngờ, xen lẫn chút lo lắng. Cô lắp bắp:
“Lê Nhật… ngươi chưa Hóa Thần? Như vậy… ngươi làm sao vượt qua khảo hạch? Môn Thần trước kia của ngươi đâu? Làm sao lại để ngươi đến đây mà vẫn còn là phàm nhân?”
Lê Nhật không hề tỏ ra hổ thẹn hay e ngại, nét mặt vẫn bình thản. Hắn trả lời, giọng điềm đạm như thể đang kể về một chuyện chẳng đáng nhắc đến:
“Ta chính là Môn Thần đầu tiên của vị diện ta bảo vệ. Từ khi có được Chìa Khóa cho đến nay, cũng chỉ mới hơn bốn trăm năm, chưa đủ thời gian để Hóa Thần.”
“Bốn… bốn trăm năm?” Yara gần như không tin vào tai mình. “Ngươi có đang đùa không? Ta là người trẻ nhất ở đây, cũng đã khai minh hơn trăm triệu năm. Làm sao ngươi chỉ có bốn trăm năm mà…”
Những ánh mắt vốn từ đầu đã không mấy thiện cảm, lúc này nhìn Lê Nhật cứ như một kẻ nghèo hèn lạc vào không gian sống của giới thượng lưu. Đâu đâu cũng là tiếng cười chê, châm biếm:
“Tên đó khai minh mới hơn bốn trăm năm kìa? Ha ha, vậy thì thật là quá xui xẻo cho hắn rồi. Nếu so với chúng ta, hắn có khác gì mới đẻ ra chứ?”
“Đúng vậy, ha ha. Thật đúng là trò đùa của tạo hóa, Môn Thần vừa khai minh đã phải lao vào Vị Diện Chi Chiến. Hắn chắc chắn là Môn Thần xui xẻo nhất từ trước đến nay.”
Thỏ Đẫm Máu lắc đầu che mặt, hắn không ngờ vị đại ca này lại thẳng thắn đến như vậy. Nhưng nghĩ lại, việc này không sớm thì muộn rồi tất cả sẽ biết, đứng trước sự khảo sát của Bát Đại Thế Lực làm sao có thể che giấu chứ.
“Các ngươi cười cái quỷ gì?” Thỏ Đẫm Máu quát lớn, hắn rõ ràng là đang thay mặt vị đại ca phàm nhân mà lên tiếng. “Còn cười nữa, ta sẽ một búa đánh các ngươi thành bánh thịt.”
Thần Lực từ chiến giáp mặt quỷ, chiến búa hình đôi tay thỏ xoắn óc và cả thân thể Thỏ Đẫm Máu cùng bùng phát, tạo thành một c·ơn l·ốc x·oáy bốc lên cao. Làm cho đa số đám đông đều không dám lên tiếng nữa, nơi đây sức mạnh giải quyết tất cả, nhưng vẫn có những tiếng thì thầm to nhỏ:
“Đó có phải Cuồng Huyết Ngọc Thố hay không vậy?”
“Hình như chính là hắn, Vị Diện Chi Chiến trước kia hắn đã đ·ánh c·hết không ít Môn Thần tranh đoạt thành công sự bảo vệ của Diệt Hồn Hội. Không thể xem thường, thảo nào tên phàm nhân đó lại tự tin như vậy. Thì ra là được bảo kê.”
“Trò vui cũng đã xem, không phải việc của chúng ta nữa rồi, đi mau thôi.”